- Gọi thúc?
Bất kể là lão sư hay là học sinh, tất cả đều trợn tròn mắt như bị bóp cổ.
Để Lục Tầm gọi Trương Huyền là thúc?
Logic gì vậy?
Ta không nghe lầm chứ?
Lục Trầm đại sư đường đường là Đế sư, có thân phân cao quý. Bây giờ lại muốn Lục Tầm gọi Trương Huyền là thúc, chẳng phải nói rõ Thẩm truy bệ hạ cũng phải gọi hắn là thúc sao?
Có cần kích thích như thế không?
Nghĩ đến điều này, tất cả mọi người nhìn về phía bệ hạ trên khu vực khách quý, quả nhiên sắc mặt hắn cũng có chút không dễ nhìn.
Đường đường là Quốc vương bệ hạ hơn bốn mươi tuổi lại có vai vế thấp hơn một tiểu tử chưa đủ hai mươi tuổi… Dù là ai cũng sẽ không dễ gì chấp nhận được.
- Gọi hắn. . . là thúc? - Lục Tầm suýt khóc.
Đây là có chuyện gì xảy ra a?
Hắn thậm chí còn không lớn tuổi bằng ta, lại chỉ là một lão sư cấp thấp, vậy mà ta phải gọi thúc?
Trong lòng hắn bực bội muốn phun máu.
- Làm sao? Cảm thấy không gọi được? Trương đại sư có vai vế ngàng hàng với ta. Ta với hắn xưng hô là huynh đệ, ngươi không gọi thúc thì gọi là gì?
Lục Trầm đại sư gầm thét, đồng thời gõ một cái lên đầu con trai.
Hắn đã nuôi thứ đồ chơi gì? Dám đánh nhau với thúc thúc của mình, thực sự là không biết sống chết! May mà Trương đại sư rộng lượng, nếu không, hôm nay cũng không cần về nhà nữa.
- Ta. . .
Nội tâm tranh đấu mãnh liệt một lúc, Lục Tầm khóc không ra nước mắt, thực sự không cách nào mở miệng.
- Ngươi cái tên súc sinh này. . .
Lục Trầm đại sư tức giận râu ria dựng đứng lên, đang muốn quát con trai lại bị Trương lão sư ngăn lại.
- Được rồi, Lục huynh! Hài tử nhất thời hồ đồ nghĩ không thông, cũng không có gì to tát. Sau này cẩn thận dạy dỗ lại là được. Đánh hắn trước mặt mọi người như vậy cũng không hay cho lắm!
Trương Huyền khuyên can.
Nói thật, hắn cũng không thèm để ý đến cái gọi là bối phận.
Tuy nhiên, hắn vẫn nên nể mặt Lục Trầm đại sư.
Từ khi xuyên việt đến bây giờ, Lục đại sư đã giúp đỡ hắn rất nhiều. Nếu không phải vậy, Lục Tầm năm lần bảy lượt khiêu khích hắn đã bị hắn đánh thành đầu heo lâu rồi.
- Đúng vậy, Trương huynh đệ nói rất đúng!
Lục đại sư gật gật đầu, quay sang tát nhi tử một cái nữa:
- Ngươi đúng là súc sinh, còn không mau cám ơn Trương thúc thúc khoan dung độ lượng!
- Ta. . .
Lục Tầm điên rồi. Hắn nghiến răng nhìn sang Trương Huyền, cảm giác lá gan đau quá!
Đại ca, bối phận của ngươi tăng cũng nhanh quá đi!
“Hài tử" nhất thời nghĩ không thông. . .
Ta con mẹ nó là hài tử của ai?
Ngươi còn nhỏ hơn ta, lại nói một cách tự nhiên như vậy, ngươi lấy đâu ra tự tin đó…
Trong lòng Lục Tầm ưu thương vô hạn, nhưng phụ thân đang ở trước mặt, hắn cũng không dám nói nhảm.
Hắn chỉ là ưu thương thôi, còn không biết đã có người té xỉu.
