-Sao vậy?
Khi nhìn thấy những biểu hiện của họ, Trương Huyền ngay lập tức cúi đầu xuống nhìn. Vừa nhìn liền sững sờ.
Trên ngọc thạch xuất hiện một con số, năm chấm một.
-Năm chấm một?
Lần này, Trương Huyền đã hiểu vì sao họ có biểu hiện này. Đến hắn cũng suýt hôn mê.
Ngày hôm qua, hắn đã đo rất nhiều lần, thời điểm cao nhất cũng chỉ là không chấm một. Tại sao bây giờ lại biến thành năm chấm một rồi?
Chẳng lẽ...
- Trang sách vàng óng kia có thể làm cho độ sâu linh hồn của ta gia tăng… năm?
Khóe miệng Trương Huyền giật giật.
Con ngươi sắp rơi trên mặt đất.
Sớm biết Thiên Đạo chi sách rất trâu bò, nhưng không nghĩ tới, nó lại trâu bò đến thế!
Cái gì công pháp tu luyện tâm cảnh, cái gì Minh Lý Ngọc Tinh, tại trước mặt đồ chơi này đều là cặn bã.
Trong chớp mắt có thể gia tăng tâm cảnh lên năm...
Việc này truyền đi tuyệt đối có thể dọa người chết ngất.
- Tâm cảnh đạt đến ba là có tư cách sát hạch nhất tinh danh sư, mức độ đạt đến sáu có thể sát hạch nhị tinh... Hắn vừa lĩnh ngộ tâm như chỉ thủy đã đạt đến năm chấm một, e rằng sau dựa theo phương pháp tu luyện, mấy năm sau sẽ có thể thi nhị tinh danh sư!
Lưu Lăng và những người khác khôi phục từ trong khiếp sợ, khuôn mặt từng người kích động đỏ cả lên.
Mấy người bọn hắn lúc vừa mới lĩnh ngộ tâm như chỉ thủy, độ sâu linh hồn không ai vượt qua một chấm năm. Vậy mà cái tên trước mắt này lại có tâm cảnh đạt năm chấm một. Thiên phú như thế, chỉ cần hắn cố gắng tu luyện, không đến mấy năm nữa sẽ bỏ xa bọn họ, có thể sát hạch nhị tinh danh sư.
Quả nhiên, thiên tài cùng phàm nhân là có khoảng cách.
- Lão sư!
Mọi người khiếp sợ không thôi, bỗng thấy Lục Tầm tách ra khỏi đoàn người, đi tới trước mặt.
Trước đó Trương Huyền giảng bài, hắn không tới nghe, cũng không phải là hắn không tôn trọng, mà là đột phá đến giai đoạn quan trọng, không thể phân tâm.
- Sao vậy?
Nhìn thấy hắn, Lưu Lăng và mấy người khác đều quay sang nhìn.
- Lão sư ngày hôm qua nói với ta, là do ta quá háo thắng, quá để ý áp lực từ phía phụ thân, vì vậy mới không cách nào đột phá tâm như chỉ thủy. Suy đi nghĩ lại, ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, vì vậy đã hòa giải cùng phụ thân. Quả nhiên tâm cảnh của ta đã bắt đầu buông lỏng, cuối cùng... đột phá thành công!
Nói đến đây, trong mắt Lục Tầm lại lần nữa khôi phục tự tin.
Trước đó, tâm cảnh của hắn mãi không có cách nào tiến bộ, không đạt tới tâm như chỉ thủy. Hắn vốn tưởng rằng mình tích lũy chưa đủ, nhờ Lưu sư chỉ điểm mới hiểu ra tất cả là do sự bướng bỉnh của bản thân.
Không nghĩ tới sau khi cải thiện quan hệ cha con, quả nhiên lập tức đột phá!
Hai mươi mấy tuổi đạt đến tâm như chỉ thủy... Có lẽ, hắn đã đột phá kỷ lục của Thiên Huyền Vương quốc đi!
