Phan Khải mang theo khí thế hung hăng trả lời cô: "Không thành vấn đề, cứ tin tưởng ở tớ.”
Khương Mộ nhìn thấy thái độ của cậu ta liền yên tâm.
Tuy nhiên, khi xe máy vừa rẽ vào đường cái, tâm tình Khương Mộ lập tức cảm thấy “khô héo”, cô đã trải nghiệm tốc độ và kỹ năng của Cận Triêu, khi cô leo lên xe máy của Phan Khải, nhìn những chiếc xe máy điện vù vù chạy ngang qua mình, cô không nói nên lời: “Xe của cậu hết xăng rồi à?"
Phan Khải ngượng ngùng nói: “Tớ không thường xuyên lái xe, cậu phải cho tớ thời gian làm quen trước đã.”
Khương Mộ nhìn những chấm đỏ hiển thị trên màn hình càng lúc càng xa càng làm cô cảm thấy lo lắng, nhưng Phan Khải lại không thể đáp ứng điều cô muốn, cho đến khi lái xe ra khỏi thành phố cậu ta cũng không dám tăng tốc một chút, cũng may lúc đến vùng ngoại ô phía đông chấm đỏ liền dừng lại, sau đó cũng không có tiếp tục di chuyển nữa.
Khương Mộ phóng to bản đồ lên rồi đưa cho Phan Khải xem và hỏi cậu ta vị trí này ở đâu? Phan Khải kỳ quái nói: "Nơi đó chẳng có gì cả, chỉ là một vùng đất hoang. Tại sao anh ta lại đến đó chứ?"
Nhìn thấy chấm đỏ càng ngày càng gần, Khương Mộ nhắc nhở ca565u ta: "Đi chậm lại, đừng để người khác phát hiện."
Phan Khải tự tin trả lời: "Đừng lo lắng."
Người và xe càng ngày càng ít, theo chỉ dẫn, họ đi trên một con đường mới vắng vẻ, đường đi bằng phẳng, Phan Khải đột nhiên trở nên hưng phấn như ngựa vừa thoát dây cương, gió lạnh gào thét không ngừng thổi qua tai cô, khi một chiếc ô tô có đèn nhấp nháy đang đậu ở con đường phía trước, cậu ta liền hét lên: "Khương Khương, nhìn kìa, ở có có một chiếc GT-R.".”
"..."
Trong tiếng gầm của cậu ta, Khương Mộ nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen khiêm tốn đậu trong bóng đêm, đường nhựa dường như vừa mới trải lên không bao lâu, hai bên đường không có đèn đường và cây cối gì cả, chiếc xe kia đột ngột bật đèn rồi dừng lại ở ven đường, Khương Mộ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cận Triêu đang đứng tựa vào cửa xe, trong miệng còn đang ngậm một điếu thuốc, ánh lửa lấp lánh cắt qua màn đêm đen kịt, anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm bọn họ đang đi tới, sau đó tên ngốc Phan Khải kia còn chạy thẳng qua trước mặt Cận Triêu.
Đi, đi, vượt, vượt mau!!!
Trong lòng Khương Mộ cảm thấy kinh hãi vô cùng, cả người cô đều núp ở phía sau Phan Khải, còn lấy cả hai tay che mặt, cô căm giận nói với cậu ta: "Tôi đã bảo cậu lái chậm một chút để tránh bị phát hiện cơ mà."
Phan Khải vẫn cảnh giác nhìn chung quanh: “Hả? Chúng ta bị phát hiện rồi à?”
Sau lưng bọn họ có hai tiếng còi ô tô vang lên, Phan Khải dừng lại quay đầu nhìn lại, sau đó nhìn thấy vị trí trên điện thoại di động đã chồng lên nhau, cậu ta đột nhiên lắc đầu kêu lên: "Mẹ kiếp, chúng ta bị phát hiện rồi."
“…” Cũng may bọn họ còn chưa ra trận, chưa kịp quơ quào thì đã bại trận rồi.
Khương Mộ tức giận nói: "Quay về."
Vốn chỉ là một chuyện quay đầu xe đơn giản nhưng dường như Phan Khải không thể khống chế được đầu xe nên phải chạy vòng qua một khúc cua lớn rồi lại lái xe đến trước mặt xe của Cận Triêu lần nữa.
Mãi đến khi lái xe đến gần, Phan Khải mới nhận ra Cận Triêu và hưng phấn hét lên: "Anh Triêu, hóa ra là anh, ồ, thật trùng hợp."
Khương Mộ lúc này chỉ muốn giơ tay bóp cổ cậu ta, Cận Triêu cau mày, anh nhìn cậu ta càng ngày càng đến gần nhưng không hề có ý định giảm tốc độ, nên liền nhắc nhở cậu ta: “Phanh lại."
Phan Khải giống như là mới kịp phản ứng, cậu ta phanh gấp một cái nhưng vẫn không thể thắng lại được, Cận Triêu phải nâng chân phải đạp lên bánh trước xe máy của cậu ta mới có thể cứu được cậu ta một phen.
Thân thể Khương Mộ theo quán tính liền bị đánh úp dựa sát vào người Phan Khải, cô theo phản xạ giơ tay lên vỗ vào lưng Phan Khải, Phan Khải liền ngã về phía trước, đối mặt với Cận Triêu đang đứng trước xe, trông cậu ta như đang cúi đầu chuẩn chín mươi độ tiêu chuẩn để chào anh.
Cận Triêu thả chân xuống, anh bình tĩnh nói: “Đừng lạy nữa, anh không có tiền.”
Phan Khải nhanh chóng đứng dậy, cậu ta mỉm cười vui vẻ nói: "Em có, em có. Em sẽ đãi anh Triêu một bữa thật thịnh soạn."
Cận Triêu không để ý tới cậu ta, anh quay sang liếc nhìn Khương Mộ, Khương Mộ càng cảm thấy xấu hổ hơn, không biết nên này ra thái độ như thế nào, cô cứng ngắc nói: "Nếu em nói với anh là em và Phan Khải đang muốn đi ra ngoài tìm quán thịt nướng thì anh có tin không?"
Cận Triêu lấy từ trong túi quần của mình ra một chiếc điện thoại di động cũ, anh thích thú xoay xoay trong lòng bàn tay, ánh mắt Khương Mộ liền trở nên tối sầm khi nghe thấy Cận Triêu nói với cô: “Còn chưa xuống à?”
Khương Mộ ngoan ngoãn bước xuống xe của Phan Khải, cô cởi mũ bảo hiểm đưa lại cho Phan Khải, rồi cúi đầu đi về phía Cận Triêu với vẻ mặt biết mình đã phạm sai lầm, Cận Triêu hất cằm ra hiệu với cô: "Lên xe.”
Khương Mộ đi tới ghế lái phụ mở cửa xe ra, cô nhìn thấy Cận Triêu đứng ở bên ngoài đang nói gì đó với Phan Khải, Phan Khải liên tục gật đầu, sau đó cậu ta cúi người vẫy vẫy tay với Khương Mộ, rồi nhanh chóng phóng đi trên con xe máy của mình.
Cận Triêu nhìn dáng vẻ lắc trái lắc phải của cậu ta, anh lắc đầu mở cửa lên xe, sau đó liền quay đầu lại, đôi mắt đen kịt rơi vào trên người Khương Mộ, còn mang theo cảm giác áp bách chết tiệt, Khương Mộ yên lặng nhìn đi chỗ khác, sau đó cô nghe thấy anh mở miệng: "Nửa giờ là có thể chạy tới đây nhưng anh đã đợi em hơn một tiếng rồi, em vậy mà cũng dám ngồi lên xe của cậu ta à?”
Khương Mộ có chút chột dạ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh biết là em sao?”
"Không biết."
Cận Triêu khởi động lại xe: "Cho nên mới đứng ở đây chờ xem có thể đợi được ai.”
Nói xong, anh nhìn cô một cách nham hiểm: "Có bản lĩnh ghê nhỉ?"
Sau đó anh ném chiếc điện thoại cũ vào lòng cô, Khương Mộ nghiến răng nghiến lợi không nói được lời nào, chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Màn đêm càng lúc càng tối, chiếc xe đang chạy trên con đường tối tăm, dù Cận Triêu có bật đèn pha thì khung cảnh trước mặt vẫn tối đen như mực, giống như một tương lai không thể soi sáng, một kết thúc vô hình, và một con đường phía trước không ngừng bị bóng tối nuốt chửng, đây chính là cảm thụ của Khương Mộ vào giờ này khắc này, và cũng chính là cảm thụ chân thật nhất đối với Cận Triêu.
Áp suất không khí trong xe thấp đến mức chưa từng có, trái tim Khương Mộ như bị một tảng đá lớn chặn lại, nhất thời không thể thở được.
Màn đêm tĩnh mịch, đường phố vắng tanh, không gian trong xe chỉ có cô và Cận Triêu khiến cô có chút mất tự nhiên, cô quay đầu lại nói với anh: “Em nghe được lời Tam Lại nói với anh, nghe nói anh sắp làm một chuyện không hay chút nào, và thậm chí là có thể nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ anh sẽ cảm thấy buồn cười,em mới vừa đến Đồng Cương có mấy ngày nghe chuyện này mà đã không thể bình tĩnh nổi. Anh không hiểu tại sao em lại lo lắng cho anh đến vậy sao? Có lẽ anh chỉ coi em như một người em gái từ thuở nhỏ, có lẽ anh cho rằng em chỉ đến đây học một năm, sau khi em đi thì hai chúng ta cũng không còn liên quan gì phải không?"
Trong giọng nói của Khương Mộ còn mang theo vài phần run rẩy: "Đương nhiên, làm sao anh có thể hiểu được chứ? Nếu như anh có thể hiểu được thì nhiều năm như vậy anh sẽ không từ chối quay về gặp anh. Em đã đợi từ kỳ nghỉ hè năm thứ hai rồi năm thứ ba, cho đến năm thứ tư mà vẫn không thấy anh quay lại, anh chưa bao giờ trả lời những lá thư mà em viết cho anh, một lá thư cũng không. Khi em được thăng cấp từ tiểu học lên trung học cơ sở, em đã biết anh sẽ không bao giờ quay về tìm em nữa, thỉnh thoảng em vẫn viết thư cho anh, em sẽ quay lại nơi chúng ta từng ở và ghi thông tin liên lạc của em lên tấm quảng cáo của tòa nhà, đề phòng trường hợp anh đột nhiên quay lại và không tìm thấy em.”
“Sau này em còn nghi ngờ tự hỏi có phải anh đã quên em rồi hay không, em rất ghét việc luyện thi và những bài tập dài ngoằng, nhưng lại không dám thả lỏng, vì em sợ một ngày nào đó anh sẽ quay lại và sẽ thấy em thi trượt và sẽ cảm thấy sẽ thất vọng..."
Đôi mắt lạnh lẽo của Cận Triêu cuối cùng cũng hơi dao động.
Khương Mộ khụt khịt mũi, cô xúc động nói tiếp: "Cho nên hôm nay em đi ra ngoài chính là vì muốn biết an nguy của anh, anh cảm thấy em tự mình đa tình cũng được, thích lo bao đồng xen vào việc của người khác cũng được, những chuyện nên nói em đã nói xong rồi, anh đưa em trở về đi, về sau em sẽ không làm ra những chuyện ngu xuẩn như thế này nữa.”
Cô vừa dứt lời, Cận Triêu đột nhiên nói với cô: “Thắt dây an toàn vào.”
Lúc này Khương Mộ mới nhận ra xe đã vô thức tăng tốc, vừa rồi khi anh đang lái xe trên đường, Khương Mộ còn đang nghĩ chiếc xe này nhìn rất bình thường, nhưng lúc này tiếng động cơ đột nhiên trở nên lớn hơn, cô vội vàng thắt chặt dây an toàn vào mặc dù không biết đang xảy ra chuyện gì, Cận Triêu đột ngột đạp mạnh chân ga làm cho trái tim của Khương Mộ cũng vô thức nhảy lên.
Cô thắt dây an toàn, sau đó đưa mắt nhìn sang thì thấy Cận Triêu đang cau mày, còn có tiếng ô tô gầm rú từ phía sau, Khương Mộ lúc này mới quay đầu lại, phát hiện có hai chiếc xe đang đuổi theo sát xe cô, Cận Triêu hất đuôi từng chiếc một đang lao tới, sau đó anh nhanh chóng đánh tay lái lái sang một con đường khác, Khương Mộ sợ hãi lên tiếng: "Có chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Cận Triêu trở nên vô cùng căng thẳng, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, chỉ nói với cô: “Giữ chặt.”
Nói xong, anh nhanh chóng quay đầu mà không báo trước, chiếc xe đột nhiên rẽ từ đường thẳng vào một công trường bỏ hoang, một chiếc không kịp phản ứng liền lao tới phía trước, chiếc xe còn lại thấy vậy liền nhanh chóng quay đầu lại.
Trong khóe mắt Cận Triêu mang theo một tia hung ác tàn nhẫn, anh dẫn Khương Mộ băng qua công trường nhấp nhô, hai tay Khương Mộ nắm chặt lấy thành ghế xe, cô nhìn chằm chằm chiếc xe phía sau, khẩn trương đến mức không dám chớp mắt.
Bọn họ cứ lái xe với tốc độ bão táp như vậy khoảng mười phút, khi thấy xe sắp chạy đến gần một khu dân cư, ở đó có mấy quán ăn vặt đêm khuya, Cận Triêu lại đánh lái đi ngang qua một cái cây lớn. Tim Khương Mộ trong giây phút này gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Cận Triêu lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra ném cho Khương Mộ, sau đó liền nói với cô: “Em có biết hoa tiêu là gì không?”
"Không biết."
"Xin chúc mừng em, từ giờ trở đi em sẽ trở thành người dẫn đường của anh. Mật khẩu mở khóa là ngày sinh nhật của chúng ta, em mở APP lên, sau đó tìm thông tin định vị được ghim trong nhóm, sau đó chỉ hướng cho anh đến đó."
Đúng lúc này, lại có hai chiếc ô tô nữa lao ra từ cùng một ngã tư, một chiếc ô tô nhanh chóng lao tới phía trước, cố tình chặn đường của Cận Triêu để mở đường cho một chiếc xe khác. Tay lái của Cận Triêu bắt đầu điên cuồng đánh sang trái sang phải, và chiếc xe phía trước cũng bám chặt theo sát xe anh, mặc dù Khương Mộ đã thắt dây an toàn nhưng thân người cô vẫn liên tục lắc lư, nội tạng cũng bắt đầu trở nên run rẩy, cô sắp không thể giữ vững điện thoại, cô nhìn thấy chiếc xe phía trước hạ cửa sổ xuống và có một người nhoài ra ngoài cửa sổ xe giơ ngón giữa về phía Cận Triêu, phía sau còn có rất nhiều ô tô đang đuổi theo xe của bọn họ, đáng sợ hơn nữa là chiếc xe phía trước đã cố tình phanh gấp khiến Cận Triêu cũng phải dừng lại, mấy chiếc xe phía sau nhiều lần tông vào đuôi xe của bọn họ làm cho cả người Khương Mộ đổ đầy mồ hôi, hai tay cô run rẩy, thiếu chút nữa là nhập mật mã sai hai lần, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, đầu óc đều trở nên mơ hồ.
Cận Triêu đưa tay ôm chặt lấy cô: "Đừng sợ, cứ làm theo lời anh nói, được chứ?"
Lòng bàn tay to rộng của Cận Triêu đột nhiên truyền cho cô một sức lực làm cho tinh thần đang hoảng loạn của cô dần ổn định lại, anh ôm chặt cô một lúc rồi nhanh chóng rút tay lại, Khương Mộ cố gắng hết sức giữ vững màn hình điện thoại rồi nhập vào những chữ số quen thuộc, màn hình khóa đã được mở khóa, cô tìm thấy một APP được đánh dấu và nhấp vào nó, quả nhiên, một tin nhắn chưa đọc xuất hiện trong nhóm tạm thời đầu tiên, nhóm này có hơn 20 người, tất cả đều bị tắt quyền gửi tin nhắn vào nhóm và chỉ có một tin nhắn thông báo vị trí. Khương Mộ nhanh chóng bấm vào, điểm đến cách bọn họ khoảng mười km.
Cô lo lắng nói với Cận Triêu: “Không có tên địa điểm chính xác, trên bản đồ chỉ ra đây chỉ là một vùng đất trống.”
"Không sao đâu, chỉ cần nói phương hướng cho anh."
"Đi về phía tây nam."
Khương Mộ vừa dứt lời, Cận Triêu đột nhiên rẽ sang một bên, suýt nữa chiếc điện thoại trong tay cô đã rớt xuống đất, hai tay Khương Mộ nắm chặt điện thoại, cô nhìn chằm chằm vào màn hình nói: “Mục tiêu hiện tại đang ở hướng 3 giờ, chờ một chút."
Khương Mộ vội vàng phóng to bản đồ, quét mắt: "Có một con đường cách đây bốn trăm mét, rẽ phải."
Cô vừa nói xong, Cận Triêu đã rẽ về phía con đường cô nói, chiếc xe phía sau vẫn đuổi theo, Cận Triêu nói với Khương Mộ: “Km và góc cua.”
"15 km, hướng đông bắc, 40 độ, 700 mét rẽ phải."
"Đúng là không uổng công học địa lý."
"8 km, góc Tây Nam, 500 mét rẽ trái 45 độ, sau đó rẽ trái rồi rẽ phải 50 độ."
Khương Mộ dần dần bình tĩnh lại, cô không còn quan tâm đến tình huống bên ngoài xe nữa, cô không ngừng dùng hai ngón tay phóng to thu nhỏ bản đồ, năm giác quan đều phối hợp hoạt động hết công suất, cô không dám thả lỏng một giây phút nào: “Cẩn thận, cách 800 mét có người, trước mắt em cũng không biết là cái gì, bên cạnh tổng cộng có ba con đường đều có thể đi, không thể xem được tình hình giao thông."
"Chọn một."
Khương Mộ ngẩng đầu nhìn phía sau xe, mấy chiếc xe kia vẫn còn đuổi theo bọn họ và khoảng cách càng ngày càng gần, tay chân cô lúc này cũng đã trở nên tê dại, nhưng ý thức của cô lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, bản đồ trên màn hình trong nháy mắt trở thành một bản đồ ba chiều trong đầu cô, trong đầu có chợt lóe lên một suy tính: “Tiếp tục đi thẳng đến ngã rẽ thứ hai rồi ôm cua một góc 90 độ”.
"Nghe theo em."
Cận Triêu nhấn ga tối đa, Khương Mộ cũng đang chờ đợi thời khắc quan trọng nhất này, hy vọng có thể thoát khỏi chiếc xe phía sau.
Quả nhiên, trước mặt bọn họ xuất hiện một tòa nhà bỏ hoang, trên bản đồ cũng không có hiện lên chỗ này, con đường này có tường cao bao quanh, quanh năm không nhìn thấy được ánh mặt trời, Khương Mộ ngồi thẳng dậy hét lớn: “Phía trước đang bị đóng băng."
Cận Triêu không thay đổi sắc mặt, anh tiếp tục cho xe lao tới, thấy Cận Triêu không có ý định dừng lại, chiếc xe phía sau cũng đuổi theo gắt gao, nhưng đúng lúc này, Cận Triêu đột nhiên rẽ vào góc đường và phanh gấp lại. Sau khi nhả phanh tay và nhấn ga, chiếc xe đột nhiên lao vào khúc cua thứ hai, Khương Mộ thậm chí còn không nhận ra họ đã vượt qua bằng cách nào,cô chỉ cảm thấy nội tạng của mình như sắp bị văng ra khỏi cơ thể. Đi vào khúc cua, Khương Mộ vội vàng quay lại nhìn chiếc xe phía sau qua gương chiếu hậu, chiếc xe phía sau đã không thể điều khiển được nữa, nguyên một chiếc xe tông thẳng vào tòa nhà.
Đột nhiên, nhịp tim của Khương Mộ như ngừng lại, cô kêu lên: "Có tai nạn ô tô kìa, chúng ta phải làm sao đây?"
Cận Triêu cũng không dừng lại, anh chỉ hỏi: “Khoảng cách?”
Khương Mộ vẫn còn đang lặp lại: “Chiếc xe kia gặp tai nạn rồi.”
"Nói cho anh khoảng cách."
Tay chân Khương Mộ lạnh buốt, tay cầm điện thoại cũng trở nên run rẩy, cô lại đưa điện thoại lên trước mắt và nói với anh: "Ra khỏi khúc cua, đến đích cách hướng 11 giờ 800 mét."
"Em nghe anh nói đây. Sau khi ra khỏi ngã tư, em hãy nghe theo tiếng đếm của anh. Khi anh đếm ngược từ mười về không, em phải nhanh chóng nhảy sang cầm vô lăng."
Khương Mộ gần như kiệt sức, cô run rẩy hỏi: "Sao em có thể cầm được?"
“Giữ nó bằng tay, mười, chín.”
Khi xe lao ra khỏi ngã tư, Khương Mộ chợt phát hiện có khoảng ba chiếc xe chạy cùng một hướng lao ra từ các hướng, cô kinh hãi nói: “Cận Triêu, nhìn xem.”
"Bảy, sáu…"
Cận Triêu nhìn thẳng về phía trước, chiếc xe đột nhiên lao vào một mảnh đất cát, Khương Mộ chỉ có thể cảm thấy xe của bọn họ đang điên cuồng rẽ vào một góc cua, bụi từ lốp xe dưới gầm dần dần bốc lên. Tầm nhìn cực kỳ kém cộng thêm cát vàng bụi mịn bay khắp bầu trời gần như che khuất cả kính chắn gió nên rất khó nhìn thấy tình huống phía trước, hai chiếc xe đang lao tới cũng đồng thời giảm tốc độ, chỉ có một chiếc gần như đuổi kịp bọn họ.
"Ba, hai…"
Cận Triêu đột nhiên mở cửa tài xế, nói: “Một.”
Khương Mộ nhanh chóng lao về phía ghế lái, hai tay cô giữ chặt lấy vô lăng, khóe mắt cô nhìn thấy tay của Cận Triêu đang giữ cửa xe, còn thân thể thì đã vươn ra ngoài xe, bên trái là một bức tường gạch đổ nát và có một cái túi treo trên bức tường gạch, trong phút chốc mọi thứ xung quanh đều chuyển động chậm rãi, điên cuồng, đây là phản ứng đầu tiên của Khương Mộ, cô cảm giác cảnh tượng trước mắt không chân thật đến mức giống như mình vừa tiến vào một bộ phim điện ảnh không thực tế.
Chưa đầy một giây, Cận Triêu đã lấy được túi đồ, đúng lúc anh đang định đóng cửa xe lại thì lốp xe đột nhiên lao qua mặt đất gồ ghề, cả xe lắc lư dữ dội, Khương Mộ dùng hết sức lực giữ chặt vô lăng, Cận Triêu nhanh chóng thu người vào xe, cầm vô lăng và ném túi xách cho Khương Mộ, anh sờ đầu cô, bĩu môi nói: "Làm tốt lắm, cô gái ngoan."
Cổ họng Khương Mộ cảm thấy vô cùng khô khốc, nhưng nỗi sợ hãi vẫn không hề giảm bớt, cô quay lại thì thấy chiếc ô tô chạy bên cạnh đột nhiên dừng lại, sau đó người nọ hạ cửa kính xuống, trong xe có một người đàn ông với mái tóc xoăn tròn giơ ngón cái với cô và cũng không đuổi theo nữa.
Xa hơn phía trước có một hàng ô tô đang đậu ở cuối bãi cát và đang bật đèn pha nhấp nháy chiếu sáng cả màn đêm đen tối, Khương Mộ đột nhiên nhìn Cận Triêu, thần sắc của Cận Triêu vẫn như thường lệ, anh giảm tốc độ và nói với Khương Mộ: “Đi bên cạnh anh, sau khi xuống xe đừng nói lung tung.”
Vừa nói anh vừa đạp ga cho xe dừng lại, Khương Mộ theo Cận Triêu ra khỏi xe, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào chiếc túi Khương Mộ đang cầm, Khương Mộ theo bản năng ôm chặt túi đồ trong tay và nhanh chóng đuổi theo bước chân của Cận Triêu.
Cận Triêu nhận lấy đồ trên tay Khương Mộ, sau đó thuận tay ném cho người đàn ông đang ngồi trên chiếc Ferrari.
Người đàn ông đưa tay cầm lấy chiếc túi rồi đưa cho thanh niên bên cạnh, sau đó nói: "Không phải hôm nay cậu nói không đến sao?"
Cận Triêu thản nhiên nhún vai: "Đúng là cũng không định đi, nhưng mấy tên tiểu quỷ dưới tay Vạn Thắng Bang nhìn thấy xe của tôi trên đường liền ép sát giống như chó điên, nên buộc tôi phải lên đường.”.
Người đàn ông đội khăn trùm đầu nói một câu: “Đừng đem việc riêng đến đây giải quyết.”
Vẻ mặt Cận Triêu vẫn ngang ngược như cũ: “Tôi chỉ muốn kiếm tiền, anh nói với anh ta đi.”
Ánh mắt của người đàn ông đội khăn trùm đầu đảo qua đảo lại trên người Khương Mộ, sau đó lại nhìn Cận Triêu, nói: "Như vậy là trái quy tắc, Hữu Tửu, cậu cũng biết việc mang người ngoài tới đây là có kết cục gì.”
Khương Mộ khẩn trương lùi về sau Cận Triêu, cô không ngờ Cận Triêu sẽ trực tiếp ôm cô vào lòng, sau đó cười nói: “Không phải người ngoài, là người phụ nữ của tôi. Gần đây cô ấy nghi ngờ tôi có người khác bên ngoài nên lén lút đi theo, tôi mà không nói rõ ràng chắc cô ấy chia tay với tôi mất."
Một nhóm người xung quanh nghe vậy đều bật cười, Khương Mộ đột nhiên ngước mắt lên nhìn Cận Triêu, mới phát hiện ra Cận Triêu lúc này đã thay đổi sắc mặt, trên khuôn mặt nhẵn nhụi nở một nụ cười bất cần, trong ánh mắt còn mang theo vẻ phong lưu, Khương Mộ nhìn anh, anh cũng cụp mắt xuống và nói với cô: “Còn giận nữa không?”
Trong giọng nói đó như thể còn mang theo một chút gì đó dụ dỗ, dịu dàng trầm thấp, giống như một tên đàn ông lão luyện đã quá quen với chuyện dỗ ngọt phụ nữ, Khương Mộ được anh ôm vào lòng, tim cô đập nhanh hơn trước, đâu là thật đâu là giả cô cũng không thể phân biệt được nữa.
Người bên cạnh lên tiếng: "Thật không ngờ Hữu Tửu cậu lại có thể quỵ lụy vì một cô gái như vậy, chỉ có một câu chia tay mà đã làm cậu cuống cuồng lên như vậy rồi."
Cận Triêu ngước mắt nhìn về phía người đàn ông, trong giọng điệu có chút nghiêm túc: “Yêu còn không hết sao có thể bỏ được?”
Bên cạnh lại vang lên một tràng cười to, tiếng tim đập thình thịch như muốn làm vỡ tung cả màng nhĩ của cô, Cận Triêu bình tĩnh ôm lấy vai cô, Khương Mộ thu hời tầm mắt cúi đầu, thân thể cô vẫn cứng ngắc, cũng may Cận Triêu vẫn đang nắm lấy tay cô nên mới có thể ngăn cơ thể cô trở nên run rẩy.
Người đàn ông đội khăn trùm đầu từ trong xe lấy ra một phong bì ném cho Cận Triêu: “Dỗ bạn gái nhỏ của cậu đi.”
Cận Triêu giơ tay nhận lấy phong bì rồi trực tiếp đưa cho Khương Mộ, Khương Mộ nhéo nhẹ phong bì, trong lòng thầm cảm thấy căng thẳng.
Đối diện Cận Triêu có một người đàn ông đang giúp Cận Triêu châm điếu thuốc, anh buông Khương Mộ ra, cúi đầu châm điếu thuốc, thỉnh thoảng có người nhìn về phía Khương Mộ bên cạnh anh, có phụ nữ mang giày da mặc đồ bó sát nóng bỏng, cũng có cô em đang đứng hút thuốc, nhìn qua đều rất thành thục quyến rũ, so với bộ dáng thanh thuần của cô mà nói thì có vẻ không hợp nhau chút nào.
Cận Triêu châm thuốc xong liền ném bật lửa lại cho người đàn ông, anh ôm lấy Khương Mộ, nắm chặt bàn tay mềm mại lạnh lẽo của cô trong lòng bàn tay, Khương Mộ giống như cuối cùng cũng tìm được một cọng rơm cứu mạng, cô vô thức di chuyển cơ thể về phía mình Cận Triêu, nhìn anh đối phó với tình huống trước mắt một cách dễ dàng, lộ ra khí phách lưu manh và tùy hứng của ‘người trong xã hội’, chuyện đùa giỡn gì cũng có thể dễ dàng đáp trả, hoàn toàn khác hẳn bộ dáng nghiêm cẩn lạnh lùng bình thường ở gara ô tô.
Có thể nói cô đã được Cận Triêu dẫn dắt từ khi còn nhỏ, nhưng nhiều năm trôi qua, lòng bàn tay của anh ngày càng trở nên rộng lớn và có lực hơn, móng tay anh lặng lẽ cào vào mu bàn tay của cô như muốn trấn an tâm tình bất ổn của cô.