Chris có một con trai và hai con gái, khi Khương Mộ mới đến Úc, bọn họ đã tạm gác lại công việc riêng của mình và cùng gia đình đến Melbourne để gặp cô, mọi người đều chuẩn bị những món quà kỹ lưỡng để chào đón cô em gái mới tới từ phương xa này về gia nhập đại gia đình của bọn họ.
Bọn họ dành cho Khương Mộ những cái ôm ấm áp nhất, thậm chí còn có cả cháu trai nhỏ mới tập đi của Chris, điều này làm cho Khương Mộ tạm thời buông xuống những khúc mắc và lo lắng trong lòng.
Trong ba tháng đầu tiên sau khi đến Úc Khương Mộ vẫn chưa thể thích nghi, trước đây cô chưa từng sống ở nước ngoài nên môi trường ngôn ngữ mới, thói quen ăn uống và mối quan hệ xã hội mới đều là những thách thức đối với cô.
Khi đó cô vẫn còn liên lạc với Cận Triêu, cô sẽ thường xuyên nhắn tin cho anh, oán giận kể khổ với anh, chia sẻ niềm vui với anh, Cận Triêu sẽ trò chuyện với cô một lúc bất cứ khi nào anh đang rảnh rỗi. Khi cô nhớ anh rất nhiều, Khương Mộ sẽ ầm ĩ đòi nói chuyện video với anh và mỗi lần đều phải báo trước một hai ngày, thậm chí là hai ba ngày cô phải nhõng nhẽo lắm mới anh đồng ý, nhìn bóng dáng anh ở phía bên kia màn hình, mỗi khi sắp cúp điện thoại cô đều luyến tiếc vô cùng. Lúc cô mới đến Úc cuộc sống của cô chỉ toàn xoay quanh anh, sau khi trường học bắt đầu khai giảng thì cô cũng ngày càng bận rộn hơn và thời gian bọn họ liên lạc với nhau cũng ngày càng ít hơn.
Khương Mộ học chuyên ngành khoa học tự nhiên, thiên về nghiên cứu vật lý và thiên văn học, do rào cản ngôn ngữ nên năm học đầu tiên đối với cô phải nói là cực kì khó khăn, thậm chí cô còn không hiểu được những thuật ngữ chuyên môn xuất hiện trong bài giảng, có đôi khi sau nghi nghe xong một bài giảng cô cứ có cảm giác như vừa được nghe một triết lý khó hiểu nào đó từ thiên đường vậy, vậy nên việc học của cô cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Khương Mộ học đại học ở Canberra, phần lớn thời gian cô sẽ ở thư viện hoặc là tìm một quán cà phê yên tĩnh đi làm bài tập hoặc củng cố lại những kiến thức mà cô đã bỏ lỡ trong lớp, mỗi tháng cô đều tìm một cuối tuần ngồi máy bay hơn một giờ để đến Melbourne và đến nhà Chris, cùng mẹ trải qua một ngày nghỉ ngắn ngủi nhưng rất vui vẻ.
Vài tháng trôi qua, cô dần dần thích nghi được với cuộc sống ở đây, tìm được một số bạn cùng phòng tương đối hợp ý, thậm chí cô còn dần hiểu được những từ vựng chuyên ngành khó và xa lạ, mọi thứ đều đi đúng hướng một cách vô thức, cô không còn hỗn loạn như khi mới đến Úc, và cô đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều trước những điều khó khăn.
Ở nước ngoài được sáu tháng, Phan Khải đã gửi đến cho cô một tin tức, Tổng cục Hải quan với sự hỗ trợ và hợp tác của các ban ngành liên quan đã triệt phá thành công một đường dây buôn lậu phụ tùng ô tô nhập khẩu trị giá 800 triệu nhân dân tệ.
Bên dưới còn có một đường link dẫn thẳng đến bài báo này, Khương Mộ vừa bấm vào sẽ thấy danh sách những người bị bắt và có liên quan đến vụ án, trong đó có ông chủ Vạn, cháu trai và một số tên đàn em của ông ta.
