- Vẫn còn ít! - Tào Hùng ra vẻ lấy lòng.
Thì ra là Tào lão sư, ngươi tìm ta sao ? - Thượng Bân nghi ngờ nhìn qua.
Thượng Bân và Tào Hùng đều là lão sư của học viện, bình thường cũng tiếp xúc không ít, tất nhiên là có mối quan hệ khá tốt.
- Chuyện là như vầy, ta có chút chuyện muốn nhờ Thượng Bân lão sư đây một chút! - Tào Hùng do dự một chút, nói.
- Chỉ cần ta có thể giúp, ta sẽ cố gắng hết mình! - Thượng Bân nói.
Thượng Bân là cháu ruột của Thượng Thần trưởng lão, mỗi ngày đều có không ít lão sư tới nhờ hắn giúp chuyện này chuyện kia, hắn sớm đã quen với mấy chuyện này.
- Là như vầy, ta... Hôm qua thật sự rất vất vả mới có thể thu nhận được một học sinh tốt, lại bị lão sư khác dùng chiêu trò lừa gạt, trưởng lão không phải là chủ quản học vụ sao? Ta muốn hỏi người... Liệu có thể triệu hồi người học sinh này tới... - Tào Hùng nói.
Lưu Dương là học sinh tốt nhất mà hắn tốn bao nhiêu tâm huyết mới có thể tuyển được, kết quả lại mất đi chỉ vì một lần tỷ thí bại dưới tay Trương Huyền, sau khi trở về càng nghĩ càng giận, hôm nay liền không nhịn được nữa, trực tiếp tới tìm Thượng Bân.
Thượng Thần trưởng lão là gia gia của Thượng Bân, chủ nhiệm của học viện, để học sinh thay lão sư, là một chuyện vô cùng đơn giản.
- Triệu hồi đến ?
Thượng Bân nhướng mày:
- Nếu như người học sinh kia là tự nguyện thay lão sư thì rất khó! Ngươi cũng biết, hiện tại học sinh khá là phiền toái, có chút bất mãn thì có quyền kiện cáo lên Vương Đình, công hội giáo sư, chúng ta...
- Hắn không phải tự nguyện! Ta có thể bảo đảm! - Tào Hùng vội nói.
- Hắn không tự nguyện, nếu như Thượng Thần trưởng lão nói một tiếng thì mọi chuyện sẽ trở nên rất dễ dàng không phải sao, ngươi cũng biết quy củ của trường học...
Thượng Bân khoát tay áo, đột nhiên ngẩng đầu:
- Ngươi mới vừa nói... lừa gạt ? Không biết là vị lão sư nào đã lừa gạt học sinh của ngươi ?
- Chính là 'Phế vật lão sư' Trương Huyền của học viện chúng ta... - Tào Hùng cắn chặt răng nói lên thiếu niên, mặt mũi tràn đầy thù hận.
- Trương Huyền ? Học sinh của ngươi, bị hắn lừa gạt ? – Lại nghe thấy cái tên này, lửa giận của Thượng Bân cũng bốc lên một chút.
Nếu không phải tại tên nhóc này, hôm qua nhất định y có thể đi ăn tối cùng với nữ thần, một võ giả chỉ ở tầng ba, một lão sư khảo hạch chỉ được điểm không, một tên tiểu tử thúi, lại dám coi mình không ra gì, thật sự là không biết sống chết!
Nếu không phải hôm qua nữ thần ở đó, không tiện đánh người, chắc chắn y đã đánh Trương Huyền sống không bằng chết!
- Phải! Một lão sư như vậy, làm gì có học sinh nào đồng ý làm học sinh của hắn chứ! Cho nên, ta muốn phiền trưởng lão nói giúp một chút, giúp ta triệu hồi hắn tới... - Tào Hùng thận trọng nói, sợ đối phương không đồng ý.
- Không cần Thượng Thần trưởng lão nói, ta sẽ đi giúp ngươi giải quyết ngay bây giờ! - Thượng Bân khoát tay chặn lại.
