Mục lục
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Tuyết là nhân viên tiếp đãi ở đại sảnh của Luyện đan sư công hội. Nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là trở thành một luyện đan sư. Đáng tiếc, thiên phú của nàng có hạn, đã thi mấy lần nhưng đến cả học đồ đều không đậu. 

 Rơi vào đường cùng, nàng đành xin làm công ở nơi đây, cố gắng học tập. 

 Mặc dù nhìn thoáng qua, phục vụ viên ở đại sảnh không có địa vị cao, nhưng thu nhập rất khá. Đan dược nàng bán ra đều được trích phần trăm. Mặc dù không nhiều nhưng lượng tiêu thụ lớn, chỗ tốt cũng càng nhiều. Vì vậy, mức lương một năm của nàng nhiều gấp năm, sáu lần những người cùng công việc đó. 

 Nhưng mà, thu nhập không thấp, đổi lại nàng lại không muốn làm việc này thêm ngày nào. Không phải vì công việc khó khắn, mà là… ngoại hình của nàng. 

 Nàng khoảng hai mươi tuổi, chính là tuổi đẹp nhất, hơn nữa mấu chốt là, nàng sinh ra đã rất xinh đẹp. Không đến mức vạn dặm khó tìm, nhưng cũng được cho là một trong một trăm. 

 Lúc đầu, nàng nghĩ xinh đẹp là chuyện tốt, chỉ cần là nữ nhân ai lại không muốn mình xinh đẹp. Tuy nhiên, môi trường làm việc của nàng lại khác biệt. Mỗi ngày, có không biết bao nhiêu công tử nhà giàu chạy đến bắt chuyện với nàng, đưa ra đủ loại yêu cầu không tưởng tượng nổi. 

 Có vài người, mỗi ngày đều quấn quít dây dưa, dùng đủ chiêu trò, khiến nàng vô cùng phiền chán. 

 Nhưng bản thân là nhân viên phục vụ, nàng lại không thể đuổi họ đi. Nếu thực sự làm vậy, chỉ cần bọn hắn nói đến đây mua đồ, người không may chính là nàng! 

 - Mong rằng hôm nay không có mấy con ruồi không biết xấu hổ lởn vởn ở đây! 

 Trong lòng âm thầm lẩm bẩm một câu, Văn Tuyết sửa sang lại quần áo ngay ngăn, lộ ra nụ cười mỉm đứng trong quầy hàng. Ngay sau đó, nàng liền thấy một thanh niên đi đến. 

 Người thanh niên này tuổi không quá hai mươi, làn da dược bảo dưỡng rất tốt, bóng loáng, mịn màng. So với nàng còn đẹp hơn một chút! 

 - Xin hỏi tiên sinh cần gì? - Văn Tuyết nhìn sang, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp. 

 - Nơi này của các ngươi… có bán sách không? Chính là loại sách liên quan đến công hiệu của đan dược, có thể mở ra thể chất đặc thù. – Người thanh niên hỏi. 

 Người đi tới chính là Trương Huyền. 

 Tiền thân chưa bao giờ tới nơi này, vì vậy cũng không biết tình huống cụ thể. Hắn chỉ đành ra đại sảnh hỏi thăm. 

 - Muốn mua thư tịch, mời ra phòng sách. Nơi này là Luyện đan sư công hội! 

 Vốn đang tươi cười, sau khi nghe được câu hỏi của đối phương, Văn Tuyết sầm mặt xuống. 

 Muốn đến bắt chuyện với ta, ngươi có thể chuyên nghiệp chút được không? 

 Đến Luyện đan sư công hội mua sách… Sao ngươi không đi tiệm cơm hỏi mua giày đi? 

 - Không phải. Ta tới đây để tìm sách liên quan đến công hiệu của đan dược. Hiệu sách khẳng định không có! 

 Trương Huyền không nhìn thấy sự thay đổi thái độ của cô gái, suy nghĩ một chút rồi nói. 

 Còn ngụy biện? Ta liền đứng im xem ngươi ngụy biện! 

 Văn Tuyết khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng. 

 Thấy đối phương không nói gì, Trương Huyền cứ tưởng nàng không hiểu ý mình, bèn tiếp tục giải thích: 

 - Ta chính là muốn tìm loại đan dược có thể kích phát thể chất đặc biệt. Nhưng ta không biết loại nào phù hợp, vì vậy muốn tìm mấy quyển sách có liên quan. Nếu các ngươi có hãy bán cho ta mấy quyển. Hoặc là… cho ta mượn nhìn một chút cũng được! 

 - Ngươi nói xong chưa? 

 Ta không thèm để ý tới, ngươi còn có thể nói hăng hái như vậy? 

 Còn đòi mua sách, mượn sách… Chiêu trò cũ rích này còn muốn đem ra lừa gạt nữ sinh? 

 Văn Tuyết nhận định kẻ trước mắt chính là tới quấy rối nhằm thu hut sự chú ý của nàng. 

 Nếu không, ai sẽ chạy đến Luyện đan sư công hội mua sách chứ? Đây chẳng phải muốn bị đánh sao? 

 Giờ phút này, Trương Huyền cũng nhìn ra thái độ của đối phương. Hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái. 

 Hắn không đắc tội với đối phương a… sao nàng ta lại có bộ dạng này? 

 - Có lẽ là đến thời kỳ mãn kinh! 

 Lắc đầu, Trương Huyền cũng không để trong lòng. Là một người xuyên việt văn minh, tiến bộ, hắn lười cùng một nữ nhân so đo. 

 Nếu để Văn Tuyết biết suy nghĩ trong đầu hắn, nhất định nàng sẽ trực tiếp chết ngất. 

 Bản cô nương mới hai mươi tuổi đấy! Ngươi mới đến kỳ mãn kinh… 

 - Như vậy đi! Luyện đan sư công hội các ngươi có Tàng thư khố phải không? Có thể đưa ta vào xem được không? 

 Biết không thể giải thích rõ, Trương Huyền suy nghĩ một chút, liền nghĩ ra một biện pháp. 

 Dù là Giáo sư công hội hay Luyện đan sư công hội đều vì đặc thù nghề nghiệp mà cung cấp phương tiện. Trong đó tất nhiên có Tàng thư khố để giúp học giả không ngừng học tập, không ngừng tiến bộ. 

 Nếu đối phương không bán sách, vậy chỉ cần để hắn vào trong Tàng thư khố xem một chút cũng có thể giải quyết vấn đề. 


 - Tàng thư khố? Ngươi còn muốn tiến vào Tàng thư khố? 

 Thấy kẻ trước mắt yêu cầu ngày càng quá đáng, Văn Tuyết không nhịn được nữa: 

 - Nếu ngươi không mua đan dược thì mời rời khỏi! 

 - Sao vậy? Tàng thư khố của các ngươi không cho người ngoài tiến vào? Một lần bao nhiêu tiền, ngươi cứ nói. Ta sẽ thanh toán đầy đủ! – Trương Huyền không hài lòng. 

 Nữ nhân này đầu óc bị bệnh a? 

 Bản thân chỉ muốn hỏi một chút, ngươi lại giống như ăn phải thuốc súng vậy! 

 Nghe thấy đối phương ra vẻ công tử nhà giàu coi tiền như cỏ rác, Văn Tuyết càng chán ghét: 

 - Có tiền thật oai a! Có tiền làm gì cũng được sao? Nói thật cho ngươi biết! Luyện đan sư công hội có Tàng thư khố, hơn nữa còn chia làm hai tầng, sơ đẳng vào cao đẳng. Cần phải trở thành luyện đan sư học đồ trở lên mới có thể đi vào. Ngươi là luyện đan sư sao? Hay là luyện đan sư học đồ? 

 - Luyện đan học đồ? – Trương Huyền sững sờ. 

 Hắn không hiểu rõ lắm về Luyện đan sư công hội, nhưng vẫn biết một chút về học viện. Học sinh có Tàng thư khố của học sinh, lão sư có của lão sư. Nhất là Tàng thư khố của lão sư, người không có tư cách, không thể đi vào. 

 Nếu không, người người đều có thể vào đọc lung tung còn gọi gì là bí mật? 

 Hơn nữa, chỉ đọc qua cũng thôi, nếu có người vì nhìn thấy công pháp hay mà tu luyện bậy bạ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, ai chịu trách nhiệm? 

 Chắc hẳn Luyện đan sư công hội cũng là như vậy, chia Tàng thư khố thành sơ đẳng và cao đẳng, chỉ người nào đạt tới cấp bậc nhất định mới được vào đọc. Điều này để phòng ngừa những người tham lam, sốc nổi, đồng thời có thể bảo đảm bí tịch không bị truyền ra ngoài. 

 - Luyện đan học đồ… Ta không phải. Người nào cũng có thể thi sao? 

 Hắn chỉ là một lão sư bình thường, chưa bao giờ học luyện đan, dĩ nhiên không thể nào là luyện đan học đồ. Nhưng mà, thứ gì cũng có thể khảo hạch. Muốn trở thành danh sư cũng cần học thêm tri thức. 

 - Khảo hạch? Ngươi muốn thi luyện đan sư học đồ? 

 Văn Tuyết nhận định đối phương là cố ý tiếp cận mình, vì vậy trong lòng sớm có lửa giận. Giờ phút này lại thấy hắn giả bộ muốn khảo hạch luyện đan học đồ, nàng không nhịn được nữa. 

 - Được a! Bên kia có địa điểm khảo hạch. Ta sẽ đưa ngươi đến đó. 

 Không phải ngươi giỏi đóng kịch sao? 

 Bây giờ ta đưa ngươi đến đó, xem ngươi còn diễn được nữa không! 

 Mặc dù chỉ là học đồ luyện đan, nhưng cũng giống như danh sư học đồ, người đó cần thông qua trùng điệp sàng chọn, khảo hạch các loại tri thức cơ bản. Chính mình liên tục thi nhiều năm đều không thông qua. Ngươi chỉ là một kẻ đi trêu hoa ghẹo nguyệt, chưa từng tham gia một kỳ tập sự hay nhìn qua dược liệu, sách về luyện đan. Ngươi cũng muốn kiểm tra? 


 - Làm sao? Ngươi không dám đi? – Văn Tuyết cười lạnh. 

 - Ách! Được! 

 Thấy đối phương như thùng thuốc nổ, Trương Huyền lắc đầu. Đang muốn cùng nàng sang đó, bỗng lúng túng nói: 

 - Khảo hạch… luyện đan học đồ có những nội dung gì? Cần xem sách gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK