Mục lục
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Tốt rồi, bài học hôm nay dừng ở đây. Khi về, mọi người hãy suy ngẫm kĩ về những gì đã học hôm nay, nếu có gì không hiểu thì hỏi ta! 

 Trương Huyền khoát khoát tay. 

 - Vâng! - Năm vị học sinh đáp rồi lui ra ngoài. 

 Mặc dù thời gian lên lớp không dài, còn có người tới quấy rối, nhưng đối với bọn hắn mà nói, những kiến thức thu hoạch hôm nay đều là báu vật, chỉ cần tiếp tục nghiên cứ sâu, chắc chắn tu vi sẽ tiến nhanh! 

 Năm người đều hưng phấn, ngay khi mới vừa ra khỏi phòng, Vương Đào kéo muội muội Vương Dĩnh lại. 

 - Đi, cùng ta trở về gia tộc! 

 - Về gia tộc? Ca ca, tại sao phải trở về? - Vương Dĩnh giật mình. 

 - Hừ, ngươi dám không nghe lời của ca ca mà bái giáo sư kém nhất học viện làm thầy. Ta đã đem chuyện này nói với cha, bây giờ người muốn nói chuyện với ngươi một chút! - Vương Đào khẽ nói. 

 Lần thứ nhất tiến vào lớp học thì bị ném ra. Lần thứ hai đi vào cũng không giải quyết được việc gì. Nhìn thấy dáng vẻ của muội muội, hắn biết chắc không khuyên nổi nên đã để Lưu lão trở về thông báo cho gia tộc. 

 Dự định là để cha khuyên can. 

 Tính cách của muội muội đơn thuần, nhưng cực kì nghe lời phụ thân. 

 - Cha... - Vương Dĩnh bị dọa đến biến sắc. 

 Cha của hai người bọn họ chính là gia chủ hiện tại của Vương gia - Vương Hoằng! 

 Cha của bọn hắn luôn luôn ăn nói giữ ý, tính tình cứng nhắc, dù bọn họ là con ruột nhưng khi nhìn thấy cũng sẽ sợ hãi. 

 - Trương Huyền lão sư không giống như các ngươi nói, hắn giảng bài rất tốt! 

 Vương Dĩnh muốn phản bác. 

 - Hừ, ngươi hãy nói những lời này cho cha nghe xem cha có tin hay không! - Vương Đào khoát tay chặn lại, không nói thêm gì nữa, rồi đưa muội muội ra ngoài học viện. 

 Hồng Thiên học viện và Vương gia đều ở tại Thiên Huyền thành, khoảng cách cũng không quá xa nên sau một chút thời gian, hai huynh muội đã trở về gia tộc, Vương Đào đưa Vương Dĩnh đi vào thư phòng của phụ thân. 

 - Vào đi! 

 Giọng của Vương Hoằng tộc trưởng lạnh lùng vang lên. 

 - Vâng! - Vương Dĩnh bị dọa đến mức thân thể run rẩy, cắn răng một cái, đi theo sát sau lưng ca ca vào. 

 Trong thư phòng, Vương Hoằng tộc trưởng đang ngồi ở chính giữa, ngồi ở hai bên là trưởng lão có quyền thế trong tộc, ngoài ra còn có một thiếu niên đứng ở một bên. 

 Vương Dĩnh cũng biết người này, là cháu của nhị trưởng lão, Vương Nham. 

 Nàng và tên Vương Nham này cùng đi Hồng Thiên học viện. Vương Nham bái Lục Tầm – lão sư nổi tiếng nhất làm thầy. Còn bản thân Vương Dĩnh lại bái – Trương Huyền – lão sư tai tiếng nhất của học viện. 

 - Cha! Không khí trong thư phòng hơi nặng nề, Vương Dĩnh không dám thở mạnh. 

 - Quỳ xuống! 

 Vương Hoằng tộc trưởng sầm mặt lại. 

 Đối với việc tu luyện của võ giả, ân sư vỡ lòng rất trọng yếu. Trước khi tiến vào học viện, hắn đã năm lần bảy lượt dặn dò phải bái Lục Tầm làm thầy, thế mà nha đầu này lại … 

 Ngươi bái ai cũng được nhưng tại sao phải bái lão sư tệ nhất học viện? 

 Khi mới nghe được tin tức này, hắn suýt nữa tức chết. 

 Phù phù! 

 Vương Dĩnh khẽ run rẩy, quỳ xuống. 

 - Ngươi có biết sai không? - Vương Hoằng hừ lạnh. 

 - Con… 

 - Hừ, bái sư lung tung, lúc đầu ta cũng không muốn nói gì, nhưng ngươi không biết trình độ của vị Trương Huyền lão sư này không? Khảo hạch lão sư đứng đội sổ, lại còn dạy người ta tẩu hỏa nhập ma. Loại người này có tư cách gì làm lão sư của ngươi? - Vương Hoằng tộc trưởng sắc mặt trầm như nước: - Nếu không biết tình huống mà chọn nhầm người thì không sao, nhưng tại sao ngươi không nghe lời? Ta nghe nói ca ca của ngươi bảo ngươi bỏ học nhưng ngươi không đồng ý? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? 

 Thanh âm của Vương Hoằng tộc trưởng càng ngày càng vang, tràn ngập toàn bộ thư phòng. 

 - Con... – Nghe cha quát lớn, khuôn mặt của Vương Dĩnh hơi tái, một lát sau nàng khẽ cắn răng: - Cha, thật ra Trương Huyền lão sư không có giống như mọi người nói, hắn là một lão sư tài hoa trác tuyệt, chẳng qua là hắn không muốn nổi danh mà thôi. Ta muốn học lớp của người, nhất quyết không bỏ học! 

 Chỉ học một buổi mà thu được rất nhiều lợi ích. Vương Dĩnh hiểu được rằng có thể trở thành học sinh của Trương Huyền là kỳ ngộ của nàng. Nếu bỏ lỡ lần này thì chắc chắn cả đời nàng sẽ hối hận. 

 - Lão sư có tài? Ha ha, có tài mà khảo hạch lão sư bị không điểm? 

 - Vương Dĩnh, ngươi phải nghe tộc trưởng khuyên, không nên bị Trương Huyền đầu độc! 

 - Ngươi nên học hỏi Vương Nham, mặc dù hôm nay mới chỉ học vài buổi, lực lượng đã tăng mạnh bốn mươi phần trăm. Lão sư Lục Tầm chắc chắn là đứng đầu học viện! 

 ... 

 Nghe được lời nàng nói, mấy vị trưởng lão khác lắc đầu. 

 Danh tiếng của Trương Huyền thì toàn bộ Thiên Huyền thành không ai không biết. Thế mà ngươi còn nói hắn là lão sư có tài hoa... Nói đùa gì thế! 

 - Ngươi... - Vương Hoằng tộc trưởng thấy con gái nói như vậy thì hết sức tức giận: - Ta không quan tâm ngươi nói cái gì, hôm nay ngươi nhất định phải hủy khóa học của hắn! Nếu không, ngươi đừng vào cái nhà này nữa! 

 - Con không phục! – Dù Vương Dĩnh yếu đuối nhưng trong nội tâm rất ương ngạnh, trực tiếp đứng dậy: - Mọi người chưa từng nghe qua Trương Huyền lão sư giảng bài, dựa vào cái gì mà nói hắn giảng bài không tốt? Dựa vào cái gì muốn ta bỏ học? 

 - Chúng ta mặc dù chưa từng nghe hắn giảng bài, danh tiếng của hắn tồi tệ như thế, rồi chẳng lẽ lúc khảo hạch giáo viện cũng có thể làm bộ? - Một trưởng lão nói. 

 - Vương Dĩnh tiểu thư, ngươi cũng đừng bướng, hắn giảng bài tốt hay dở thì các học viên đều có thể phán xét, chẳng lẽ chỉ một mình ngươi thông minh? - Lại một vị trưởng lão khác nói. 

 - Con không cần biết lão sư khảo hạch là thật hay giả, nhưng con biết, hắn chữa khỏi hai chân của con, chỉ điểm tu vi cho con, giúp con gia tăng ít nhất một trăm phần trăm lực lượng! - Vương Dĩnh nói. 

 - Chữa khỏi hai chân của ngươi? Nói đùa cái gì thế? 

 - Nguyên Ngữ đại sư đã nói chân của ngươi không thể chữa khỏi. Thế mà ngươi nói rằng một tên lão sư hạng bét lại chữa khỏi? 

 - Vương Dĩnh tiểu thư, coi như ngươi định nói láo, cũng phải bịa cho hợp lý một chút... 

 Tổn thương ở chân của Vương Dĩnh thì mọi người trong gia tộc đều biết. Giờ phút này nghe nói như thế, các trưởng lão hừ lạnh. 

 - Các ngươi không tin, vậy các ngươi tự nhìn! 

 Thấy các vị trưởng lão không tin, Vương Dĩnh cũng không nói nhảm, đi đến trước chỗ trụ đá đo lực, nhấc chân đá tới. 

 Bành! 

 Cột đá lắc lư, một hàng số hiện ra. 

 205! 

 - Cái gì? 

 Thấy cảnh này, con ngươi của Vương Hoằng tộc trưởng co vào. 

 Mấy vị trưởng lão vừa bất mãn cũng ngây người tại chỗ, bờ môi run rẩy. 


 Hai chân của Vương Dĩnh thụ thương, những trưởng lão này đều đã từng chuyên môn nghiên cứu, kết luận rằng không cách nào trị liệu, cũng không thể phát lực, có thể bước đi bình thường đã rất không tệ! 

 Một cước có thể đá ra 205 kg? 

 Cái này. . . Cái này sao có thể? 

 Vừa đã xong, Vương Dĩnh cũng không có ngừng nghỉ, mà là quay người lại, tung một quyền đánh vào cột đá. 

 Ông! 

 Cột đá biểu hiện con số. 

 120! 

 Lực quyền 120 kg! 

 "Ngươi... Ngươi mới chỉ là Tụ Khí cảnh sơ kỳ. Hôm qua mới có thể đánh ra 53 kg mà sao hôm nay có thể đánh ra... 120 kg? - Vương Hoằng tộc trưởng đứng phắt lên, thanh âm kích động đến run rẩy. 

 Võ giả tầng một Tụ Khí cảnh, hội tụ chân khí trong cơ thể để cảm ngộ linh khí, sau đó nội thị cơ thể, tinh thần chuẩn xác khống chế linh khí di chuyển trong cơ thể. 

 Lực lượng của sơ kỳ là 50 kg, trung kỳ là 70 kg, hậu kỳ là 90 kg, đỉnh phong là 110 kg. 

 Đây là lực lượng mà người tu luyện bình thường có thể đánh ra, thông thường lực lượng có thể xê xích một chút nhưng không đáng kể. 

 Lão sư bình thường có thể giúp học viên gia tăng hai mươi phần trăm lực lượng đã coi như rất tốt. Cho dù danh sư cấp bậc Lục Tầm, cũng chỉ có thể giúp cho người ta tiến bộ bốn mươi phần trăm! 

 Tu vi của nàng vẫn chưa đột phá, vẫn là Tụ Tức cảnh sơ kỳ, thế mà có thể đánh ra 120 kg, trực tiếp bạo tăng một trăm phần trăm còn mạnh hơn là Tụ Khí cảnh đỉnh phong, cái này cũng quá mức khủng khiếp! 

 - Con cũng nhờ được Trương Huyền lão sư chỉ điểm mới tiến bộ! - Đánh xong, Vương Dĩnh ngừng lại, khí định thần nhàn. 