- Giúp ta giải quyết ?
- Các lão sư khác còn cần đến gia gia của ta giúp, chứ tên phế vật Trương Huyền này, cần gì phải phiền toái như vậy? Trực tiếp đi qua đòi người là được, nếu hắn không đồng ý, thì đánh cho hắn tàn phế là được! - Thượng Bân vung tay lên, khí thế rộng rãi.
Đối phó các lão sư khác, hắn thật đúng là không có cách đối phó, nhưng đối với người thầy giáo khảo hạch không điểm này, muốn ra tay giáo huấn hắn thì quá đơn giản!
Thực lực kém thì không nói, mấu chốt là trong học viện chỉ có hắn là dễ đối phó nhất
Quan trọng nhất là, Thượng Bân đang định đánh tên khốn này một trận cho hả giận, chẳng qua là không có lý do!
Không có lý do gì tự nhiên đánh người, nếu để Trầm Bích Như biết, nhất định sẽ có ấn tượng xấu với y.
Lần này thì tốt rồi, hắn lừa gạt học sinh của lão sư khác, người trong cuộc tìm đến rồi, đúng lúc có thể mượn lý do này để tính luôn chuyện riêng của mình vào!
- Chuyện này. . . - Không ngờ Thượng Bân như thế hào phóng, Tào Hùng sững sờ.
- Không cần chuyện này, chuyện kia nữa, đi theo ta đi, nếu ngươi sợ, ta thay ngươi ra tay! - Thượng Bân cười mỉa, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.
- Vậy thì phải cám ơn người trước rồi! - Tào Hùng hưng phấn đến nỗi sáng hai mắt lên, liền vội vàng gật đầu, hai người cùng nhau nhanh chóng đi tới lớp học của Trương Huyền.
Đi không lâu, họ đã đi đến trước cửa lớp học của Trương Huyền, thấy Diêu Hàn và Vương đại thiếu gia đứng yên như xác ướp.
- Vương Đào, ngươi không ở chỗ gia gia tu luyện cho tốt, chạy tới đây làm gì ? - Thượng Bân nhướng mày hỏi.
Mặc dù hắn là cháu của Thượng Thần trưởng lão, nhưng so với thân phận của Vương Đào, vẫn có khoảng cách.
- Thượng Bân lão sư! - Vương Đào khẽ khom người:
- Muội muội ta bị người khác lừa gạt nên học ở đây, ta định đến đưa nàng về...
- Thượng Bân ? - Diêu Hàn vốn đang suy tư nghe động tĩnh, nghe thấy người thanh niên trước mắt này chính là Thượng Bân, liền vội vàng ngẩng đầu lên.
- Ngươi nói Vương Dĩnh tiểu thư ? Nàng cũng bị lừa ? - Thượng Bân sầm mặt lại, ánh mắt đầy lạnh lùng:
- Cái tên Trương Huyền này thật là thật là lớn gan! Vương tiểu thư mà hắn cũng dám lừa, thực sự là muốn chết! Xem ra nếu như hôm nay ta không dạy dỗ hắn một chút, thật khó mà phục chúng!
- Đúng vậy a... - Vương Đào gật đầu.
- Nếu Vương Dĩnh tiểu thư cũng bị lừa gạt làm học sinh của hắn, sao ngươi không vào ngăn cản đi, còn ở đây chờ cái gì ? - Thượng Bân hừ một tiếng, nghi ngờ nhìn qua.
- Cái này... - Vương Đào không dám nói mình là bị Trương Huyền đánh ra khỏi cửa, gãi gãi đầu, đang không biết trả lời như thế nào, Diêu Hàn đứng kế bên đã mở miệng:
- Học viện không phải có quy định là chưa tan học không cho phép tiến vào lớp sao? Chúng ta cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài!
- Vị này là... - Thượng Bân lúc này mới chú ý tới Diêu Hàn đang đứng như xác ướp.
- Vị này là quản gia của Triệu thành chủ Bạch Ngọc thành, Diêu Hàn! - Vương Đào vội vàng giới thiệu.
