Mục lục
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong cả Hồng Thiên học viện, muốn hỏi ai là người hiểu rõ thương pháp nhất, tuyệt đối là hắn không thể nghi ngờ.  

             Từ khi hiểu chuyện hắn đã bắt đầu luyện thương. Ngày qua ngày, năm qua năm, từ lâu hắn đã coi binh khí này là một phần thiết yếu của sinh mệnh mình, hòa nhập vào trong huyết dịch.  

             Nhưng dù là cho như thế, khoảng cách tới thương ý vẫn cách xa vạn dặm.  

             Vương Siêu vốn cho rằng ý cảnh như thế chỉ là hư vô phiêu miểu trong truyền thuyết, cả đời này đều không thể đạt tới. Thật không ngờ. . . hắn lại nhìn thấy trên người mộ thiếu niên mới chỉ mười mấy tuổi!  

             Mặc dù hắn ngưng luyện ra được thương ý nhưng chỉ là hình thức ban đầu, nguyên thủy nhất, đơn giản nhất, còn một khoảng cách rất lớn mới đạt tới đại thành. Thương ý của hắn giống như mầm non, chỉ cần có đủ thời gian, nó tuyệt đối có thể khỏe mạnh trưởng thành, trở thành đại thụ che trời!  

             - Hắn làm sao làm được?  

             Trước đó, khi Mạc Hiểu nói rằng hắn không thể so sánh với Trịnh Dương và trực tiếp nhận thua, Vương Siêu cảm thấy đó là sự sỉ nhục lớn đối với Vương gia thương. Nhưng bây giờ mới biết, chiêu này vừa ra, cái gì Vương gia thương, thương pháp cao thủ đều là cặn bã!  

             Những chiêu số khác ở trước mặt một chiêu ẩn chứa thương ý là không có khả năng ngăn cản.  

             Thậm chí. . . nếu hắn là người đón đỡ một chiêu này cũng không thể chống lại!  

             Nếu như tu vi của Trịnh Dương không kém hắn nhiều, hắn hoàn toàn có thể bị một thương đánh chết!  

             - Chẳng lẽ. . . Phụ thân học được một chiêu thương pháp chính là cái này?  

             Vương Siêu bị chấn động mạnh trong lòng, đột nhiên nghĩ tới một sự kiện.  

             Cha hắn chính là Vương Sùng, thời gian trước đã dùng một cái giá trên trời bái sư học được một chiêu thương pháp. Những ngày này hắn đều bế quan, dự định lĩnh ngộ thương ý. Trước đó Vương Siêu vẫn mãi không hiểu, đến cùng thương pháp gì có thể đáng từng đó tiền. Bây giờ nhìn thấy một chiêu này của Trịnh Dương, hắn mới hiểu được. . .  

             Nếu thật là chiêu này, đừng nói ba trăm vạn kim tệ, coi như một ngàn vạn, hai ngàn vạn, táng gia bại sản cũng đáng!  

             Trước đó, quản gia từng nói với hắn, người dạy thương pháp cho phụ thân tựa như là một vị luyện đan sư, hắn cũng không để ý. Bây giờ lại thấy Âu Dương hội trưởng và các luyện đan sư khác đích thân tới quan sát Trương đan sư tỷ thí. . . Chẳng lẽ lại chính là Trương Huyền lão sư?  

             Thân thể hắn lung lay sắp đổ, lá gan đau quá!  

             - Trương lão sư đã truyền thụ chiêu thương pháp này cho ta, coi như có nửa sư tình nghĩa. Sau này ngươi gặp hắn, phải xưng hô một tiếng “sư tổ”, hoặc là. . . Gia gia!  

             Vương Siêu lắc đầu, muốn gặt bỏ ý nghĩ đáng sợ này khỏi đầu, bỗng nghe được một thanh âm uy nghiêm vang lên. Vừa ngẩng đầu lên, hắn lập tức nhìn thấy phụ thân của mình đang nhanh chân đi đến trước mặt.  

             Sư giả bình trắc tạo ra chấn động lớn như vậy, dù làVương Sùng cũng không nhịn không đến đây quan chiến.  

             - Sư tổ? Gia gia?  

             Sắc mặt Vương Siêu trắng nhợt, bộ mặt sắp khóc.  

             Không riêng hắn có bộ dáng này, giờ phút này dưới đài cũng lặng ngắt như tờ.  

             Người trước đó biết rất nhiều chuyện càng há mồm trợn mắt, mặt mũi tràn đầy kinh sợ.  

             Hắn mặc dù không nhận ra được là thương ý, nhưng thấy Trịnh Dương dùng một thương phá Bàn Long Thủ thì cũng biết một chiêu đó nhất định đã đạt đến cảnh giới này!  

             Một học viên mười sáu mười bảy tuổi lĩnh ngộ binh khí chân ý?  

             Trên thế giới tại sao có thể có người biến thái như vậy?  

             Vậy thì lão sư truyền thụ thương pháp cho hắn lại đáng sợ đến mức nào?  

             - Xem ra Mạc Hiểu nhận thua cũng không phải là nhường cho hảo hữu, mà là thực sự ngăn cản không nổi!  

             - Đúng vậy a! Một chiêu này đừng nói võ giả tầng ba, dù là võ giả tầng bốn cũng không có khả năng ngăn cản.  

             - Thật là một chiêu lợi hại! Thực sự do Trương lão sư dậy ư?  

             - Trương lão sư. . . Chẳng những thân pháp, thối pháp, quyền pháp lợi hại, thương pháp cũng mạnh như vậy?  

             Tất cả học sinh đều như đần độn đứng tại chỗ.  

             - Mấy ngày không gặp, hắn. . . Lại tiến bộ!  

             Thân thể Mạc Hiểu cũng run lên. Hắn lần nữa nhìn về phía Trương Huyền, trong mắt có một loại khát vọng cùng ham muốn không thể kiềm chế.   

             Trong lòng chỉ có một thanh âm. . .  

             Nhất định phải bái hắn làm thầy!  

             . . .  

             - Đáng giận!  

             Bàn Long Thủ bị Trịnh Dương một thương phá vỡ, Lục Tầm cảm thấy ngực khó chịu, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn. Hắn rít lên một tiếng, định xông lên đối phó với Trịnh Dương đang kiệt sức, bỗng nghe thấy một tiếng vang trầm nặng. Lưu Dương cách đó không xa dùng một quyền oanh kích tới.  

             Cùng thời khắc đó, Vương Dĩnh cũng như quỷ mị xuất hiện ở cách đó không xa, giơ chân đá ra một cước.  

             Vù!  

             Một quyền một cước xé rách không khí gào thét mà đến. Còn chưa tới trước mặt đã làm cho người ta toàn thân phát lạnh.  

             Hai chiêu này có uy lực mặc dù không bằng một thương vừa rồi kia, nhưng cũng không thể khinh thường. Nếu thật muốn bị đánh trúng, cho dù hắn có thân thể cường hãn, chỉ sợ cũng phải bị thương nhẹ.  

             - Hừ!  

             Sắc mặt Lục tầm trở nên khó coi, thân thể nhảy lên một cái tựa như hồ điệp nhảy trên đáo hoa, nhanh chóng lui về phía sau hai bước.  

             Võ kỹ “Hồ Điệp Bộ”, nhanh và quỷ mị, hồ điệp xuyên hoa!  

             Tránh thoát khỏi một quyền một cước, Lục Tầm đang muốn làm ra phản kích, chợt cảm thấy toàn thân phát lạnh, tựa như rơi vào một kẽ nứt đầy băng tuyết.  

             Ngay sau đó, hắn thấy mắt mình hoa lên, một nổi nữ hài xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trong tầm mắt, đồng thời một bàn tay ngọc bóng loáng không tỳ vết lao tới trước ngực.  

             Con ngươi hắn co rụt lại. Mặc dù cũng khẩn trương nhưng Lục Tầm dù sao cũng là cường giả Ích Huyệt cảnh đỉnh phong, thân kinh bách chiến. Hay tay hắn vung lên, kết thành thủ ấn, tiến lên ngăn đón.  

             Võ kỹ “Phiên Tháp Ấn”, tiện tay lật tháp, đất rung núi chuyển!  

             Ầm!  

             Phiên Tháp Ấn cùng bàn tay của đối phương đụng nhau.  

             Thân thể Triệu Nhã run lên, bay ngược ra sau.  

             Nàng chỉ là Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong, cùng Lục Tầm Ích Huyệt cảnh đỉnh phong có chênh lệch rất lớn.  

             Tuy nhiên, Lục Tầm cũng không dễ chịu. Chân khí trong lòng bàn tay Triệu Nhã vọt tới, mang theo Thuần Âm chí hàn, để toàn thân hắn phát run. Hắn lui thêm ba bước nhưng vẫn cảm thấy toàn thân rét lạnh như cũ.  

             Thậm chí, một luồng chân khí băng hàn xâm nhập vào kinh mạch làm hắn trong thời gian ngắn khó mà hóa giải.  

             Năm người, công kích sáu lần, Lục Tầm chỉ tiếp mỗi người một chiêu làm hắn lui mười một bước.  

             Mọi người xung quanh trợn mắt há mồm, toàn bộ yên lặng.  

             Đây chính là Lục Tầm lão sư, minh tinh lão sư xếp hạng thứ nhất trong Hồng Thiên học viện. Tu vi của hắn không phải là cao nhất nhưng người cùng cảnh giới muốn thắng hắn, gần như không có khả năng.  

             Vậy mà bây giờ hắn lại bị mấy tiểu gia hỏa mới chỉ là võ giả tầng hai và một võ giả tầng năm đánh cho liên tiếp lui về phía sau. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt không thể tin được.  

             - Đây chính là hợp kích trận pháp của bọn họ?  

             Trương Huyền đã sớm biết đám người Triệu Nhã lặng lẽ luyện tập hợp kích trận pháp, tuy nhiên hắn chưa bao giờ thấy bọn họ thi triển lần nào. Giờ phút này vừa nhìn thấy, chân mày Trương Huyền hơi nhíu lại.  

             - Rất tốt! Nói thật, ta đúng là đã xem nhẹ các ngươi rồi. Các ngươi liên hợp lại, hoàn toàn chính xác có tư cách khiêu chiến ta!  

             Sau khi điều hoà lại hô hấp, Lục Tầm thấy bản thân lại bị mấy tiểu bối làm cho bối rối, phải lui lại không ngừng thì không còn chủ quan như lúc trước, ngược lại có chút ngưng trọng.  

             - Chúng ta cũng nghĩ vậy. Lục lão sư, ngươi xem, chúng ta cùng ngươi giao thủ qua, cũng coi như thay Trương lão sư trút giận. Nếu không hay là như này đi, coi như là hòa, không tiếp tục nữa, miễn cho lưỡng bại câu thương. . .  

             Viên Đào cười hì hì, vừa nói vừa đi về phía trước.  

             - Hòa? - Lục Tầm hừ lạnh:   

             - Công kích của các ngươi mặc dù mới lạ, lần thứ nhất thi triển,có thể làm cho ta kiêng kị. Tuy nhiên, hiện tại toàn bộ đã bại lộ ở trước mặt ta, đã không thể dùng được nữa. . .  

             Hắn nói rất đúng.  

             Mặc dù lực công kích của năm người cũng không yếu, nhưng không có các chiêu khác để chiến đấu lâu dài. Mỗi người đều chỉ mạnh về một chiêu, đối phó với võ giả cùng cấp bậc hay cường giả bình thường còn được, nhưng đối phó với Lục Tầm có được tiềm lực trở thành danh sư lại không đủ.  

             Dù sao bất kể là ánh mắt hay hiểu biết về kỹ thuật chiến đấu của hắn đều hơn xa năm người.  

             - Ngươi nói rất đúng. Như vậy đi, nếu không. . . Ta đi bàn bạc với bọn hắn một chút, để chúng ta nhận thua?  

             Viên Đào tỏ ra khó xử, tiến về phía khắp Lục Tầm. Khi chỉ còn cách đối phương mấy bước, lông mày hắn chợt nhướn lên, phóng về phía trước.   

             - Hừ, lại là chiêu này?  

             Có Khổng Kiệt làm gương, Lục Tầm đã sớm chú ý tới người này. Thấy hắn lần nữa vọt tới, Lục Tầm hừ lạnh một tiếng.  

             Ngươi đụng ta lần thứ nhất, ta không phòng bị nên bị lui hai bước, xem như ăn thiệt thòi. Lần thứ hai, dùng Bàn Long Thủ liền đã có thể nhẹ nhõm ngăn cản, lại còn không biết hối cải, muốn đến lần thứ ba. . .  

             Cũng quá coi thường ta!  