Gần đây hắn vẫn bị Trương Huyền đả kích đến không thở nổi, nhưng hiện tại hắn lại đột phá tâm như chỉ thủy trước, xem ra có thể mở mày mở mặt một phen!
Lục Tầm ưỡn ngực thẳng lưng, trên mặt mang theo nụ cười ôn hoà.
- Ngươi đã đo chưa? Mức độ bao nhiêu?
Nghe thấy hắn cũng đột phá, Lưu Lăng cảm thấy vui mừng, vội vàng hỏi.
- Đã đo rồi! - Lục Tầm nhẹ nhàng nở nụ cười, trong mắt khó có thể che dấu sự hưng phấn:
- Lão sư đã nói, người vừa đạt đến tâm như chỉ thủy có thể đạt trên một sẽ có năm mươi phần trăm trở thành danh sư, từ một chấm năm trở lên có bảy mươi phần trăm thành công. Mà ta…
Hắn dừng lại một chút, nhìn xung quanh một vòng:
- Là một chấm tám!
Chắp hai tay sau lưng, Lục Tầm phấn khích chờ sự ngạc nhiên của ba vị dah sư. Dù sao, độ sâu linh hồn của hắn đã cao hơn ba sư khi còn trẻ rồi.
Vậy mà khi bọn họ nghe xong lại chỉ đồng thời “Ồ!” một tiếng, rồi chuyển sự chú ý sang Trương Huyền, tiếp tục nhìn hắn với vẻ mặt kích động.
Mặc dù thành tích của mình cao như thế nhưng vẫn bị bị gạt sang một bên làm Lục Tầm vô cùng buồn phiền.
Theo lý thuyết, sau khi nghe thấy thành tích của hắn, đáng lẽ họ nên tỏ ra hưng phấn, vây lại khích lệ bản thân một phen chứ?
Tại sao lại vây quanh Trương lão sư?
Trong lòng hắn thắc mắc, ánh mắt tình cờ chạm đến con số trên đá hoa văn trong tay Trương Huyền, toàn thân lập tức cứng đờ.
- Năm chấm một?
Cả người Lục Tầm co giật dữ dội, mặt nhìn như sắp khóc.
Giời ạ! Đây chẳng phải tự giơ mặt ra cho người ta tát ư…
Đáng thương cho ta lúc nãy còn đắc ý dào dạt lâu như vậy, vốn tưởng rằng có thể chứng tỏ bản lĩnh...
...
“Huyền Lạc sơn mạch” bao la rộng lớn, mọc đầy cây cối và thảm thực vật to lớn, lại thêm man thú hoành hành, người không có thực lực rất khó đi vào.
- Ta đã từng đi con đường này một lần, nó phi thường bí ẩn. Nếu không tìm được đúng đường, một khi đi lạc ở trong rừng sẽ rất khó tìm được lối ra!
Thẩm Bích Như vừa cười vừa đi trước dẫn đường.
Trương Huyền theo sát ở phía sau.
Sau khi giảng bài công khai, Trương Huyền giao Triệu Nhã, Trịnh Dương và mấy người còn lại bàn giao cho tam đại danh sư, để bọn họ đưa các học sinh đến Thiên Vũ Vương thành. Làm xong mọi việc, Trương Huyền lập tức cùng Thẩm Bích Như tiến đến Thú đường ở Huyền Lạc sơn mạch.
Ở trong núi có rất nhiều man thú hoành hành, cây cỏ rậm rạp. Nếu không phải Thẩm lão sư đã từng tới đây, hắn thật hoài nghi có phải bọn họ đã lạc đường hay không.
Liên tục đi ba ngày, hai người đều cảm thấy mệt mỏi.
- Vị trí của thú đường ẩn dấu cũng quá sâu đi! Chẳng lẽ bọn họ không cần sinh hoạt? - Trương Huyền cảm thấy kỳ lạ.