 - Hắn chỉ điểm một chút mà có thể giúp ngươi tiến bộ lớn như vậy? Hơn nữa... hắn còn chữa khỏi chân cho ngươi ? 

 Vương Hoằng tộc trưởng khó mà tin được, đi mấy bước đến trước mặt con gái, chỉ nhìn thoáng qua, liền lập tức biết chân của con gái đã thực sự đã lành lặn! 

 Lão sư kém nhất học viện, chẳng những chữa khỏi được thương tổn mà Nguyên Ngữ đại sư cũng không chữa nổi. Rồi chỉ cần chỉ điểm một lần mà có thể giúp nàng tăng ngần đấy lực lượng? 

 - Ngươi có thể nói cho chúng ta nghe những nội dung hôm nay ngươi học được không? 

 Giật mình một lát, Vương Hoằng tộc trưởng nhịn không được nói. 

 - Được, công pháp mà Trương lão sư nói hôm nay, nhưng mà nghe quá thâm ảo, con chỉ nhớ được chưa đến một phần mười, để con nói lại cho mọi người nghe… 

 Vương Dĩnh do dự một chút liền nói ra những gì mình nhớ. 

 - Ngưng tụ hơi thở để dưỡng khí... Tụ Khí cảnh mà cũng có thể huyền diệu như vậy? 

 - Cái này. . . quá tốt rồi, nếu như ban đầu ta có thể nghe loại bài giảng như thế này thì chắc chắn hiện tại sẽ không bị kẹt ở cảnh giới hiện tại lâu như thế! 

 - Quả thực là lý luận của đại sư, giúp cho ta hiểu ra... 

 ... 

 Vương Dĩnh chỉ thuật lại vài câu, thì thấy tất cả trưởng lão trong phòng đều thộn ra, say sưa lắng nghe. 

 Có thể trở thành tộc trưởng hoặc trưởng lão của gia tộc thì tu vi cũng không thấp, ít nhất cũng phải đạt đến võ giả tầng sáu Ích Huyệt cảnh. 

 Tu luyện nhiều năm, đối với tu luyện lĩnh ngộ càng sâu, hiểu biết cũng nhiều hơn! 

 Vương Dĩnh dù thuật lại không được rõ ràng lắm nhưng lọt vào tai của bọn hắn tựa như tiên âm. Bao nhiêu câu đố nan giải bấy lâu bống nhiên thông suốt. 

 - Cái này. . . Đây quả thực là lý luận cấp bậc đại sư... Không đúng, đại sư cũng không thể giải thích được đạo lý huyền diệu như vậy! – Hai mắt của Vương Hoằng tộc trưởng tỏa ánh sáng, hô hấp dồn dập. 

 - Cha ơi, cha? 

 Nhìn bộ dáng của cha như sắp nổi điên, Vương Dĩnh nhịn không được hô lên: 

 - A? Dĩnh Nhi, khóa học của Trương lão sư con ngàn lần không thể lui! Phải học tập thật tốt... Từ trong trạng thái huyền diệu tỉnh táo lại, - Vương Hoằng tộc trưởng trịnh trọng nhìn qua. 

 - Thế nhưng người vừa nói… - Không nghĩ tới phụ thân vốn luôn bảo thủ lại biến hóa nhanh như vậy. Vương Dĩnh có chút không thích ứng được. 


 Lời của Vương Hoằng tộc trưởng còn chưa nói hết thì đã bị một vị trưởng lão cắt ngang với giọng đầy chính nghĩa, quát xong, vị trưởng lão này xoay đầu lại, vẻ mặt tươi cười: 

 -Ta chỉ là một trưởng lão phổ thông, không đại diện cho mặt mũi của Vương gia. Còn nếu không ổn ta sẽ từ chức trưởng lão cũng được, ngươi hãy hỏi giùm ta xem ta có thể trở thành học sinh của Trương lão sư không? 

 -... - Vương Đào, Vương Dĩnh, Vương Nham. 

 -... - Vương Hoằng tộc trưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK