Mục lục
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tìm nửa ngày, hắn bất đắc dĩ phát hiện, trong thư viện không hề xuất hiện thêm bất kỳ quyển sách nào.   

             - Chẳng lẽ lại lãng phí sách vàng vô ích rồi?  

             Trương Huyền cảm thấy lúng túng.   

             Nếu đúng thật là như vậy, hắn cũng chỉ có thể khóc.  

             Không nói tác dụng khác, chỉ riêng việc chuyển đổi tri thức trong thư viện thành của bản thân đã rất lợi hại. Bởi vì hắn đang có toàn bộ sách trong Vương quốc Tàng thư khố, nếu như tất cả đều biến thành kiến thức của mình. Dù không phải kiến thức uyên bác gì nhưng lại bao hàm rất nhiều nghề nghiệp, lượng tri thức của hắn sẽ vô cùng khổng lồ.  

             Vậy mà. . . hắn đã lãng phí vào một việc vô ích!   

             La gan đau quá!   

             Không muốn bỏ cuộc, hắn tiếp tục tìm kiếm xung quanh. Tuy nhiên, hắn không thể tìm thấy cái gì gọi là công pháp bí tịch. Trương Huyền đành phải rời khỏi thư viện với tâm trạng buồn bực.  

             Ý thức vừa đi ra, hắn lập tức nghe được những tiếng thảo luận truyền vào trong tai.  

             - Ta cảm thấy không phải Trương lão sư đang tu luyện!  

             - Không phải tu luyện thì là làm gì? Hai mắt nhắm chặt, không hề động đậy. Chẳng lẽ lại ngủ thiếp đi?  

             - Nếu như là tu luyện, chung quanh phải có linh khí hội tụ, nhưng bây giờ một chút cũng không có!  

             - Không phải tu luyện, không phải ngủ, chẳng lẽ Trương lão sư. . . Trương lão sư, ngươi đừng đi, ta không nỡ bỏ ngươi. . .  

             Còn chưa kịp nói chuyện hắn đã bị một tên mập ôm lấy, ngay sau đó bị lắc đến choáng đầu hoa mắt.  

             Đừng đi… đi em gái ngươi a! Chỉ là ý thức của ta tiến vào thư viện, tập trung quá mức nên không có chú ý bên ngoài mà thôi. Làm sao đến trong miệng ngươi lại giống như ta đã chết vậy?   

             Trương Huyền xầm mặt lại, suýt nữa phát điên.  

             - Im miệng!  

             Trương Huyền mở to mắt, quát một tiếng.  

             - A, Trương lão sư, ngươi không chết? Quá tốt rồi! Ta còn tưởng rằng ngươi đã đi vào cõi tiên trong giấc ngủ…   

             Nhìn thấy sắc mặt Trương lão sư dần dần tái xanh, thanh âm của Viên Đào càng ngày càng nhỏ.  

             Vừa rồi mấy người tiến vào lớp học, chỉ thấy Trương lão sư ngồi ở trên ghế, nhắm chặt hai mắt không nhúc nhích. Lúc đầu mọi người còn tưởng rằng hắn đang nghỉ ngơi nên không ai để ý. Nhưng đợi hơn mười phút vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí bọn họ đã gọi mấy tiếng nhưng Trương Huyền vẫn không trả lời, vì vậy tất cả mới trở nên hoảng hốt.  

             Mọi người vội vàng chạy lại vây quanh hắn, vì vậy mới xuất hiện cảnh vừa rồi.  

             Ngay khi Trương Huyền chuẩn bị dạy cho Viên Đào thối mồm một bài học, bỗng Trịnh Dương đi tới:   

             - Lão sư, Vương Siêu lão sư cùng Vương Sùng đại sư đã chờ ở ngoài cửa nửa ngày, ngươi có muốn gặp họ hay không?  

             - Vương Siêu? Vương Sùng? Để bọn hắn vào đi! - Trương Huyền vẫy tay áo.  

             - Vương Sùng mang theo đứa con bất hiếu Vương Siêu bái kiến Trương lão sư…  

             Vừa vào cửa, Vương Sùng đã cúi người chào.   

             Trương Huyền biết hắn nhất định là vì nhi tử mình đến đây xin lỗi nên cũng không nói gì thêm.  

             Vương Siêu này mặc dù nhiều lần nhắm vào mình, nhưng không ảnh hưởng quá lớn. Nói thẳng ra là, bản chất của hắn không phả là ấu, sở dĩ có những hành động như vạy là vì bạn tốt mà thôi.   

             Đến Lục Tầm hắn còn có thể tha thứ, dĩ nhiên cũng không so đo với gia hỏa này.  

             Ban đầu, Vương Siêu vẫn còn thù địch với Trương Huyền, nhưng sau khi Trương Huyền cho phép Vương Sùng truyền thụ Thiên Đạo thương pháp cho nhi tử, hắn lập tức kích động toàn thân run rẩy.  

             Hắn đã được chứng kiến sự cường đại của Thiên Đạo thương pháp khi xem cuộc chiến giữa Lục Tầm và học sinh của Trương Huyền. Kể từ đó, trong lòng hắn vẫn luôn ngứa ngáy khó chịu. Sau khi được cho phép học tập, hắn đã không còn oán giận Trương lão sư nữa mà đã hóa thành bội phục cùng cảm kích.  

             Hai người rời đi, Vương Hoằng tộc trưởng và Bạch Minh tộc trưởng lại nhao nhao đến chào hỏi. Tiếp đó, Triệu Nhã và mọi người trợn mắt há mồm khi thấy viện trưởng, Điền lão, Âu Dương hội trưởng, Thẩm Bích Như lão sư, Hàn Quỳnh lão sư. . .  

             Ngày trước, nơi đây vắng vẻ đến cả một bóng quỷ cũng không thấy. Vậy mà bây giờ, một phòng học chật hẹp lại như biến thành trung tâm của toàn bộ học viện. Tất cả những nhân vật hô phong hoán vũ, có thân phận và địa vị cao trong Thiên Huyền học viện đều chạy tới thăm Trương Huyền.  

             Trương Huyền rất ghét phải đối phó với những vấn đề này, nhưng người ta đã đích thân tới, hắn cũng không thể đuổi đi, vì vậy đành phải kiên trì tiếp đón.  

             Tuy nhiên, may mắn là những người này cũng nhận ra hắn có chút không thích, vì vậy tất cả đều không ở lại lâu.   

             - Trương Huyền, có phải ngươi muốn rời khỏi Hồng Thiên học viện hay không?  

             Cuối cùng Thẩm Bích Như tiến vào. Nàng chần chờ một hồi, rốt cục mở miệng hỏi.  

             Lúc đầu, nàng là đệ nhất mỹ nữ của học viện, lại có tài năng nên chưa bao giờ tiếp xúc với lão sư cấp thấp tiếng xấu vang xa như hắn. Không ngờ, Trương Huyền đột nhiên quật khởi. Chỉ chưa đến hai mươi ngày, danh tiếng của hắn đã lớn như vậy, thậm chí còn trở thành sư huynh của tam đại danh sư.  

             Với tiền đồ vô lượng như thế, một nơi nhỏ bé như Hồng Thiên học viện khẳng định không chứa nổi hắn, sớm muộn cũng sẽ rời đi.   


             Mặc dù hiểu đó là không thể tránh khỏi, nhưng nàng vẫn cảm thấy chán nản.  

             Hai người mặc dù chỉ là quan hệ đồng nghiệp, nhưng người thanh niên trước mắt này lại là người đầu tiên gây nên sự hiếu kỳ và hứng thú của nàng. Hắn cứ như vậy rời đi làm nàng cảm thấy khó có thể buông bỏ.   

             - Ừm!  

             Không biết những suy nghĩ trong lòng nàng, Trương Huyền nhẹ gật đầu.  

             Hắn sở dĩ lưu lại học viện là bởi vì mấy học viên này. Hiện tại bọn hắn đều trưởng thành rồi, mình cũng lấy được thân phận minh tinh lão sư và danh sư học đồ, thực lực càng đạt tới Thông Huyền cảnh đỉnh phong. Vì thế hắn cũng nên ra ngoài đi dạo, nhìn ngắm bốn phía một chút.  

             Hơn nữa, quan trọng nhất là hắn muốn mau chóng giải quyết khí độc trong người.  