Chính là bằng hữu tốt nhất của hắn, Vương Siêu.
Vị Trương lão sư này có nửa sư tình nghĩa với Vương Sùng, nói cách khác. . . Cha hắn còn là vãn bối.
Nếu tính theo cấp bậc như vậy, hắn còn phải gọi mấy người Trịnh Dương là thúc. . .
- Trương. . . Thúc thúc!
Sau một hồi xoắn xuýt, Lục Tầm đứng dậy, cắn răng hít sâu một hơi, trong mắt ẩn chứa vẻ lạnh lẽo:
- Sư giả bình trắc ngươi thắng ta, nhưng muốn trở thành học đồ của tam sư, chỉ e cũng không được!
Hôm nay, hắn đã bị gia hỏa này làm mất hết mặt mũi. Dù nể mặt phụ thân mà gọi Trương Huyền một tiếng thúc, nhưng ở sâu trong nội tâm, hắn vẫn không hề tôn trọng đối phương.
- Ồ? Cháu yêu sao lại nói như vậy? - Trương Huyền thắc mắc hỏi lại.
- Ngươi. . .
Biết đối phương cố ý gọi mình là "Cháu yêu", Lục Tầm tức giận suýt nữa lại hộc máu. Cả người hắn lung lay, nghiến răng nói:
Lão sư chia làm ba cấp: lão sư cấp thấp, cao cấp và minh tinh lão sư.
Muốn trở thành danh sư học đồ, hầu như đều phải là minh tinh lão sư, hoặc thấp nhất cũng đạt tới cao cấp. Một lão sư cấp thấp nho nhỏ là không phù hợp yêu cầu.
Dù tam đại danh sư đánh giá cao về ngươi thì cũng có sao?
Bọn họ là danh sư, vì vậy mọi hành động đều phải tuân theo quy tắc.
- Cái này. . . - Trương Huyền sững sờ.
Tiền thân vẫn luôn là lão sư cấp thấp. Sau khi sống lại, hắn vẫn luôn bận rộn không có thời gian tham gia khảo hạch cao cấp. Xem ra sau này nhất định phải tìm cơ hội tham gia kiểm tra một chút, nếu không sẽ trở thành rào cản để hắn trở thành danh sư.
Danh sư là nghề nghiệp đỉnh phong nhất, nổi bật nhất trong thế giới này. Mỗi người đều phải trung thực, tự mình bước từng bước. Nếu không, một khi bị người điều tra ra, mất mặt việc nhỏ, tất cả vinh dự đều sẽ bị thiêu rụi trong một mồi lửa.
- Trương lão sư, chúng ta lại gặp mặt!
Trong lòng hắn đang tính toán tương lai sẽ đi khảo hạch một chút, bỗng nghe được một thanh âm quen thuộc vang lên. Hắn quay đầu nhìn lại, hóa ra là Giáo Sư công hội Mạc trưởng lão đã đi tới từ lúc nào.
- Thì ra là Mạc trưởng lão!
Hắn có ấn tượng khá tốt về Mạc trưởng lão này.
Biết sai liền đổi, không giúp bằng hữu, không che chở thân tình, công bằng vô tư. Lần trước học tâm khảo vấn, nếu không có Mạc trưởng lão, hắn muốn làm Thượng Thần, Thượng Bân ngậm miệng cũng sẽ khó khăn.
- Trương lão sư, thật xin lỗi vì đã để thứ bại hoại như Thượng Thần xuất hiện trong học viện và gây ra nhiều rắc rối cho ngươi như vậy. Hôm đó sau khi rời khỏi, ta đã báo cáo ngay cho tổng bộ, hiện tại mới có kết quả. Để cho ngươi chờ lâu rồi!
Mạc trưởng lão cúi người.
- Ồ? Có kết quả? Tốt! - Trương Huyền gật gật đầu.
Học tâm khảo vấn lần trước, Mạc trưởng lão chỉ tạm thời đình chỉ thân phận chủ nhiệm phòng giáo của Thượng Thần và hủy bỏ tư cách dạy học của Thượng Bân lão sư. Nửa tháng rồi mà quyết định xử phạt của Giáo Sư công hội vẫn chưa tới.
Hắn tưởng họ sẽ không đưa ra hình phạt chính thức, không ngờ sự việc lại lên đến tổng bộ.
Tổng bộ cách nơi này không biết bao xa. Cho dù họ sử dụng công cụ đưa tin nhanh nhất cũng phải thông qua phong hào Vương quốc. Sau đó nhờ truyền tống trận ở đó đưa về tổng bộ. Tổng thời gian ít nhất cũng mất nửa tháng.
- Bây giờ ta sẽ tuyên bố hình phạt của tổng bộ ngay lập tức!
Mạc lão sư gật đầu một chút, lấy một cái quyển trục từ trong ngực, nhẹ nhàng mở ra.
Soạt!
Một cột sáng phóng thẳng lên trời, chiếu rọi tứ phương.
- Là “công hội văn kiện” của Giáo Sư công hội!
- Công hội văn kiện? Đó là cái gì?
- Vương quốc có Thánh chỉ, khẩu dụ, chiếu lệnh các loại. . . Giáo Sư công hội là một trong những thế lực có cấp bậc cao nhất trong toàn bộ đại lục, dĩ nhiên cũng có, đó chính là công hội văn kiện! Thứ này dùng để xử lý những lão sư vi phạm quy tắc hoặc là bổ nhiệm phân hội hội trưởng. Sau khi công bố, nội dung sẽ tự động được ghi vào sách của Giáo Sư công hội. Bât kể phân hội nào cũng có thể thẩm tra!
- Không ngờ họ lại sử dụng cả công hội văn kiện. Xem ra sự việc lần này rất được coi trọng!
- Dĩ nhiên rồi! Cố tình áp chế một thiên tài có khả năng trở thành danh sư, công hội không coi trọng mới là lạ.
- Đúng vậy a! Muốn trách thì trách Thượng Thần tìm lộn người, đáng đời!
. . .
Nhìn thấy thứ này, tất cả lão sư đều nhận thức được tầm quan trọng của nó, ai nấy đều bất ngờ.
Tình huống bình thường, Giáo Sư công hội sẽ không dễ dàng sử dụng văn kiện loiaj này. Bây giờ họ lại lấy ra, chứng tỏ bên trên rất coi trọng chuyện này.
Rầm rầm!
Công hội văn kiện xuất hiện, tất cả lão sư, học sinh, thậm chí bao gồm tam đại danh sư đều đồng loạt đứng dậy, thần thái cung kính.
- Thượng Thần lão sư của Hồng Thiên học viện tại Thiên Huyền vương quốc, thân là thầy chủ nhiệm, nhưng lại lợi dụng chức vụ chèn ép các lão sư khác, vi phạm với tôn chỉ của công hội. Từ giờ xóa bỏ tư cách lão sư, vĩnh viễn không bao giờ được thu nhận!
Ánh sáng lấp lóe, một thanh âm uy nghiêm chậm rãi vang lên.
Huỵch!
Trong đám người, Thượng Thần trưởng lão đang ngồi bỗng biến sắc, té ngã trên đất, mặt xám như tro.
Hắn nằm mơ đều không nghĩ đến chỉ vì giúp tôn tử xả giận mà có kết cục này.
Từ bỏ tư cách lão sư, vĩnh viễn không bao giờ được thu nhận, đồng nghĩa với việc thân phận và địa vị của hắn bị phá hủy hoàn toàn. Từ vương tử biến thứ dân.
- Thượng Bân lão sư của Hồng Thiên học viện tại Thiên Huyền vương quốc, không thể đoàn kết đồng sự, làm gương sáng cho người khác. Tịch thu và huỷ bỏ tư cách giảng dạy ba năm. Tào Hùng lão sư vì ghen ghét với đồng sự mà khơi mào sự việc, từ bỏ tư cách giảng dạy, bất kỳ học viện nào cũng không được thu nhận!