Con người có nhiều nhu cầu, chẳng hạn như giao lưu, trao đổi vật tư, đồ ăn,… Thú đường giấu đến nơi rừng núi hoang vu này, muốn mua chút đồ vật cũng bất tiện a!
- Người của thú đường có phi hành man thú. Chúng ta đi ba ngày chỉ bằng bọn họ đi nửa canh giờ mà thôi, không tính là gì. - Thẩm Bích Như lắc đầu.
Lần thứ nhất nàng đi theo người ta đến Thú đường cũng có suy nghĩ như Trương Huyền. Nhưng sau khi đến nơi mới biết ý nghĩ này buồn cười dường nào.
- Hơn nữa, đến nươi rồi ngươi sẽ biết, khoảng cách của Thú đường so với các vương quốc xung quanh, Bắc Vũ Vương quốc, Hàn Vũ Vương quốc và Vương thành đều không quá xa, mỗi ngày đều có không ít người đến đây, vì vậy không vật tư. - Thẩm Bích Như nói tiếp.
Trong tàng thư khố của Vương quốc có bản đồ vẽ các quố gia xung quanh. Mấy ngày nay, Trương Huyền vẫn đang nghiên cứu nó và phát hiện vị trí của Thú đường với các quốc gia không cách nhau không quá xa. Nếu không nhờ sự ngăn cách tự nhiên của Huyền Lạc sơn mạch, những năm này Thiên Huyền Vương thành cũng sẽ không yên tĩnh như thế.
- Huyền Lạc sơn mạch có nhiều man thú như vậy, vì sao người tu luyện không thu phục một hai con àm nhất định phải đi Thú đường?
Sơn mạch có không ít man thú, ba ngày nay bọn họ đã gặp phải vài nhóm. May mà thực lực của họ đều không kém nên không đáng lo.
Nếu đã có nhiều man thú như vậy, võ giả hoàn toàn có thể thuần phục một hai con, sao còn phải đi Thú đường phiền toái như vậy?
- Trước đây ta cũng có ý nghĩ tương tự, nhưng không nói đến man thú có dã tính lớn, không dễ thuần phục, chỉ nói riêng phi hành man thú có thể chở người, cả quãng đường này chúng ta chưa từng thấy đi! - Thẩm Bích Như cười khẽ.
Trương Huyền chần chờ một chút, cũng gật đầu đồng ý.
Phi hành man thú có thể chở người ít nhất cũng phải lớn hơn người nhiều mới được. Những man thú mấy ngày nay bọn họ gặp phải đều là một vài loại có thể chạy trốn, hơn nữa cũng không phải là quá to lớn.
- Bởi vì phi hành man thú ít ỏi, hơn nữa đánh không lại có thể bay đi, nên muốn tóm lấy chúng nó rất khó! Đương nhiên, đây không phải trọng yếu nhất. Nếu như ngươi dùng võ lực để thuần phục, vạn nhất nó giả vờ nghe theo, đến lúc bay lên không trung lại đổi ý, như vậy chẳng phải xui xẻo sao?
Thẩm Bích Như nói.
- Chuyện này... - Trương Huyền rụt cổ lại.
Phi hành man thú không giống những man thú khác, chúng nó chở ngươi bay trên không trung. Nếu như bọn chúng không thật tâm thật lòng thuần phục, chỉ cần trên không trung nghiêng người, người ngồi trên đó chẳng khác nào chết chắc rồi.
- Thuần thú sư đảm nhiệm nghề nghiệp đặc thù, có thể bảo đảm để man thú trăm phần trăm nghe lời, sẽ không xuất hiện tình huống như thế. Vì vậy, họ mới nhận được sự tôn sùng của mọi người, trở thành một nghề nghiệp được đánh giá khá cao trong thượng cửu lưu nghề nghiệp. Nếu không, để man thú phản bội sẽ vô cùng nguy hiểm.
Dù người tu luyện đạt đến Tông Sư cảnh cũng khó tránh khỏi cái chết khi từ không trung rơi xuống.
Vì lẽ đó, không có thủ đoạn của thuần thú sư, tốt nhất đừng nghĩ đến việc thu phục một con phi hành man thú. Bởi vì, dù có thu phục thành công một con bằng vũ lực, nhưng nếu nó có ý định hại người thì có trốn cũng trốn không thoát.
- Thuần thú sư cũng giống như danh sư, chia làm rất nhiều Tinh cấp. Cấp bậc càng cao, chứng tỏ người đó có thể thuần phục man thú càng cường đại! Trước khi trở thành thuần thú sư chính thức, tương tự cũng cần sát hạch thuần phục thú học đồ!
Thấy hắn không biết nhiều về thuần thú sư, Thẩm Bích Như giải thích:
- Thực ra Hàn Quỳnh chính là một thuần phục thú học đồ, cho nên mới nói với ngươi nàng có người quen ở Thú đường. Lần trước ta tới đây chính đi cùng với nàng.
- Ừm! - Trương Huyền đáp một tiếng.
Trong Vương quốc tàng thư khố không có nhiều tài liệu liên quan đến thuần thú sư. Tuy nhiên, những kiến thức cơ bản này vẫn có, không tính là bí mật.
Thuần phục thú học đồ cùng luyện đan học đồ khá giống nhau. Người sau học tập dược tính và dược lý của các loại thuốc. Người trước thì cần học tập chủng loại, lực công kích, đủ loại tập tính của man thú...
Chỉ khi học thuộc tất cả những kiến thức đó như lòng bàn tay, thì lúc gặp phải man thú mới có thể biết gốc biết rễ, có cơ hội thuần phục nó.
Bằng không, man thú gì cũng không biết thì đừng nói thuần phục, giữ được tính mạng hay không còn chưa biết.
Một vài loại man thú hung mãnh cơ bản rất căm thù nhân loại.
- Chúng ta đi nhanh một chút đi! Nơi này cách Thú đường không đến một ngày, đã không xa nữa!
Sau khi nói chuyện vài câu, Thẩm Bích Như cười khúc khích. Hai người đang muốn đi tiếp, bỗng nghe thấy âm thanh huyên náo từ phía trước truyền đến.
Nhìn kỹ hơn, đó là một nhóm người.
Tổng cộng có khoảng bảy, tám người đang ngồi xổm cùng nhau, có vẻ đang thương lượng chuyện gì. Phần lớn trong đám người đều có tu vi Ích Huyệt cảnh, chỉ có một thanh niên hai mươi bảy, tám tuổi là võ giả Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong.
Tuy rằng thực lực thấp, nhưng có vẻ hắn là thủ lĩnh của mấy người này, nhất cử nhất động đều rất có phong độ.
- Ai đó?
Bọn họ không che dấu hành tung. Hai người phát hiện đối phương, đối phương đương nhiên cũng nhận ra sự xuất hiện của bọn họ. Một người quát to một tiếng, tất cả đồng loạt rút ra binh khí.
Bây giờ đã rất gần Thú đường, vì vậy gặp phải người khác cũng là bình thường. Thẩm Bích Như không hoảng sợ, bước lên trước nói:
- Chúng ta đến từ Thiên Huyền Vương thành, muốn đi Thú đường, tình cờ đi ngang qua nơi đây.
- Muốn đi Thú đường?
- Không cần đâu, chúng ta có thể tự đến đó!
Thẩm Bích Như lắc đầu, tiếp tục tiến lên phía trước cùng Trương Huyền.
- Đứng lại! Các ngươi không được đi qua đây!
Vừa đi được hai bước, mấy người còn lại đồng thời hét lớn. Ào…ào…ào, âm thanh binh khí ra khỏi vỏ lại vang lên.