             Nếu không, cảm giác như thể trong người luôn có một quả bom hẹn giờ, dù là ai cũng không thể ngồi yên được. Hắn cũng không muốn vừa mới sống lại không bao lâu, còn chưa kịp hưởng thụ nhân sinh mới, lại lần nữa chết mất.  

             - Vậy. . . Ngươi muốn đi đâu? Bắc Vũ Vương quốc?  

             Nghe thấy đối phương xác nhận, Thẩm Bích Như vội hỏi.  

             Mặc dù cảm thấy không nỡ, nhưng nàng cũng biết, người thanh niên trước mắt này thiên tài như thế, chênh lệch giữa hai người về sau sẽ càng ngày càng lớn, cho đến khi nàng không còn đuổi kịp hắn nữa.   

             Dù sao cũng là người của hai thế giới.  

             - Không, ta nghĩ sẽ đi Thiên Vũ vương quốc! - Trương Huyền nói.  

             Thiên Vũ vương quốc có Hồng Liên sơn mạch, là nơi có khả năng cao xuất hiện Độc điện. Nếu rời khỏi Thiên Huyền vuông quốc, dĩ nhiên đó nơi đầu tiên hắn muốn đi.  

             - Thiên Vũ nhất đẳng Vương quốc? Xa như vậy? – Thẩm Bích Như sững sờ:   

             - Tuy nói rằng hai Vương quốc sát nhau, nhưng trên thực tế lại cách xa nhau không biết mấy vạn cây số. Ngươi làm sao vượt qua?  

             - Ta đang suy nghĩ. . . - Trương Huyền chần chờ.  

             Thông qua bản đồ địa lý nhìn thấy trong Tàng thư khố sách, hắn biết đại lục này rộng lớn mênh mông, không biết rốt cuộc rộng đến nhường nào.  

             Đối phương nói không sai. Thiên Vũ vương quốc mặc dù nói là sát bên Thiên Huyền vương quốc, nhưng trên thực tế lại cách xa nhau đến mấy vạn cây số. Dù là tuấn mã nhanh nhất cũng phải mất mấy tháng mới đến nơi.  

             Nếu không phải vì xa như vậy, Thiên Huyền nhỏ bé này khẳng định đã sớm bị các vương quốc cường đại khác đthâu tóm, làm sao có thể tùy ý nó độc lập tồn tại như bây giờ.  

             - Cái này có gì phải suy nghĩ, đi Thú đường cưỡi “thú cưỡi” không phải là được sao! - Hàn Quỳnh duỗi lưng một cái, cười khanh khách nói chen vào.  


             - Thú đường? Thú cưỡi?  

             - Thú đường là tồn tại giống như Luyện Đan Sư công hội, Luyện Khí Sư công hội, còn có tên gọi khác là Tuần Thú Sư công hội. Đây là tổ chức được hình thành từ Tuần Thú Sư liên hợp. Bọn hắn tuần phục vô số phi hành Man Thú làm công cụ chở người thay đi bộ, còn được gọi là thú cưỡi. Chúng có tốc độ nhanh, ngày đi vạn dặm. Nơi này cách Thiên Vũ vương quốc mặc dù xa, nhưng cưỡi thú cưỡi thì chỉ cần vài ngày mà thôi.  

             Hàn Quỳnh nói.  

             - Ồ? – Hai mắt Trương Huyền sáng lên.  

             Cái này chẳng phải giống như máy bay ở kiếp trước sao?  

             - Hàn Quỳnh, không biết không nên nói bậy! – Thẩm Bích Như trợn nhìn bạn tốt:   

             - Thứ ngươi nói tới là thiểm điện thú cưỡi, là loại có tốc độ nhanh nhất. Nghe nói, mỗi con đều có thực lực đạt đến tông sư, toàn bộ Thú đường cũng chỉ có một con. Chỉ danh sư thân phận có rất cao hoặc là chính thức Tuần Thú Sư mới có tư cách cưỡi. Chúng ta bình thường ngồi những loại kia đều có tốc độ rất chậm, một ngày có thể bay hai, ba ngàn cây số đã là tốt rồi.  

             - Ừm, Thẩm lão sư nói không sai, thiểm điện thú cưỡi hoàn toàn chính xác không phải ai cũng có thể cưỡi, dù là danh sư học đồ cũng không có tư cách!  

             Hàn Quỳnh gật gật đầu.  

             Trương Huyền gật đầu đồng tình. Nếu như loại người nào cũng có thể cưỡi con thú tốt nhất, nó sẽ đâu còn là đặc quyền nữa. Hắn không tiếp tục vấn đề này nữa mà quay sang hỏi:  

             - Thiên Huyền vương quốc có Thú đường sao?  

             Hắn từng thấy ở Vương thành có Luyện Đan Sư công hội, Luyện Khí Sư công hội, Giáo Sư công hội, nhưng chưa từng nghe nói đến Thú đường.  

             Mặc dù sau khi sống lại, hắn ở Vương thành không lâu, nhưng tiền thân lại là người sống ở nơi này. Nếu quả thật có Thú đường ở đây, không có lý do gì mà hắn chưa từng nghe thấy.   

             - Có Thú đường, tuy nhiên nó không ở Vương thành, mà ở trong dãy núi cách đây không xa!  

             Thẩm Bích Như nhẹ nhàng cười một tiếng:   

             - Ngươi cũng biết, Man Thú ưa thích cuộc sống tự do vô câu vô thúc, sơn lâm mới là nơi bọn chúng sinh tồn. Thú đường nếu như xây ở Vương thành, cả ngày có Man Thú bay tới bay lui, không ít người sẽ dọa sợ!  

             - Cũng đúng! - Trương Huyền gật đầu.  

             Man Thú hung mãnh và hoang dã, nếu một mực nuôi nhốt chúng trong lồng, chỉ sợ sẽ không sống nổi mấy ngày.  

             CŨng giống như thỏ rừng, lợn rừng rất khó nuôi trong nhà.  

             - Thế nào, muốn đi tìm Thú đường? Có muốn ta đưa ngươi đi hay không? Ta đã từng đến đó nhiều lần, cũng biết vị trí của Thú đường rất rõ ràng. Hơn nữa, ta có người quen ở đó, có lẽ có thể giúp ngươi tìm một con phi hành Man Thú tốt.  

             Hàn Quỳnh lão sư mỉm cười.  

             - Hừ! – Nghe thấy lời nói tán tỉnh rõ ràng của bạn tốt, Thẩm Bích Như nhướng mày:   

             - Trương lão sư, đừng nghe nàng nói bậy. Nếu ngươi thật sự muốn đi Thú đường, ta cũng có thể đưa ngươi đi!  

             - Vậy thì làm phiền Thẩm lão sư rồi! - Trương Huyền cũng cảm thấy nhức đầu với Hàn lão sư như yêu tinh này, vì vậy lập tức chăp tay.  

             Đi với nàng thì thà đi với Thẩm lão sư còn dễ chịu hơn.  

             Hơn nữa, dù sao thì hai người cũng được coi là tương đối quen thuộc.  

             - Được! – Thẩm Bích Như gật gật đầu:   

             - Vậy lúc nào chúng ta xuất phát để ta chuẩn bị một chút?  

             - Ngày mai ta còn có một buổi giảng bài, sau khi xong sẽ đi.   

             Trầm tư một chút, Trương Huyền nói.  

             Vấn đề khí độc trong cơ thể hắn càng sớm giải quyết càng tốt. Nếu đã quyết định rời khỏi cũng không cần phải dây dưa kéo dài.  

             - Vậy thì tốt, ta đi chuẩn bị trước!  

             Thẩm lão sư gật gật đầu, cùng Hàn Quỳnh rời đi.  

             Vừa rời đi lớp học, Thẩm Bích Như nhịn không được nhìn về phía Hàn Quỳnh bên cạnh:   

             - Hàn lão sư, ngươi thực sự có ý tứ với Trương lão sư sao?  

             Hàn Quỳnh lắc đầu, không còn bộ dạng ngả ngớn như lúc trước, trong đôi mắt đẹp là sự nghiêm túc.   

             - Người có thực lực và thiên phú như thế, lại còn có thể không màng danh lợi, ẩn nhẫn lâu như vậy. . . Chỉ cần hắn không chết non, sớm muộn cũng sẽ hót lên một tiếng kinh người, làm chấn động thiên hạ!  

             - Loại người này. . .  

             - Chúng ta không xứng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK