Tới gần lúc chạng vạng, một chiếc Mercedes-Benz màu nâu từ từ dừng lại trước cửa gara ô tô, một thanh niên bước xuống xe và hét lên vào bên trong gara “Người đâu, kiểm tra lốp trước bên phải.”
Tiểu Dương nghe thấy có tiếng người nói liền đi ra, đúng lúc này người đàn ông lại đột nhiên hét vào gara lần nữa: "Này, đây là ai vậy? Tôi không nhìn lầm chứ? Đây chính là Thất ca vang dang của trường Phụ Trung sao?"
Cận Triêu đang giúp một chủ xe thay bộ lọc động cơ trong phòng bảo trì, nghe thấy lời này, anh liền quay đầu lại, anh biết người đàn ông này, tên anh ta là Lương Chí, hồi đó cũng học cùng lớp với anh, anh ta là lớp phó học tập của lớp anh trong suốt ba năm trung học nhưng thành tích lúc nào cũng đứng sau anh, có thể là vì cảm thấy không công bằng hoặc là vì ghen tỵ nên sau lưng anh ta cũng từng không ít lần giở trò tiểu nhân với anh, Cận Triêu chỉ đến muộn nửa phút anh ta cũng ghi biên bản lại, hơn một nửa bản kiểm điểm của anh đều có công lao của tên Lương Chí này, có lần anh ta từng đi tố cáo Cận Triêu hút thuốc, xém chút nữa anh đã bị kỷ luật theo quy định của trường nhưng cũng may là anh ta không có chứng cứ, cuối cùng thầy Mã đã giúp anh dàn xếp ổn thỏa, Tam Lại cũng từng dẫn người tới đánh anh ta một lần, vậy nên khoảng thời gian sau đó anh ta cũng trở nên ngoan ngoãn không ít.
Không ngờ hôm nay anh ta lại mò tới được nơi này, khi Lương Chí nhìn thấy Cận Triêu mặc quần áo công nhân lấm lem, anh ta đột nhiên bật cười đầy đắc ý và vẫy tay với Tiểu Dương: "Không cần cậu tiếp, tôi có quen biết với ông chủ, kêu cậu ta ra tiếp tôi."
Tiểu Dương có chút xấu hổ quay lại nhìn Cận Triêu, Cận Triêu kêu Gà trống sắt đảm nhận công việc của mình, sau đó bước ra ngoài hỏi: “Xe anh bị sao vậy?”
Lương Chí nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Sao lại như vậy? Suýt nữa thì tôi đã không nhận ra cậu rồi."
Nói xong anh ta lấy một điếu thuốc lá ra rồi đưa cho Cận Triêu: "Không ngờ tới thật đấy."
Cận Triêu không nhận điếu thuốc lá kia, anh quay người nói: “Thay lốp trước bên phải phải không?”
Lương Chí nghiến răng nghiến lợi, anh ta có chút khó chịu nhét điếu thuốc vào lại hộp thuốc, sau đó bày ra vẻ đắc ý tựa người vào chiếc Mercedes-Benz của mình, đột nhiên nói một câu: "Tiểu Hủy, cậu còn nhớ cô ta không? Hoa khôi lớp ba, có lần Liêu Tử hẹn cô ta đến rừng trúc gặp mặt và định giở trò xằng bậy thì cậu đã kịp thời xuất hiện làm hỏng chuyện tốt của cậu ta, từ đó về sau cô ta liền coi cậu là chỗ dựa vững chắc, nhưng từ sau khi cậu gặp chuyện nghe nói cô bị đám người Liêu Tử chỉnh rất thảm, ngày nào cô ta cũng chạy đến nhà để tìm cậu, nào ngờ ngay cả kỳ thi đại học mà cậu cũng bỏ. Sau khi nghe nói tôi vào được dự án 985, thái độ của cô ta đối với tôi cũng đã tốt hơn rất nhiều, phụ nữ là vậy đấy, sau khi chơi chán cô ta rồi tôi lại vứt cô ta cho Liêu Tử, chắc cô ta cũng không ngờ rằng sao bao nhiêu năm mình lại quay về tay cậu ta, nghe nói bây giờ cô ta theo Liêu Tử đến Quảng Châu rồi, chậc chậc..."
Sau khi kiểm tra áp suất lốp và tháo lốp ra, Cận Triêu vẫn cúi đầu nhìn xuống mà không có phản ứng gì.
Lương Chí vỗ vỗ vào thân xe, giọng điệu thốt ra cũng đầy chế giễu: “Sao cậu lại nghĩ đến cái nghề sửa xe này? Nếu không sống được thì đến làm việc ở chỗ tôi đi. Hiện tại tôi đang làm kỹ sư công trình tại Tập đoàn Xây dựng Đồng Kiến, và trùng hợp cũng đang thiếu một người lái xe."
Khương Mộ tháo tai nghe ra và nhìn chằm chằm người đàn ông này, anh ta ăn mặc rất chỉnh tề, áo sơ mi phối với quần dài, tuy bộ dáng rất chỉnh chu nhưng những lời nói ra khiến cô muốn đánh anh ta một trận cho hả giận.
Vẻ mặt của Cận Triêu vẫn lạnh nhạt, anh quay đầu nhìn Khương Mộ: "Vào trong làm bài đi."
Nói xong, anh liền quay người lại và tiếp tục công việc tháo rời để kiểm tra lốp xe, trong tay Khương Mộ đang cầm một xấp bài thi vừa mới đứng dậy chuẩn bị đi về phòng khách thì đột nhiên cô dừng bước lại, trên mặt mang theo ý cười quay đầu nhìn Lương Chí, sau đó nói: "Anh trai, anh tốt nghiệp từ dự án 985 sao?”
Sự chú ý của Lương Chí đều đổ dồn vào Cận Triêu nên anh ta không để ý đến Khương Mộ, lúc này khi anh ta quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy một cô gái có vẻ ngoài thanh tú, đôi mắt to chứa đầy ý cười trông rất ngây thơ, anh ta lập tức cảm thấy hứng thú với cô, liền xoay người hỏi: "Em bao nhiêu tuổi rồi?"
Khương Mộ mỉm cười với anh ra, sau đó trả lời: "Em à? Em đang học năm cuối trung học."
Cận Triêu cau mày, anh quay đầu lạnh lùng nhìn Khương Mộ, nhưng Khương Mộ giống như cố tình không để ý tới ánh mắt của anh, cô rút ra một bài thi từ đống tài liệu đang ôm trên tay, sau đó đặt những thứ khác lên băng ghế, cô mở ra một đề trong bài thi rồi đưa cho Lương Chí với vẻ mặt chờ mong: "Đề này em vẫn không hiểu, chắc anh nhất định biết làm mà phải không?”
Lương Chí rất hào hứng cầm lấy tờ bài thi và nói với cô: "Để anh giúp em xem qua một chút."
Nói xong anh ta thật sự nhận lấy giấy bút từ trong tay Khương Mộ rồi đặt ở trên nắp capo xe, Khương Mộ cũng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh anh ta, mỗi khi Lương Chí ngẩng đầu lên, trên mặt cô đều lộ ra một ánh mắt ngưỡng mộ và một nụ cười đầy sùng bái nhìn anh ta, điều này làm cho Lương Chí nhất quyết phải giúp cô giải được đề này.
Sau khi anh ta cúi đầu, nụ cười trên mặt Khương Mộ lập tức biến mất, thần sắc đầy lạnh lùng nhìn chằm chằm ngòi bút của anh ta.
Cận Triêu liếc nhìn cô, Khương Mộ cũng đưa mắt nhìn sang anh, ánh mắt hai người bọn họ im lặng nhìn nhau trong giây lát, sau đó cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, anh thì cũng quay lại với công việc vá lốp.
Câu hỏi Khương Mộ hỏi Lương Chí không hề dễ dàng, Cận Triêu đã nói với cô hai lần, đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu hết, huống chi Lương Chí đã tốt nghiệp trung học đã nhiều năm như vậy, mặc dù điểm số của anh ta rất cao, hồi đó cũng được tính là một học sinh khá xuất sắc, nhưng chung quy kết quả này là do áp lực cao mài giũa mà có, một khi đã trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học và được quyền buông thả bản thân, hiện tại làm lại một đề thi của cấp ba thì e là sẽ có phần đuối sức cho anh ta.
Mười lăm phút sau, anh ta đưa lại tờ bài thi cho Khương Mộ và nói với cô: “Sắp xong rồi.”
Khương Mộ nhận lấy tờ giấy nhưng mặt mày càng lúc càng nhăn lại, Lương Chí thấy vẻ mặt ưu sầu của cô thì hỏi ngược lại: "Sao vậy? Em xem không hiểu gì sao?”
Khương Mộ thành thật gật đầu: “Đúng vậy, em không hiểu anh đang viết cái gì cả, với lại hình như đáp án cũng không đúng.”
Sau đó, cô lấy bài giải mà Cận Triêu đã làm trước đó đưa cho Lương Chí và dùng giọng điệu cực kì bình tĩnh nói với anh ta: “Sinh viên tốt nghiệp từ dự án 985 thì ra cũng chỉ có vậy thôi à, thậm chí còn không bằng một người chưa từng học đại học."
Lúc này Lương Chí mới ý thức được cô gái trước mặt rõ ràng là không có ý định hỏi bài gì cả, mà thực chất là đang gài bẫy anh ta, anh ta lập tức trở nên tức giận, vo chặt tờ giấy thành một quả bóng, Cận Triêu kịp thời kéo Khương Mộ lại và nói với anh ta: "Xe của anh sử dụng lớp chống nổ, sau khi vá xong thì cũng chưa chắc đã bền, sau khi bị ngâm nước và chạy với tốc độ cao thì rất dễ xảy ra tình trạng rò rỉ hơi, nếu anh thường xuyên chạy đường dài thì tôi đề nghị anh nên thay luôn lớp mới.”
Tam Lại nghe thấy động tĩnh cũng đẩy cửa đi ra, sắc mặt Lương Chí mang theo giận dữ đột nhiên ghé sát vào, lồng ngực anh ta chống sát vào người của Cận Triêu, sau đó lên tiếng: "Thay, cho dù có thay cũng không thay ở chỗ cậu.”
Cận Triêu gật đầu nói với Tiểu Dương phía sau: "Vá lốp cho anh ta.”
Nói xong anh định chuẩn bị đi vào phòng sửa chữa, Lương Chí lạnh lùng nhìn anh: "Tôi thấy cả đời này của cậu cũng chỉ có thể như vậy thôi, cho dù trước kia có xuất sắc đến đâu thì cũng thay đổi được gì đâu chứ.”
Thân hình Cận Triêu đột nhiên khựng lại một chút, nhưng cũng không quay đầu lại, trong mắt Lương Chí hiện lên vẻ hung ác, anh ta đột nhiên mở miệng: "Nghe nói trên người cậu còn mang theo mạng người?"
Một tiếng "Ầm" lập tức vang lên, Khương Mộ cảm giác có một chiếc ghế gỗ vừa lướt qua trước mặt mình, mang theo một cơn gió mạnh đập thẳng vào đầu Lương Chí, cô kinh hãi quay lại nhìn Tam Lại, cho dù lần trước người của Vạn Ký đến đây gây chuyện thì Tam Lại cũng chưa từng ra tay, cô chưa bao giờ thấy Tam Lại hành xử bạo lực như vậy, trên mặt là đều là vẻ hung ác nham hiểm đáng sợ.
Trong nháy mắt, cả Tiểu Dương và Gà trống sắt đều cảm thấy ngây ngẩn cả người, ánh nắng hoàng hôn nhuộm đỏ cả mặt đất, Khương Mộ có cảm giác như bị một gậy gỗ đánh mạnh vào người, âm thanh tứ phía nhất thời đều trở nên chói tai, thân thể cô giống như bị đóng đinh ngay tại chỗ, cứng ngắc đến mức không thể nhúc nhích, trong đầu của cô cứ lặp đi lặp lại hai từ "Mạng người".
Trong lúc hỗn loạn, Cận Triêu nắm lấy cánh tay cô đẩy vào trong phòng khách, sau đó cánh cửa cuốn bên ngoài cũng được kéo xuống, trước mắt Khương Mộ lập tức chìm trong bóng tối, nỗi sợ hãi giống như một con rắn lạnh lẽo không ngừng bò trườn qua từng tấc da thịt của cô, cách một cánh cửa cô không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, bọn họ đang muốn làm gì, thậm chí còn không biết người đàn ông kia rốt cuộc đang nói đến cái gì, cô bỗng nhiên có cảm giác nhận thức của mình trong nháy mắt đều bị phá hủy toàn bộ.
…
"Nghe nói sau khi tốt nghiệp trung học anh đã nghỉ học? Tại sao vậy?"
"Không thể học nữa."
"Dù sao danh hiệu này cũng đại biểu cho một thời đại đã kết thúc, cũng không có mấy người thích đem chuyện cũ ra để rước lấy xui xẻo cho mình.”
"Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, một hai tháng trước khi thi đại học người này đột nhiên biến mất, những người trong trường sau đó cũng không bao giờ gặp lại anh ta nữa, nghe nói là còn bỏ cả kì thi đại học."
Mạng người…
Mọi nghi vấn đều bất ngờ đập vào đầu Khương Mộ, dần dần hội tụ thành câu trả lời đáng sợ nhất.
Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, căn bản là không thể nhúc nhích được, những dòng máu đang lưu thông trong cơ thể cô như bị đông cứng lại, cô không thể tin vào những gì mình nghe thấy, và cô cũng không thể liên hệ sự việc này với Cận Triêu. Cô vẫn còn nhớ rõ khi còn bé cô rất thích dùng cành cây chọc vào một con ốc sên, những lúc đó Cận Triêu luôn luôn ngăn cản hành động của cô, anh bảo cô không nên tùy tiện tổn thương một sinh mệnh không có năng lực phản kích, thiên nhiên có chuỗi thức ăn của nó, điều này không có nghĩa là các loài động vật ở cấp cao có quyền coi thường tất cả những loài nhỏ yếu bên dưới.
Nhưng một người có thiện ý với thế giới này như vậy lại mang trên vai một mạng người, ngay lúc cánh cửa được đóng chặt, sự hiểu biết của Khương Mộ đối với Cận Triêu trong phút chốc đã bị đảo lộn.
Thời gian trước mắt cô bỗng trở nên tương đối tĩnh lặng, cô cảm giác như mình vừa rơi vào hầm băng, vô số côn trùng nhỏ bé đang không ngừng bay ùa ra từ trong bóng tối và chậm rãi gặm nhấm suy nghĩ của cô, làm cho cả người cô đều phát run.
Cho đến khi cửa cuốn được kéo lên lần nữa, không khí bên ngoài đã yên tĩnh trở lại, người đàn ông và chiếc Mercedes-Benz của anh ta cũng không thấy bóng dáng đâu nữa, Tiểu Dương và Gà trống sắt cũng đi rồi, chỉ còn lại Tam Lại đang ngồi xổm bên đường hút thuốc.
Khoảnh khắc Cận Triêu bước vào gara ô tô, anh nhìn thấy thân hình Khương Mộ khẽ lung lay, cô đang cảm thấy run rẩy, nỗi sợ hãi trong mắt cô như một con dao sắc nhọn đâm vào tim anh.
Cận Triêu cứ yên lặng đứng đó nhìn cô, tuy hai người bọn họ chỉ cách nhau một bước nhưng không hiểu sao lúc này lại cảm thấy vô cùng xa xôi như thể phải vượt qua núi đao biển lửa mới có thể đến được với nhau, nhiệt độ sau khi hai người gặp lại vào giờ khắc này toàn bộ quy về điểm đóng băng.
Anh không nói một lời, trầm mặc đi vào phòng sửa chữa, sau đó mở cửa nhà kho ra, một tiếng "Cạch" vang lên, cánh cửa nhanh chóng bị đóng lại, trong phòng sửa chữa lúc này chỉ còn lại một mình Khương Mộ, lông mi cô run rẩy kịch liệt, cả người nhất thời không biết phải làm sao.
Tam Lại ném điếu thuốc trong tay xuống đất, sau đó liền đứng lên, khi quay đầu lại, anh ta nhìn thấy cô gái đang đứng bên cạnh cửa cuốn đang nắm chặt nắm tay run lẩy bẩy, anh ta lùi lại vài bước, trước khi vào cửa hàng của mình còn không quên nói với cô: "Tạm thời đừng hỏi cậu ta gì cả.”
Sau khi Tam Lại vào cửa hàng, Khương Mộ xoay người đi về phía nhà kho, cô xoay tay nắm cửa vài lần, phát hiện Cận Triêu đã khóa cửa từ bên trong, cô gõ cửa mấy lần, nhưng người ở bên trong vẫn không có động tĩnh gì, cô lo lắng lên tiếng: “Anh có thể mở cửa được không?”
Cận Triêu vẫn không để ý tới cô, Khương Mộ có chút lo lắng, tay cô vì gõ cửa liên tục mà đã trở nên đỏ bừng, cô quát lớn về phía cửa: "Em không nói gì hết, anh có thể mở cửa được không?"
Cho đến khi hai tay đã cảm thấy đau nhức, cô xoay người chạy vào phòng rồi bò đến cửa sổ mở rèm ra, trong nhà kho tối om không bật đèn, cô cuối cùng cũng đã nhìn thấy Cận Triêu đang ngồi ở một góc sân, anh đưa lưng về phía cô tựa vào tấm bạt lớn kia, ánh trăng lạnh lẽo chiếu về bóng lưng anh, anh cúi đầu, làn khói thuốc lơ lửng giữa không trung một lúc rồi nhanh chóng biến mất vào hư vô.
Khương Mộ nhìn bóng lưng anh và hét lớn: "Sao anh không để ý tới em?"
Anh vẫn không nhúc nhích, Khương Mộ lo lắng nói: "Anh nói chuyện đi!"
Cận Triêu chậm rãi giơ tay rít một hơi thuốc, sau đó mới từ từ lên tiếng: “Em không có một người anh như anh cũng rất tốt.”
Hai tay Khương Mộ nắm chặt rèm cửa sổ, nghe được lời này, trái tim cô đột nhiên trầm xuống, huyết sắc trên mặt cũng dần dần nhạt đi.
Giọng nói của anh như hòa vào màn đêm, giọng điệu rất yếu ớt: "Em về đi."
"Về nhà ba đi, nếu không có việc gì thì sau này cũng đừng qua đây nữa."
Hai mắt Khương Mộ lập tức đỏ lên, cô cố gắng đè nén giọng nói run rẩy của mình, lên tiếng hỏi anh: "Không phải anh nói đây cũng là nhà của em sao, không ai có thể đuổi em đi sao?"
Cận Triêu rít một hơi thuốc, giọng điệu nghe có hơi bất cần đời: “Đúng vậy, ngoại trừ anh ra thì không ai có thể đuổi em đi.”
Anh phả ra một làn khói dày đặc, trong giọng nói có vẻ mất kiên nhẫn: "Thật ra năng lực của em dư dả để ứng phó với kỳ thi tốt nghiệp trung học, anh mở cửa hàng kinh doanh chứ không phải mở lớp đào tạo, nếu em thật sự muốn vào Thanh Hoa Bắc Đại thì anh cũng không thể giúp được em, nói thật, em ở đây cũng làm ảnh hướng đến công việc kinh doanh của anh rất nhiều.”
Các đốt ngón tay đang bám vào rèm cửa sổ của Khương Mộ dần dần trở nên trắng bệch, lúc này cô đã không thể che giấu tiếng khóc kìm nén của mình được nữa, cô nhìn chăm chăm vào bóng lưng anh: “Anh nói lại lần nữa đi.”
"Đừng đến làm phiền anh nữa."
…
Tia Chớp dường như cũng đã cảm nhận được điều gì đó, nó cứ gầm gừ đi qua đi lại trong phòng sửa chữa và phát ra những âm thanh đáng thương, khi Khương Mộ lao ra ngoài, nó cũng đuổi theo Khương Mộ và sủa đầy thê lương, Khương Mộ chạy ra đến cửa gara thì chợt dừng lại, Tia Chớp lập tức nhào tới trên người cô, Khương Mộ ôm lấy Tia Chớp và khóc nói với nó: "Tao không bỏ lại mày, cũng không phải là tao không cần mày, chỉ là hiện tại tao không có cách nào mang mày đi.”
Tam Lại nghe thấy tiếng kêu khác thường của Tia Chớp thì cũng vội đứng dậy đẩy cửa đi ra, khi thấy Khương Mộ chạy tới đường cái ở đối diện, Tia Chớp đứng ở ven đường không ngừng sủa gọi cô, trước khi xe taxi dừng lại, cô lau khô nước mắt rồi mở cửa ngồi vào trong xe, bóng dáng cô nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Tam Lại quay người đi vào gara, dừng lại trước cửa nhà kho rồi gõ cửa nói: “Cô ấy đi rồi.”
Không lâu sau cánh cửa đã được mở ra, trong đôi mắt tĩnh mịch của Cận Triêu chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo.
Tam Lại khó chịu dựa vào tường: "Cần gì phải làm vậy chứ?"
Cận Triêu mặt không biểu cảm đi ngang qua anh ta, anh ngồi xổm xuống vẫy tay với Tia chớp vẫn đang đứng trước cửa gara, sau đó mới lên tiếng: “Hiện tại tôi đang cảm thấy rất rối bời."
Anh giơ tay xoa đầu Tia chớp như muốn nhẹ nhàng an ủi nó, Tia chớp rên rỉ một tiếng rồi ngoan ngoãn ghé vào bên chân anh, vùi đầu vào giữa hai chân Cận Triêu.