- Thì ra là Diêu quản gia, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! - Thượng Bân liền vội vàng gật đầu, nói tiếp:
- Trong học viện đúng là có quy định này, chưa tan học người ngoài không được phép tùy tiện đi vào, bất quá, không sao đâu, các ngươi đi theo sau ta vào là được, hôm nay ta phải tự tay giáo huấn tên nhóc ăn nói bừa bãi, không có sư đức* này!
*sư đức: tài đức của một lão sư cần phải có
- Được ! - Nghe thấy hắn muốn đích thân ra tay, ánh mắt Vương Đào sáng lên, nhanh chóng đi theo sau, Diêu Hàn do dự một chút, cũng đi theo.
Trong phòng.
- Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết, mặc dù là công pháp trụ cột nhất trong học viện Hồng Thiên, nhưng trong đó cũng không ít vấn đề, tỷ như...
Năm vị học sinh ngồi ở trên lớp học, nghe Trương Huyền giảng giải.
Chỉ nghe một hồi, tất cả đều rung động, như cùng ăn Nhân Sâm, như si như say.
Trừ Viên Đào ra, thân thế của họ đều không đơn giản, họ không có tới học viện, chỉ học qua hệ thống, bọn hắn từng nghe qua không ít lão sư dạy, một số lão sư thậm chí là võ giả cấp năm, cấp sáu, đều đã từng dạy bảo họ... Nhưng từ nhỏ đến lớn, họ chưa từng nghe qua loại bài học này.
Cho người ta một loại cảm giác mơ hồ như ở đỉnh cao, phía trước có nghi hoặc không hiểu, cũng có sáng tỏ thông suốt, khí tức nội thể vì những lời nói của lão sư mà rục rịch, giống như lúc nào cũng sẽ có thể đột phá.
Nói quá hay rồi!
Nghe Trương Huyền dạy, bọn hắn mới biết được, cái gì gọi là giảng viên cao cấp, những lão sư khác đều kém xa tít tắp.
Nhất là Triệu Nhã, thân là con gái của thành chủ, phụ thân cũng thường xuyên giảng giải cho nàng về công pháp, lúc trước nàng vẫn cho rằng, phụ thân nàng chắc chắn là một trong những người nói tốt nhất trong Vương quốc Thiên Huyền, dù sao cha nàng thật sự rất có thực lực trong việc giảng giải!
Nhưng giờ phút này so sánh với Trương lão sư, cha nàng nhất định chính là ếch ngồi đáy giếng, suốt ngày chỉ biết thảo luận mặt trời lớn hay nhỏ, cực kỳ buồn cười, giữa hai bên hoàn toàn không thể so sánh, không thể so sánh nổi!
Trương lão sư giảng giải, nói trúng tim đen, lợi hại hơn nữa là về công pháp, võ kỹ, đều có thể vạch rõ chỗ sai sót trong nháy mắt, khiến cho người ta giật mình, suy tư, làm cho người ta khắc sâu ghi nhớ.
Thường thường, sau khi Trương lão sư giảng giải một câu, năm học viên liền suy tư hồi lâu, thật vất vả nghĩ thông suốt, sau đó mới kích động không thôi vì những điều mình vừa mới phát hiện ra, hắn nói thật lâu rồi, họ mới biết trong đó còn có rất nhiều tri thức đã bị bỏ lỡ.
- So với Tào Hùng lão sư... Ai, hay là khỏi so đi, căn bản là Tào lão sư không thể sánh được với Trương lão sư, chênh lệch quá xa, hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp! May là hai người họ đánh cược, nếu không, sao ta có thể gặp được một lão sư tốt như vầy...
Năm vị đệ tử kích động, nghiêm túc nghe giảng, sợ bỏ qua tin tức gì quan trọng, thời điểm thầy trò vui vẻ hòa thuận thì…
Kẹt kẹt!
Cửa phòng bị người đẩy ra, mấy người bước vào.