Cửa hàng của Tam Lại vẫn còn sáng đèn, anh ta đang ngồi uống rượu với một người đàn ông, Khương Mộ đến gần thì mới nhìn thấy người đàn ông đang ngồi uống rượu cùng Tam Lại chính là người tên Kim Phong Tử kia, Kim Phong Tử nhìn thấy Cận Triêu dẫn theo Khương Mộ trở lại liền nở nụ cười ẩn ý nhìn về phía Khương Mộ: “Bọn tôi còn đang thắc mắc không biết cậu đi đâu, thì ra là đi đón em gái xinh đẹp về nhà.”
Cận Triêu đánh mạnh vào gáy anh ta: “Tới một mình à?”
Kim Phong Tử rụt cổ lại, trả lời: "Không phải, cậu đoán xem tôi đi cùng ai?”
Vẻ mặt anh ta đầy vẻ ranh ma như một kẻ trộm, Cận Triêu không để ý tới anh ta nữa, trực tiếp xách cặp sách của Khương Mộ vào, Tam Lại đột nhiên gọi Khương Mộ: "Đói không? Ăn chút gì rồi học bài.”
Khương Mộ nhìn một bàn rau om, nhìn có vẻ khá ngon, từ khi tới đây cô chưa hề ăn rau om, thế là cô liền nói với Tam Lại: “Em đi rửa tay trước đã.”
Kim Phong Tử quay đầu liếc nhìn Khương Mộ, sau đó quay sang hỏi Tam Lại: “Hiện tại cô ấy sống ở đây à?”
Tam Lại cầm ly rượu lên cười tủm tỉm, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Khương Mộ vừa vặn vòi nước liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đang dừng trên đường, sau đó một người phụ nữ nhuộm tóc đỏ và mặc váy ngắn bước xuống xe.
Khương Mộ liếc nhìn một lát rồi lại tiếp tục cúi đầu rửa tay, sau đó cô tắt vòi nước, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, cô gái tóc đỏ đã đứng ở trước mặt cô, ánh mắt chăm chú quan sát cô một lượt từ đầu đến chân, giọng điệu ngả ngớn nói một câu: "Cô chính là em gái xinh đẹp trong miệng bọn họ?"
Khương Mộ rũ bớt nước trên tay, sau đó mới trả lời: "Tôi và anh ấy không phải là loại quan hệ đó, cô là ai?"
Người phụ nữ có gắn lông mi giả, trang điểm rất tinh xảo và có một đôi mắt phượng rất đặc biệt, thoạt nhìn giống như một người chị cả xã hội, cô ấy đưa túi giấy cho Khương Mộ và nói với cô: "Cô đoán xem? Cầm lấy."
Khương Mộ không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đưa tay cầm lấy túi giấy rồi đứng nép sang bên cạnh, cô gái tóc đỏ mở vòi nước bắt đầu rửa tay, lúc cô ấy cúi người xuống, chiếc áo ngắn của cô ấy bị rút lên trên, để lộ ra một hình xăm gợi cảm trên eo, là hình một con rồng nhỏ màu xanh.
Khương Mộ bỗng nhiên nhớ tới một cái tên, cô buột miệng nói: "Cô chính là Tiểu thanh xà sao?"
Cô gái tóc đỏ tắt vòi nước, quay đầu dùng đuôi mắt liếc nhìn cô: "Tiểu thanh xà gì chứ? Trên eo tôi có một con rồng."
“Là rồng." Vừa nói, cô ấy vừa làm ra vẻ mặt gầm gừ hướng về phía Khương Mộ. Khương Mộ mở to mắt, chợt lùi về sau một bước nhưng vẫn ôm chặt đồ trong tay, cô dùng ánh mặt kinh hãi và quái dị nhìn cô ấy, mái tóc ngắn bên gò má dán sát vào khuôn mặt nhu hòa, trông cô càng giống như một con thỏ ngoan ngoãn đáng yêu.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Tiểu thanh xà lập tức cười lớn, cô ấy ôm lấy vai cô, một tay nâng cằm cô lên, nói: "Bé đáng yêu, tôi tên Vạn Thanh, còn cô thì sao?"
Sự nhiệt tình của cô ấy giống như một cơn lốc xoáy làm cho Khương Mộ nhất thời khó có thể phản kháng, cô cứng ngắc trả lời lại: “Khương Mộ.”
“Tiểu Khương à, em và Triêu có quan hệ gì?”
Khương Mộ lại lần nữa đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn chằm chằm cô ấy, Vạn Thanh này hỉ nộ vô thường, đột nhiên cô ấy kéo cô ra xe, sau đó còn đè cô lên tường, lộ ra vẻ mặt uy bức dụ dỗ ghé sát vào cô, hung dữ nói: "Thành thật khai báo mau.”
Cô ấy cao hơn Khương Mộ nửa cái đầu, lúc mặt nghiêm xuống trông giống như một nữ ác bá, Khương Mộ nhìn chằm chằm hàng lông mi giả của cô ấy, biểu cảm trên mặt cũng co rút lại, cô trả lời: "Anh ấy là anh trai của tôi.”
Vẻ mặt Vạn Thanh tràn đầy kinh ngạc: "Anh? Anh họ? Sao tôi không biết anh ấy còn có em gái như em nhỉ? Em là người từ nơi khác tới à?"
"Cứ xem như vậy đi."
Ngay khi cô vừa dứt lời, giọng nói của Cận Triêu liền truyền đến từ phòng bảo trì, trong giọng điệu còn mang theo chút lạnh lùng: “Nếu cô còn muốn dọa cô ấy nữa thì cút xa cho tôi.”
Vẻ mặt Vạn Thanh lập tức quay ngoắt 180 độ, cô ấy lại ôm lấy Khương Mộ, quay về phía Cận Triêu hét lớn: "Tôi đùa giỡn với em gái của anh một chút cũng không được sao? Hung dữ vậy làm gì?"
Nói xong, cô ấy liền rút lại túi giấy khỏi tay Khương Mộ, còn trìu mến nói: “Chúng ta đi ăn giò heo đi, mặc kệ anh ta.”
Khương Mộ nhìn trạng thái âm tình bất định của chị gái này, nhất thời muốn cách xa cô ấy một chút, thế nhưng bộ dáng Vạn Thanh đối xử với cô thân thiết như người một nhà, còn đặc biệt kéo hai cái ghế sát lại cùng một chỗ, để Khương Mộ ngồi bên cạnh cô ấy.
Tam Lại mang ra một cái nồi còn đang đậy kín nắp, sau khi đặt xuống liền nói với Khương Mộ: "Em có biết bên trong là gì không?"
Khương Mộ nghiêng người ngửi ngửi thử, mùi thịt gà lập tức xông vào lỗ mũi, cô mỉm cười nói: “Canh gà này do anh nấu thật à?”
Tam Lại mở nắp nồi ra rồi nói với cô: “Gà là của Hữu Tửu mua về từ sáng, canh là do anh nấu, chẳng lẽ chuyện này còn gạt em được sao?”
Lúc này Cận Triêu cũng đi ra ngoài, Vạn Thanh vỗ vỗ cái ghế trống bên cạnh rồi nói: "Tới uống rượu đi.”
Cận Triêu bước tới chiếc ghế, sau đó dùng một tay trực tiếp nhấc nó sang phía đối diện, Vạn Thanh trợn mắt nhìn anh, rồi quay sang nói với Khương Mộ: "Anh trai em mà cứ như thế thì kẻo sau này không lấy được vợ đâu đấy."
Khương Mộ mím môi không nói gì, cô nhìn Cận Triêu một cái, Cận Triêu thản nhiên khui một chai bia ra.
Vạn Thanh lấy một cái giò heo từ trong túi giấy ra rồi đặt lên đĩa trước mặt Khương Mộ: "Nhà hàng này làm ngon lắm, em ăn thử đi.”
Khương Mộ nhìn cái móng heo to lớn trước mặt, cô không biết nên bắt đầu từ đâu, cũng không phải là cô có gánh nặng thần tượng gì, chỉ là cảnh tượng ngồi ở bên đường không để ý hình tượng gặm móng heo trước mặt bao nhiêu người xa lạ, dù sao mười tám năm trước cô chưa từng làm qua chuyện này.
Mà Vạn Thanh ngồi ở bên cạnh đã sớm “khai khẩu”, Khương Mộ rất ngưỡng mộ bộ dáng táo bạo không chút kiềm chế của cô ấy, cô cũng không biết sao chị gái này lại có thể há miệng rộng như vậy.
Vạn Thanh thấy cô cứ nhìn mình nên liền hỏi: "Em ăn đi, nhìn chị làm gì? Chẳng lẽ em không biết nhai à?”
Khương Mộ mơ hồ nói: "Lát nữa, lát nữa ăn."
Kim Phong Tử ngồi ở đối diện đang định gắp gà ra khỏi nồi, vừa mới dùng dũa gắp đùi gà lên và sắp cho vào bát, Cận Triêu đã dùng đũa gõ mạnh vào tay anh ta làm cho đùi gà rơi lại vào trong, anh ta không hiểu quay sang nhìn Cận Triêu, sau đó hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
Tam Lại "Chậc chậc" hai tiếng, nhanh chóng chen vào nói: "Cậu nghĩ lão tử hầm hai giờ là hầm cho cậu ăn à?”
Kim Phong Tử lại quay sang nhìn về phía Cận Triêu, một tay Cận Triêu khoát lên lưng ghế nhìn lại anh ta, Vạn Thanh đang gặm đùi heo cũng đưa mắt nhìn bọn họ, không khí trên bàn bỗng trở nên yên tĩnh, Kim Phong Tử đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, anh ta đứng lên một lần nữa và tự giác gắp đùi gà bỏ vào cái bát trước mặt Khương Mộ nói: "Em gái xinh đẹp, mời em ăn trước.”
Khương Mộ mừng rỡ nói: "Cám ơn anh."
Cận Triêu lúc này mới quay mặt đi và tiếp tục uống rượu, nhưng ánh mắt đầy ẩn ý của Vạn Thanh lại rơi vào trên người Cận Triêu.
Thịt đùi gà hầm rất nát, dùng đũa chọc một cái thịt liền rơi xuống hết, sau khi cho vào miệng cảm giác thỏa mãn vô cùng, Khương Mộ ăn rất say sưa, Tam Lại thấy vậy cũng mỉm cười vui vẻ nhìn cô, còn thuận tay giúp cô múc một chén canh gà và đặt ở bên cạnh nàng.
Kim Phong Tử nói: "Ngày hôm qua sau khi Đại Quang trở về liền chạy đi tiêm vắc-xin phòng bệnh dại, tôi gọi Tường Tử ra sân sau đánh cho anh ta một trận."
Khương Mộ nghe thế mới biết thì ra Kim Phong Tử là người của cửa hàng sửa xe Vạn Ký.
Cận Triêu sờ vào chai bia, nói: "Không cần."
Nói xong anh liếc mắt nhìn Vạn Thanh rồi lập tức chuyển đề tài, anh nói chuyện với Kim Phong Tử về chuyện một người khách bọn họ đều quen thuộc nói muốn đổi xe, sau đó anh đột nhiên đi vào trong và lấy ra một vật gì đó màu đen, Khương Mộ cũng không thấy rõ anh làm như thế nào mà từ một cái cán đen bỗng nhiên biến một con dao nhỏ sắc bén.
Cận Triêu hỏi xin Tam Lại khăn giấy ướt, vừa nói chuyện phiếm với Kim Phong Tử, anh vừa chậm rãi lau con dao nhỏ kia.
Khương Mộ nhịn không được len lén liếc anh một cái, ánh đèn ố vàng chiếu vào sườn mặt của Cận Triêu, anh nửa cúi đầu, sống mũi thẳng tắp làm cho đường nét trên mặt anh đặc biệt trở nên lạnh lùng, hơn nữa động tác lau dao này của anh, nhìn thế nào cũng không thấy quá lạnh lùng.
Khương Mộ cũng không biết đêm hôm khuya khoắt cùng bằng hữu tán gẫu mà anh lại đột nhiên lấy ra một con dao để làm gì? Thật đáng sợ.
Sau khi Cận Triêu đặt chiếc khăn ướt xuống, anh quay đầu lại và trực tiếp kéo chiếc đĩa đùi heo của cô sang trước mặt anh, sau đó dùng con dao sắc bén cắt rời phần thịt đùi lợn, rõ ràng đây là một hành động khá thô bạo nhưng từng động tác của anh lại rất tao nhã, con dao chuyển động lên xuống cực kì nhịp nhàng nhanh chóng cắt đùi heo thành những miếng nhỏ vô cùng ngon miệng.
Vạn Thanh cũng ngước mắt lên, cô ném phần đùi lợn đã gặm xong, sau đó lau tay rồi quay đầu nhìn Khương Mộ, Khương Mộ cảm nhận được ánh mắt của cô liền quay sang nhìn cô ấy và nở một nụ cười không chê vào đâu được.
Nhưng ngay khi Khương Mộ bưng bát lên cúi đầu uống canh, tầm mắt cô chợt nhìn xuống dưới gầm bàn, Vạn Thanh bỗng nhiên nhấc chân câu vào chân của Cận Triêu, Khương Mộ cũng không muốn nhìn thấy cảnh này, thế nhưng ánh mắt của cô cứ cứng đầu không chịu di chuyển, cô nhịn không được liền đưa mắt nhìn Cận Triêu, động tác trên tay Cận Triêu đột nhiên dừng lại, anh nhíu mày đầy lạnh lùng ngước mắt nhìn Vạn Thanh, Vạn Thanh thấy vậy thì càng mỉm cười thêm quyến rũ, sau đó còn cố ý nhấc chân chạm vào ống quần Cận Triêu.
Một tiếng “Bụp” vang lên, Cận Triêu đập con dao trong tay lên bàn, Tam Lại và Kim Phong Tử vẫn còn đang nói chuyện bình thường đều giật mình nói: “Cậu bị sao vậy?”
Khương Mộ chứng kiến toàn bộ quá trình cũng bị hành động đột ngột của Cận Triêu làm cho giật mình, trong lòng cô khẽ run lên, nhưng Vạn Thanh lại rất thờ ơ, cô ấy không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, Cận Triêu đẩy thịt giò lợn đã cắt về trước mặt Khương Mộ, anh đưa mắt nhìn về phía Khương Mộ và lên tiếng nói với cô: “Tranh thủ ăn lẹ rồi về phòng.”
Khương Mộ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô cảm thấy Cận Triêu nhất định đã phát hiện ra cô đã lén nhìn thấy cảnh tượng đó.
Thế là cô vội vàng ăn thịt đùi heo và uống hết bát súp gà rồi trở về phòng khách để làm bài tập, đến khoảng mười hai giờ, cô duỗi người một cái, cảm thấy hai mắt nhức nhối nên định đứng dậy đi lại một lát.
Lúc cô đi ra phòng sửa chữa thì thấy mọi người đều đã giải tán, một mình cô liền ngồi xổm ở cửa chờ Tây Thi ra ngoài hóng gió, Khương Mộ hỏi một câu: "Cận Triêu đâu rồi?”
Tam Lại nhìn chằm chằm Tây Thi đang đi tiểu, trả lời: “Phía sau.”
Khương Mộ cũng liếc nhìn Tây Thi, sau đó cô đi đến bên cạnh Tam Lại, thấp giọng hỏi anh ta: “Đó là bạn gái của anh Cận Triêu sao?”
Tam Lại chậm rãi trả lời: "Hữu Tửu không thể lấy cô ấy.”
"Tại sao?"
Tam Lại thản nhiên nói: “Cô ấy là con gái của ông chủ Vạn.”
Khương Mộ có hơi kinh ngạc, từ tối đến giờ cô không hề để ý đến cái họ của Tiểu Thanh Xà: “Con gái của ông chủ gara ô tô Vạn Ký?”
Tam Lại đáp lại một tiếng “ừ” rồi huýt sáo với Tây Thi, sau đó anh ta mở cửa cửa hàng cho Tây Thi đi vào, xong xuôi lại quay sang nhìn Khương Mộ, hỏi: “Tối qua hai người đã làm gì?”
"Cái gì?"
Khóe miệng Tam Lại lộ vẻ muốn cười nhưng không thể cười: "Sáng sớm Hữu Tửu liền đến đây ngủ bù, vậy mà tinh thần xem ra vẫn còn rất tốt.”
Tuy rằng Khương Mộ và Cận Triêu chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm với nhau cách một ấm rèm, nhưng dưới ánh mắt rất không thuần khiết của Tam Lại, khuôn mặt cô vô cớ trở nên đỏ bừng, Tam Lại thấy vậy thì càng cười lớn: “Anh không trêu em nữa, nói với Triêu anh vẫn để cửa cho cậu ta."
Nói xong, Tam Lại đi vào trong cửa hàng, Khương Mộ mang theo vẻ mặt nóng bừng trở lại phòng bảo trì, cô biết “phía sau” mà bọn họ nhắc đến chính là nhà kho đằng sau cửa sổ phòng của cô, nhưng cô không biết phải đi hướng nào.
Cô đi vòng đến đầu bên kia của phòng bảo trì, chỗ đó có một cánh cửa đang khép hờ cách rất gần với phòng khách, Khương Mộ nhẹ nhàng mở cửa ra, một luồng gió mát từ ngoài cửa nhanh chóng thổi vào trong, bên ngoài trời rất tối, cô cắn răng bước đi ra ngoài.
Khung cảnh bên ngoài cửa cũng giống như những gì cô nhìn thấy từ cửa sổ phòng mình, trong nhà kho có rất nhiều đồ vật đang chất đống, bao gồm một số linh kiện đã cũ, một vài hộp các tông chứa đầy đồ đạc và nhiều dụng cụ khác mà cô không thể nhận diện được, Khương Mộ chợt nhìn thấy ở góc sân có một vật gì đó được che bằng một tấm bạt lớn, bốn góc còn bị lấy gạch đè xuống, Khương Mộ cũng không biết bên trong là cái gì.
Cô liếc mắt nhìn xung quanh và không thấy Cận Triêu ở đây, mà con đường ở sân sau dẫn ra nhà khi có một cái cổng sắt bị gỉ sét, cánh cổng sắt mở ra, một vệt khói cũng bay ra từ đó.
Khương Mộ nhanh chóng đi về phía đó, còn chưa đi tới vách tường cô đã nghe thấy giọng nói của Vạn Thanh: “Vẫn là câu nói cũ, anh thiếu tiền thì cứ đến tìm em, tuyệt đối không được đi vào vũng bùn đó, ở đó nước rất sâu, chẳng lẽ em lại đi hại anh sao?"
Bước chân của Khương Mộ đột nhiên dừng lại, cô áp sát người vào cửa, nhìn thấy bóng dáng của Cận Triêu và Vạn Thanh xuyên qua khe cửa.
“Tốt nhất em đừng can thiệp vào chuyện của tôi nữa.” Giọng nói của Cận Triêu rất trầm.
Vạn Thanh ném tàn thuốc xuống đất và mắng anh: "Con mẹ nó, Hữu Tửu, anh đừng chọc giận tôi.”
“Tôi cứ thích chọc giận thì sao?” Giọng nói của Cận Triêu có vẻ thờ ơ và có chút thiếu kiên nhẫn.
Đang lúc Vạn Tình định trả lời thì Cận Triêu đột nhiên đưa tay ra hiệu với cô ấy, anh đi tới trực tiếp mở cửa sắt ra, bóng dáng Khương Mộ bất ngờ xuất hiện trước mặt hai người bọn họ, đến lúc này cũng không thể trốn đi đâu được, cô cảm thấy có chút bối rối không biết phải làm sao.
Cận Triêu chỉ đè mi mắt nhìn cô chằm chằm, anh không nói gì liền đi vào trong sân, quay người nói với Vạn Tình còn đang đứng ở chỗ cũ: “Sau này đừng tới tìm tôi nữa.”
Không khí trong khoảng sân trống vắng có chút yên tĩnh, Cận Triêu xoay người nhìn chằm chằm Khương Mộ: "Vào đi, sau này đừng tới đây nữa."
Vẻ mặt anh lúc không cười trông có chút dữ tợn, Khương Mộ cau mày hỏi: "Tại sao?"
Đôi môi mỏng của Cận Triêu mím lại, ánh mắt anh lướt qua đầu cô liếc nhìn nơi nào đó trong góc, sau đó anh nói với cô: "Em không thấy ở đây khắp nơi đều có đồ đạc vứt lung tung sao? Đây không phải là nơi em nên đến."
Khương Mộ không khỏi lẩm bẩm: "Vậy tại sao cô ấy có thể tới?"
Cận Triêu chậm rãi đút hai tay vào túi quần, anh nhìn cô rồi bỗng nhiên cười khẽ: "Em... em đang tỏ ra ủy khuất đấy à?"
Khương Mộ chợt giật mình, sau đó cô phục hồi tinh thần lại, ngượng ngùng nói: “Cái gì mà ủy khuất chứ? Tính tình em luôn rất tốt, em chỉ muốn theo đuổi công bằng chân chính mà thôi."
Cận Triêu khẽ gật đầu, anh vừa đi vào vừa thản nhiên nói: "Đúng vậy, tính tình rất tốt, một chút ủy khuất cũng không có.”
Khương Mộ lập tức cảm giác được mình lại bị anh nhìn thấu.
Cô đi theo Cận Triêu vào phòng bảo trì, âm thầm sắp xếp lại mạng lưới quan hệ rối rắm trong đầu, Kim Phong Tử làm việc cho ông chủ Vạn, ngày hôm qua chắc chắn anh ta cũng đã nghe nói ba người kia tới cửa hàng của anh gây sự, vừa rồi ở trên bàn ăn anh ta còn nói đã dạy dỗ cho Tường Tử một trận sau khi quay về, nhưng sau đó Cận Triêu bỗng nhiên thay đổi chủ đề, rất có thể là vì anh đang để ý đến sự có mặt của Vạn Thanh.
Tuy Khương Mộ không biết Cận Triêu và ông chủ Vạn đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng Cận Triêu rời khỏi đó nhất định là có nguyên do, chỉ có điều cô vẫn chưa hiểu lập trường của Tiểu thanh xà này, dường như cô ấy có chút quan tâm tới Cận Triêu.
Sau khi vào phòng bảo trì, Cận Triêu thu dọn một số dụng cụ bừa bộn và nhìn thấy Khương Mộ vẫn còn đang đứng ở rìa phòng bảo trì, dáng vẻ rất xuất thần, anh còn tưởng rằng cô lại cảm thấy không khỏe ở đâu đó.
Điều kỳ lạ là trong tiềm thức anh đột nhiên hiện lên một hồi chuông cảnh báo nếu bây giờ anh không đi an ủi cô thì cô sẽ bắt đầu khóc ngay lập tức.
Khi còn nhỏ, Cận Triêu thường cố gắng hết sức để thoát khỏi cô trước khi cô bật khóc, đó dường như là một phản xạ có điều kiện khắc sâu trong tâm trí anh, anh tạm thời đặt dụng cụ trong tay xuống, châm một điếu thuốc, nhìn cô một lúc rồi nói: “Không gian phía sau chật hẹp, lại chất đồ lung tung, em không sợ có chuột sao?”
Khương Mộ thu hồi suy nghĩ nhìn anh, sau đó cô mới chợt nhận ra Cận Triêu đang giải thích cho cô lý do cô không được phép đi về phía sau.
Cô nhìn anh vài giây rồi hỏi: “Đi vào vũng bùn là sao?”
“Đó không phải là việc em nên hỏi.”
Cận Triêu dường như không muốn nói chuyện này với cô, nhưng trực giác của cô mách bảo rằng chuyện này nhất định có liên quan đến chuyện không muốn sống mà Tam Lại đã nói lần trước.
Cận Triêu đem mấy món đồ lặt vặt trong phòng bảo trì đặt lên kệ trong phòng khách, Khương Mộ cũng đi theo vào, cô đứng dựa vào cửa phòng khách nhìn bóng lưng anh: “Hình như cô ấy cũng rất lo lắng cho anh.”
Im lặng.
Cận Triêu không nói gì, nhưng sau khi sắp xếp mọi thứ một cách ngăn nắp, anh quay người nhìn cô: “Sáng mai em còn muốn đến muộn à?”
Khương Mộ bĩu môi nói với anh: "Anh Tam Lại ca vẫn để cửa cho anh."
Nói xong, cô vén rèm đi vào tắm rửa, chờ cô tắm xong lúc đi ra còn cố tình thò đầu ra ngoài nhìn thử, không gian trong phòng nghỉ dường như rất yên tĩnh.
Cô tưởng Cận Triêu đã đến chỗ của Tam Lại, nhưng khi cô bước đến cửa và mở rèm ra liền nhìn thấy Cận Triêu đang đứng dựa vào bàn, trong tay anh đang cầm một chiếc bút Parker màu đen cũ kỹ, đôi mắt hơi cụp xuống, cả người phảng phất như đang rơi vào một đoạn hồi ức nào đó.
Cho đến khi Khương Mộ mở rèm ra, dòng suy nghĩ của anh đã bị cô làm cho gián đoạn, anh ngước mắt lên liếc nhìn cô, trong lúc nhất thời, Khương Mộ bỗng cảm thấy hoảng sợ vô cớ.
Cô gần như chạy bay tới chỗ của Cận Triêu và nhanh chóng vươn tay đoạt lại cây bút kia, cô cảm thấy hai má mình nóng bừng, cả trái tim cũng trở nên loạn nhịp, như thể mấy năm nay cô vẫn rất quan tâm tới Cận Triêu, cây bút này như một chứng cớ vạch trần tâm tư của cô trước mặt anh.
Nếu mối quan tâm này là hai chiều thì có lẽ cô sẽ không xấu hổ đến thế, nhưng anh đã không thực hiện lời hứa quay về thăm cô, thậm chí còn không thèm gửi cho cô một lá thư hay gọi cho cô một cuộc điện thoại nào cả.
Cô vẫn giữ lời hứa của bọn họ và chờ đợi anh rất nhiều năm, nhưng tất cả về sau cũng chỉ là xuất phát từ đơn phương bản thân cô, tuy cô không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng lại không thể không thừa nhận cây bút máy này khiến cô xấu hổ vô cùng trước mặt Cận Triêu.
Ngay khi Khương Mộ sắp bước vào phòng, đột nhiên cô dừng bước và quay người lại, giận dữ nhìn anh: "Vì em thích đồ cổ nên mới giữ lại cây bút này chứ không phải là vì anh đâu.”
Nói xong cô lập tức vọt vào phòng nằm ở trên giường dùng chăn che kín chính mình, vành mắt cô lúc này cũng đỏ ửng lên, từng tế bào đều lộ ra cảm giác xấu hổ.
Bên ngoài không có động tĩnh gì, Khương Mộ vén chăn lên, tắt đèn trong phòng, không biết đã qua bao lâu, giọng nói của Cận Triêu dường như mang theo sức nặng của đêm khuya truyền đến từ bên ngoài tấm rèm: “Chữ viết đã tiến bộ rất nhiều.”
…
"Lần sau, lần sau chúng ta gặp nhau, anh muốn kiểm tra chữ viết của em đã tiến bộ hay chưa?"
"Anh sẽ quay lại chứ?"
"Nhất định."
…
Anh hiển nhiên không quên.