             Ánh mắt hắn lạnh lùng, cũng không trốn tránh mà giơ tay lên, ngăn cản Viên Đào. Tuy nhiên, còn chưa chạm vào Viên Đào, đối phương bỗng ngừng lại, cánh tay mở ra ôm chặt Lục Tầm.  

             Lần biến chiêu này vô cùng nhanh chóng làm hắn không hề nghĩ tới.  

             Hơn nữa, dù hắn nghĩ đến cũng không thể tin được. Nào có ai trong lúc chiến đấu lại chạy tới ôm đối thủ?  

             Răng rắc!  

             Trong nháy mắt, mập mạp đã hoàn toàn ôm gọn đối phương, hai tay gắt gao năm chặt cùng một chỗ.  

             - Ngươi. . .  

             Đường đường lão sư lại bị một đệ tử ôm lấy, khuôn mặt Lục Tầm trở nên khó coi, thân thể giẫy giụa đụng vào người mập mạp.   

             Bành!  

             Một tiếng trầm thấp vang lên.   

             Lực lượng của lần va chạm này không thua quả đấm của hắn trước đó. Dù là cường giả Ích Huyệt cảnh bình thường chỉ sợ cũng phải phun máu. Vậy mà mập mạp đang ôm hắn chỉ chấn động thân thể, hai tay vẫn ghìm chặt không buông lỏng chút nào.  

             Va chạm mạnh mẽ như vậy mà hắn vẫn chịu đựng được!  

             - Phòng ngự thật là lợi hại. . . - Con ngươi Lục Tầm co rụt lại.  

             Giờ phút này, kẻ ngốc cũng biết, sự cường đại của cái tên mập mạp trước mắt này cũng không phải là va chạm, mà là. . . Phòng ngự!  

             Trước đó vậy mà không nhận ra.  

             - Mau ra tay!  

             Viên Đào ghìm chặt Lục Tầm, quay ra hét dài.  

             Hô!  

             Tiếng la còn chưa kết thúc, một thanh trường thương liền gào thét bay đến, đâm thẳng tới.  

             - Đáng giận!  

             Cảm nhận được sự đáng sợ của một thương này, Lục Tầm biết một khi bị đâm trúng, hắn cũng phải bị thương. Hắn rít lên một tiếng, hai chân đột nhiên đạp mạnh.  

             Kình khí cường đại đập xuống đất tạo thành lực đẩy, đưa cả hắn và Viên Đào bắn lên cao ba thước, tránh thoát một chiêu tất sát này.  

             - Xuống đây cho ta!  

             Tuy nhiên, hắn tránh thoát thương pháp, nhưng lại không trốn được một quyền của Lưu Dương. Lưu Dương hừ lạnh, Thiên Đạo quyền pháp đánh thẳng lên lưng của hắn.  

             Phốc!  

             Lục Tầm phun ra một ngụm máu tươi.  

             - Tiếp tục như vậy, không cẩn thận thật đúng là phải bại trong tay đám nhóc con này. . .  

             Lục Tầm nhíu mày, vẻ điện cuồng hiện lên trong mắt.   

             Nếu như không nghĩ biện pháp tránh thoát tên mập mạp này, một mực bị hắn ôm lấy, chỉ sợ hôm nay hắn phải thua!  

             Năm học sinh này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, tu vi cũng không cao, nhưng võ kỹ mà họ tu luyện thực sự quá quỷ dị. Mỗi một chiêu chỉ cần đánh trúng, cho dù là hắn cũng khó có thể chống đỡ được.  

             - Buông tay cho ta!  

             Lục Tầm gầm lên giận dữ, khuỷu tay phải vòng ra phía sau lạnh lùng húc vào Viên Đào.  

             Lần này hắn dùng tất cả sức mạnh cơ thể, sắt thép đều có thể trong nháy mắt xuyên thủng.  

             Bành!  

             Toàn bộ lực lượng khuỷu tay rơi vào trước ngực Viên Đào.  

             Phốc!  

             Viên Đào hơi đỏ mặt.  


             Ngay một chớp mắt khi hắn không chú ý, một cái bàn chân hung hăng rơi vào ngực hắn.  

             Cùng lúc đó, một đôi tay trắng như ngọc không tỳ vết cũng rơi xuống.  

             Thình thịch!  

             Hai tiếng giòn tan vang lên, Lục Tầm cảm thấy ngực đau đớn, bay ngược ra sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK