Triệu Nhã ở lại tiểu viện.
Diêu Hàn nhìn tin tức thuộc hạ truyền tới, đành cười khổ lắc đầu.
Từ trong miệng Triệu Nhã hắn biết được Trương Huyền lão sư có được Ích Huyệt cảnh thực lực, hắn liền nghi ngờ. Trải qua mấy ngày nay âm thầm điều tra, quả nhiên để hắn tra ra hành tung của Thượng Bân lão sư. Ngày ấy. . . hắn căn bản không rời khỏi!
Nói cách khác, người đánh hắn thành đầu heo ở trước cửa ký túc xá của Trương Huyền tuyệt đối không phải người này.
Biết tin tức này, còn lại liền dễ dàng suy luận. Hiển nhiên, kẻ ra tay với hắn vô cùng có khả năng chính là vị Trương lão sư này của tiểu thư.
- Gia hỏa này cũng thật là mưu mô. . .
Nhớ tới tràng cảnh lúc bị đánh, Diêu Hàn đến bây giờ còn không nhịn được có xúc động muốn hộc máu. Ngươi một là lão sư trong học viện, đáng lẽ phải chính trực không thiên vị. Kết quả hết đánh lén, đánh hắc quyền, mấu chốt còn vu oan giá họa, đánh lừa mình. . . Thực quá vô sỉ.
- Được rồi, tiểu thư có một lão sư dạng này, hẳn là sẽ không ăn thiệt thòi.
Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng nghĩ đến Trương lão sư có thể đưa cho họ Hàn Dương Mẫu Thảo không một cái chớp mắt, không một chút keo kiệt, hắn đành cười khổ một tiếng nhịn xuống.
Có một vị lão sư không chịu thiệt dạng này, tiểu thư chắc chắn sẽ không bị người khác khi dễ, trên thực tế cũng là chuyện tốt.
- Diêu quản gia. . .
Vừa cất kỹ tờ tin báo đề phòng bị tiểu thư phát hiện, một tên hộ vệ từ bên ngoài sải bước đi tiến đến:
- Lão gia truyền đến tin tức.
Nói xong hắn đưa tới một cái ký lục ngọc tinh. (ngọc tinh ghi chép tin tức)
- Ừm! - Diêu Hàn gật gật đầu, cầm lấy ngọc tinh, chân khí tràn vào trong đó. Trong nháy mắt, thân ảnh một người trung niên cao lớn anh tuấn từ bên trong hiển hiện.
Phụ thân của Triệu Nhã, Bạch Ngọc thành, thành chủ Triệu Phong.
- Sự tình của Tiểu Nhã ta đã biết được. Mấy ngày nữa ta sẽ tự mình đến Vương thành bái phỏng vị Trương Huyền lão sư này.
Bên trong ký lục ngọc tinh, ánh mắt thành chủ Triệu Phong như điện, mang theo khí chất đặc hữu.
- Thuần Âm thể chất, dòng họ của mẫu thân Tiểu Nhã từng có tiền lệ. Muốn kích hoạt phải trả đại giới không nhỏ, đồng thời còn phải dựa vào may mắn. Quan trọng nhất là cần tam phẩm đan dược có giá trị mấy ngàn vạn. . . Phá Âm đan!
- Sau khi đến Vương thành, ta dự định sẽ cầu bệ hạ giúp ta đi luyện đan sư công hội mua một viên. Ngươi cũng phải sớm chuẩn bị. Ngoài ra, ta cho người mang đến cho ngươi 10 vạn kim phiếu để đưa cho Trương lão sư. Không thể để cho hắn đã cứu ta nữ nhi lại còn phải chịu tốn kém. Bạch Ngọc thành ta không muốn thiếu nhân tình, cũng sẽ không để ân nhân chịu thiệt thòi!
Bên trong ngọc tinh, Triệu thành chủ vung tay lên, lộ ra vô tận uy nghiêm
Bạch Ngọc thành là đại thành thị thứ hai của Thiên Huyền vương quốc, nổi tiếng vì số lượng bạch ngọc khổng lồ. Mà thành chủ là người khống chế tài phú một phương, tự nhiên sẽ có khí thế bễ nghễ thiên hạ, duy ngã độc tôn.
Trương lão sư nhìn ra Triệu Nhã là Thuần Âm thể chất, cũng ra tay giúp đỡ giải quyết đã là đại ân. Hắn đường đường là thành chủ thành Bạch Ngọc, đại quan một phương, sao có thể để một lão sư tự xuất tiền túi ra ứng tiền chưa bệnh cho con gái hắn?
Triệu thành chủ hắn không làm nổi chuyện đó!
- Diêu quản gia, đây là thành chủ để cho ta mang tới. . . - Hộ vệ vừa rồi đưa ra mấy tờ kim phiếu.
- Thành chủ còn đặc biệt dặn dò, để ngươi nói với Trương lão sư, nhất định báo đáp ân tình hắn dạy bảo tiểu thư. . . - Hộ vệ nói tiếp.
- Đã biết! - Diêu Hàn gật đầu.
- Chuyện này đừng cho tiểu thư biết. Ngươi đi xuống đi! - Khoát tay áo, Diêu Hàn đang muốn tiếp tục dặn dò, bỗng thấy Triệu Nhã từ bên ngoài đi vào.
- Diêu thúc thúc, vừa vặn ngươi ở đây. Ngươi hãycho người đi chuẩn bị cho ta cái thùng gỗ. Ngoài ra, thuận tiện giúp ta tra một chút, một loại đan dược gọi là Phá Âm đan, đại khái trị giá bao nhiêu tiền? Có giá trị cao như Sinh Tức đan hay không? - Triệu Nhã vừa vào cửa, liền phân phó nói.
Trương lão sư vừa đưa cho nàng một viên đan dược. Mặc dù hiện tại nàng không có tiền đền bù tổn thất, nhưng giá cả vẫn cần phải biết, như vậy mới có thể hiểu Trương lão sư vì bọn nàng bỏ ra bao nhiêu.
- Phá Âm đan? Đây là Trương lão sư nói cho ngươi? - Nghe tiểu thư cũng nói ra tên đan dược này, Diêu Hàn sững sờ, lập tức âm thầm bội phục.
Vị Trương lão sư này mặc dù âm hắn một vố, đủ quái thai. Nhưng lượng tri thức vẫn rất là lợi hại. Thành chủ cũng phải tốn giá cao mới biết được tin tức, không nghĩ tới nhanh như vậy mà hắn đã biết rõ.
Trong lòng cảm khái một câu, Diêu Hàn cười nói:
- Phá Âm đan đối với Thuần Âm thể chất có trợ giúp cực lớn. Tiểu thư yên tâm, mấy ngày nữa thành chủ sẽ tìm mua giúp ngươi…
Nguyên nhân chính là như thế, Triệu Phong thành chủ mới cần tự mình tới, khẩn cầu bệ hạ mở lời với luyện đan sư công hội. Nếu không, cho dù hắn là thành chủ, tại Thiên Huyền vương quốc địa vị không thấp, cũng chỉ sợ không có mặt mũi này.
Luyện đan sư công hội là thế lực lớn vượt trên vô số Vương quốc. Luyện đan sư công hội tại Thiên Huyền vương quốc chỉ là một phân hội có cấp bậc nhỏ nhất trong đó mà thôi. Có chỗ dựa khổng lồ như vậy thì dù là Thẩm Truy bệ hạ cũng có thể không để ý tới, chứ không nói đến hắn chỉ là một thành chủ nho nhỏ.
Diêu quản gia đang suy nghĩ có nên nói ra tin tức thành chủ muốn đến đây cho tiểu thư hay không, người sau đã lấy từ trong ngực ra một bình ngọc:
- Không cần, Trương lão sư đã cho ta một viên, dặn dò ta mấy ngày nay chăm chỉ tu luyện!
- Cho ngươi một viên? - Diêu Hàn trợn tròn con mắt.
Thành chủ mới vừa nói qua, đây là tam phẩm đan dược. Mỗi một mai đều trị giá mấy ngàn vạn.
Nhiều tiền như vậy, dù là Bạch Ngọc thành đi mua cũng là thương cân động cốt, nhiều năm khó khôi phục. . .
Trương lão sư. . . Tiện tay. . . Đưa một viên?
Diêu Hàn chỉ cảm thấy đầu sắp nổ tung, muốn điên rồi.
Thấy qua người hào phóng, nhưng mà. . . Chưa bao giờ thấy qua người nào hào phóng như vậy!
Cái này đã không thể dùng từ hào phóng để hình dung. . .
Nhất định chính là không thể tưởng tượng nổi.
- Tiểu thư, có thể cho ta xem một chút viên đan dược kia của ngươi không? - Cố nén chấn kinh, Diêu Hàn nhịn không được nhìn sang.
- Đây! - Triệu Nhã đưa bình ngọc ra.
Tiếp nhận bình ngọc, Diêu Hàn tiện tay mở ra.
Hô!
Một luồng khí tức nồng nặc lan tỏa. Vừa hít vào một hơi, lỗ chân lông toàn thân lập tức mở ra, dễ chịu không nói nên lời.
Mặc dù hắn không hiểu đan dược, nhưng chỉ bằng hương thơm này liền biết đây tuyệt đối là hàng thật chất lượng cao.
Tiện tay lấy ra tam phẩm đan dược Phá Âm đan đưa cho học sinh. . .
Vị Trương lão sư này đến cùng có lai lịch gì ?
Trước đó hắn còn nghĩ sẽ tìm một cơ hội lúc tiểu thư không để ý, lặng lẽ giáo huấn gia hỏa này, đòi lại thiệt thòi lần trước. Nhưng sau khi nhìn thấy viên đan dược này, ý nghĩ đó lập tức bị nuốt vào trong lòng.
Lần trước nói muốn thiến hắn, kết quả mặt bị đánh thành đầu heo, cha mẹ cũng không nhận ra. . . Lần này nếu thật muốn lại ra tay giáo huấn, chỉ sợ đối phương vẫn như cũ không tổn hao một sợi lông, mà hắn lại chỉ còn thân thể lạnh ngắt trở về Bạch Ngọc thành. . .
Nói thật, vị Trương lão sư này thực sự quá quái dị.
Hắ, tưởng rằng đối phương là phế vật nổi danh khắp học viện, một kẻ bỉ ổi câu dẫn nữ học sinh. Kết quả đảo mắt liền biến thành cao thủ Ích Huyệt cảnh, thế ngoại cao nhân không tiếc bỏ ra đại giới vì học sinh, không so đo được mất. Không những thế, Trương Huyền còn khảo hạch luyện đan sư, tiện tay lấy ra Hàn Dương Mẫu Thảo, Phá Âm đan. . . Đây đã không phải chỉ là vấn đề về thực lực.
Người không địa vị và gia thế sẽ không thể nào làm được.
- Thùng gỗ đến rồi, ta đi phục dụng đan dược đây! - Biết vị Diêu thúc thúc này từ sau khi bị đánh thường xuyên ngẩn người, Triệu Nhã cũng không để ý nữa. Nàng cầm Phá Âm đan, an bài thùng gỗ để vào gian phòng, vội vã đi tu luyện.
Thời gian không chờ đợi ai. Nàng không muốn Trương lão sư thất vọng.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Diêu Hàn. Không biết bao lâu sau, hắn mới chậm rãi nhìn về phía ghi chép ngọc tinh trong tay, lắc đầu cười khổ:
- Thành chủ, ta biết ngươi không muốn thiếu nhân tình. Nhưng. . . ân tình của Trương lão sư, e rằng trong thời gian ngắn khó có thể trả hết được…
Ngay cả thành chủ đều chưa chắc đã có thể mua được Phá Âm đan, vậy mà đối phương lại tiện tay ném cho tiểu thư. . . Ân tình trả thế nào?
Trả thế nào cũng không hết a. . .
…
Không biết Diêu thúc thúc đang đầy mặt mũi xoắn xuýt, Triệu Nhã về tới gian phòng của mình, để người đổ nước nóng đầy thùng gỗ, không cho phép bất kỳ kẻ nào quấy rầy. Xong xuôi đâu đó, nàng mới cởi sạch quần áo, chui vào.
Ngay sau đó, nàng lấy ra Phá Âm đan từ trong bình ngọc, há miệng nuốt xuống.
Đan dược tiến vào cổ họng, giống như là uống một ngụm nước nóng bỏng, nhiệt độ cuồng bạo trong nháy mắt dọc theo kinh mạch lan ra.
Phá Âm đan, tên là phá âm, nhưng trên thực tế lại ẩn chứa dược lực có thuộc tính Thuần Dương. Những dược lực này tiến vào thể nội người bình thường nhất định sẽ bị hấp thu, hóa làm chân khí, hoặc là tẩm bổ, gia tăng lực lượng. Nhưng tiến vào thể nội người sở hữu Thuần Âm thể chất sẽ mang đến tai nạn hủy diệt.
Âm Dương tương khắc, không có khả năng cùng tồn tại. Dưới sự áp bách của Thuần Dương dược lực, Thuần Âm thể chất vì bảo hộ chủ kí sinh sẽ chủ động mở ra, từ đó đạt tới hiệu quả kích hoạt.
Quá trình này nói ra đơn giản, trên thực tế lại hết sức phức tạp. Hơi không cẩn thận, một thân tu vi rất có thể sẽ trôi theo dòng nước.
- Giữ vững tỉnh táo, vận chuyển công pháp.
Biết đan dược trân quý, không thể lãng phí dược lực, Triệu Nhã vội vàng tập trung tinh thần, dựa theo công pháp Trương lão sư cho vận chuyển lực lượng.
Không hổ là công pháp được Thiên Đạo thư viện sửa sang lại. một khi vận chuyển, nàng lập tức cảm thấy trong cơ thể khí tức cuồng bạo được hóa giải không ít. Thuần Âm thể chất vốn như gông cùm xiềng xích, bất động cũng bắt đầu sinh động hẳn lên.Ầm ầm!
Không biết qua bao lâu, thể nội tạo thành một dòng năng lượng khổng lồ, lực lượng phá âm trong nội đan bị quét sạch sẽ, chân khí lưu chuyển toàn thân.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Bình chướng trong nháy mắt bị đánh nát, lập tức đưa Triệu Nhã tăng lên đến được võ giả tầng hai Đan Điền cảnh.
Dưới sự trùng kích của dược lực, thể chất đặc thù bị đè nén vài chục năm như hồng thủy thoát ra khỏi miệng cống, trong nháy mắt bị kích hoạt.
Đương nhiên, đây vẫn chỉ là kích hoạt mười phần trăm thể chất.
Nếu kích hoạt toàn bộ, thật không biết lại biến thành bộ dáng gì.
Ầm!
Không biết qua bao lâu, một tiếng nổ kịch liệt vang lên. thùng gỗ bể ra, Triệu Nhã chậm rãi mở mắt, một cỗ khí tức cường đại mà sâu xa lan tỏa từ trên người nàng.