Giọng nói tiếp tục tuyên bố hình phạt đối với Thượng Bân và Tào Hùng.
Tịch thu và huỷ bỏ tư cách giảng dạy ba năm tương đương với ba năm không được đi dạy học.
Vậy cũng là tốt, chí ít ba năm sau có thể lần nữa tiến vào học viện. Trong khi đó, Thượng Thần gia gia hắn cùng Tào Hùng lại vĩnh viễn không còn cơ hội.
Nhất là Tào Hùng, bất kỳ học viện nào cũng không được thu nhận. Như vậy tức là dù hắn xin vào làm công nhân vệ sinh cũng không được phép. Nếu cố tình nhận mà bị phát hiện, toàn bộ học viện đều sẽ bị trừng phạt.
- Trương Huyền lão sư của Hồng Thiên học viện thuộc Thiên Huyền vương quốc, chịu nhẫn nhục, lấy đại cục làm trọng, lại dạy dỗ học sinh rất có thành tích, chính là tấm gương cho các lão sư noi theo. Đặc biệt tấn thăng làm minh tinh lão sư.
Hô!
Âm thanh phát ra từ Công hội văn kết thúc, ánh sáng dần dần biến mất.
- Ta trở thành minh tinh lão sư rồi? - Trương Huyền nháy nháy mắt.
Hắn đang lên kế hoạch khảo hạch lão sư cao cấp, sau đó lại nghĩ biện pháp tấn cấp, hiện tại đã không cần nữa rồi. Một tờ công hội văn kiện của Giáo Sư công hội đã giải quyết tất cả vấn đề.
- Trương lão sư, chúc mừng!
Mạc trưởng lão hưng phấn vừa vuốt râu vừa cười nói.
- Làm phiền Mạc trưởng lão vất vả rồi! - Trương Huyền cúi người cảm tạ.
Hắn biết Mạc trưởng lão đóng góp công lao rất lớn trong quyết định xử phạt này, vì vậy trong lòng vô cùng biết ơn.
- Khách khí rồi! Ta đã xong việc của mình, không làm phiền mọi người nữa, cáo từ! - Mạc trưởng lão nói xong liền ôm quyền, cười rời đi.
Hắn vừa rời đi, chung quanh trở nên yên tĩnh. Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Lục Tầm.
Không phải ngươi vừa nói người ta không có tư cách sao?
Mạc trưởng lão lập tức xuất hiện, tuyên đọc quyết định của Giáo Sư công hội, để Trương lão sư trở thành minh tinh lão sư. Cái tát này. . . Nói thật, tất cả mọi người đều cảm thấy đau.
Đúng như dự đoán, khuôn mặt của Lục Tầm trở nên trắng bệch, bộ dáng như muốn chết.
- Trương đại sư, tiểu tử này từ nhỏ bị ta làm hư, ngươi đại nhân đại lượng. . .
Chứng kiến cảnh tượng này, Lục Trầm đại sư lắc đầu. Hắn không muốn can thiệp vào chuyện này, nhưng cuối cùng không được nhịn đành ôm quyền với Trương Huyền.
- Lục đại sư, chuyện này. . . - Trương Huyền cười cười:
- Hắn cũng chỉ là vì muốn trở thành danh sư học đồ mà bị rối loạn tâm trí thôi. Ta không để bụng đâu!
- Vậy xin đa tạ rồi. . . – Trương Huyền nói không truy cứu làm Lục Trầm cảm kích không thôi, vội vàng ôm quyền.
- Không cần khách khí! Đúng rồi! - Trương Huyền xoay đầu lại nhìn về phía ba vị danh sư đang ngồi trên ghế khách quý:
Hơn nữa, thái độ của ngươi là sao?
Đối phương là danh sư đấy. Ngươi nói như ngươi vậy không sợ bị đánh chết sao?
Trong lòng hắn rung động bài sơn đảo hải chưa bình tĩnh lại được, bỗng thấy tam sư đi ra, đứng trước mặt Trương Huyền đồng thời chắp tay.
- Đại sư huynh!