Sau khi Khương Mộ nhìn thấy tin tức này, hồi lâu cô vẫn không thể bình tĩnh được, cô biết rõ có bao nhiêu quan chức và những người đã liều mạng trà trộn vào băng nhóm để cung cấp thông tin cho cảnh sát cho vụ án này.
Hôm đó cô liền nhắn tin hỏi Cận Triêu có phải mọi chuyện đã kết thúc rồi không?
Đợi hồi lâu Cận Triêu mới gửi cho cô một tin nhắn, trong tin nhắn anh nói với Khương Mộ rằng anh dự định rời khỏi Đồng Cương, có thể sẽ đi đâu đó rất xa và anh cũng không định dùng số điện thoại này và ID WeChat này nữa.
Khương Mộ hiểu ý của anh, anh muốn rời xa nơi đó để hoàn toàn quên đi quá khứ.
Cuối cùng, Cận Triêu còn nói với cô rằng đợi sau khi anh tìm được một nơi ở mới thì anh sẽ liên hệ với cô sau.
Những ngày sau đó, Khương Mộ ngoài thời gian ở trường chính là ngồi chờ tin nhắn của anh, nhưng đợi hơn nửa năm vẫn không thấy Cận Triêu liên lạc với cô, số điện thoại ban đầu cũng đã bị xóa, ID WeChat cũng đã đăng xuất hoàn toàn.
Kỳ nghỉ hè năm thứ hai, Khương Mộ tìm một đống lý do nói muốn về nước, tuy Khương Nghênh Hàn không tỏ ra đồng ý lắm nhưng vẫn để cô đi.
Khi cô quay lại Đồng Cương lần nữa, trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, lần này Cận Cường đích thân đến nhà ga đón cô, trên đường đi, cô hỏi thăm tình hình của Cận Triêu, Cận Cường trả lời cũng không rõ ràng lắm, ông ấy nói với cô Cận Triêu đã đi làm việc bên ngoài, còn vấn đề làm gì và đi đâu thì ông ấy lại không nói rõ.
Sau khi về đến nhà, Khương Mộ hỏi ba mình phương thức liên lạc hiện tại của Cận Triêu, cô muốn gọi điện thoại cho Cận Triêu, nhưng Cận Cường lại ấp úng nói ông ấy không có, hỏi gì ông ấy cũng ấp a ấp úng làm Khương Mộ không hiểu ba mình đang có ý gì.
Mãi cho đến buổi tối sau khi cơm nước xong, Triệu Mỹ Quyên mới kéo cô qua một bên và nói với cô Cận Triêu mấy tháng trước đã đi nơi khác, lúc đi cũng có nói với Cận Cường một tiếng, nếu như ở đó làm ăn ổn định thì sau này anh sẽ không trở về Đồng Cương nữa.
Cận Triêu còn nói rằng dù sao anh cũng không phải con ruột của Cận Cường, mấy năm nay anh cũng quen sống một mình ở bên ngoài, bọn họ cũng không chăm sóc cho anh nhiều lắm, bất kể là anh quyết định rời khỏi Đồng Cương, hay là dự định không trở về nữa, bọn họ đều không có quyền chi phối quyết định của anh, Triệu Mỹ Quyên hy vọng Khương Mộ có thể hiểu được.
Cuối cùng bà ta còn khuyên cô một câu nếu đã ra nước ngoài thì cố gắng học cho thành tài, mọi người đều có duyên phận của riêng mình, hạnh phúc là không thể cưỡng cầu.
Lần này Khương Mộ về nhà cũng không ở lại lâu, cô lại đến Đồng Nhân, mới trải qua có một năm mà gara ô tô và cửa hàng thú cưng của Tam Lại cũng không còn, hiện tại nơi đây đã biến thành một quán ăn nhanh, khung cảnh ngày xưa tựa như một giấc mơ vậy.
Cô cũng có vài lần liên lạc với Tam Lại, nhưng Tia Chớp không thể tìm lại được nữa, sau khi Tam Lại đóng cửa hàng thú cưng thì cũng không tiếp tục ở lại Đồng Cương nữa, anh ta cũng nói mình đã lâu không liên lạc với Cận Triêu.
Dường như kể từ khi cô rời đi, cuộc sống của mọi người đều bị đảo lộn, trái đất thì vẫn quay và không ai ở lại chỗ cũ.
Lần này lúc đi, Khương Mộ và ba mình đã hàn huyên rất nhiều, cô khuyên ông ấy nên đưa Cận Hân đi khám bác sĩ tâm lý, hiện tại Cận Hân còn nhỏ, cũng không thể bởi vì sợ đối mặt với bên ngoài mà cứ tách rời với xã hội như vậy mãi được, như vậy thì khi lớn lên tình hình sẽ càng ngày càng trở nên không thể kiểm soát, cô cũng không biết Cận Cường có thể nghe lọt hay không, cô chỉ hy vọng đứa em gái cùng cha khác mẹ này của mình về sau có thể thuận lợi trưởng thành như bao người.
Lần nữa rời khỏi mảnh đất này, cô còn mang theo cả sự tiếc nuối và thất vọng, trong lòng tràn đầy nỗi vướng bận, nhưng cô phải trở lại quỹ đạo của mình, không ngừng lao tới tương lai nên cô không dám dừng lại.
Sau khi trở về Úc, cuộc sống lại bắt đầu từng bước tiến triển, sau khi ở cùng Chris một khoảng thời gian dài, Khương Mộ dần dần phát hiện ra sự khác biệt giữa ông ấy và ba mình, chẳng hạn như ông ấy luôn rất kiên nhẫn với mẹ cô, chăm chú lắng nghe khi bà ấy phàn nàn, mặc dù ông ấy nháy mắt tỏ vẻ bất lực với Khương Mộ nhưng ông ấy vẫn luôn đợi Khương Nghênh Hàn phàn nàn xong rồi mới tìm cách bắt chuyện với bà ấy.
Hoặc chẳng hạn như ông ấy sẽ đặt một bó hoa thật đẹp để tặng mẹ cô bất kể đó là ngày lễ lớn hay lễ nhỏ, một ví dụ khác là ông ấy có thể nhớ tất cả những ngày sinh nhật của các thành viên trong gia đình, ngày kỷ niệm của cả gia đình và những ngày đặc biệt lớn nhỏ khác, và mời gia đình cùng tụ họp ăn một bữa tiệc ấm cúng.
Mỗi lần Khương Mộ trở về ngôi nhà nơi mẹ cô và Chris ở, trong nhà luôn có những bó hoa tươi được đặt khắp nhà, cửa sổ sáng bóng không tì vết, thảm thì lúc nào cũng trắng mịn, đồ đạc trong nhà cũng ngăn nắp, tất cả mọi thứ đều nằm gọn đâu vào đấy.
Dần dần, cô không còn chấp nhất với lựa chọn ly hôn của ba mẹ mình năm đó nữa, cô quyết định ở Đồng Cương một năm, sau đó lại trở lại bên cạnh mẹ một năm, cô dần dần lĩnh ngộ được trên đời này làm gì có nhiều chuyện đúng sai như vậy, cả đời của một người rất dài, ai nấy đều cố gắng tìm cách đi về phía trước, cho đến khi tìm gặp được người thích hợp nhất với bản thân mình.
Vợ của Chris qua đời sớm, các con của ông ấy đều rất hiếu thảo với ông ấy, và bọn họ cũng đối xử rất tốt với Khương Nghênh Hàn, mỗi lần về nhà cô đều mang về đủ loại hương liệu và các vật dụng trang trí mà bọn họ yêu thích, ngược lại bọn họ cũng thường xuyên gửi đồ ăn ngon cho Khương Mộ ở Canberra xa xôi.
Trước ngày lễ Tạ ơn, Khương Mộ đã chăm chỉ chuẩn bị các món ăn Trung Hoa để chiêu đãi bọn họ, các anh chị em người Úc đều khen ngợi kỹ năng nấu nướng của cô và hỏi cô có thường xuyên nấu ăn không.
Trước khi ra nước ngoài, cô thậm chí còn chưa từng nấu một bữa ăn trọn vẹn, nhưng con người vốn là một loài hay thay đổi, tuy ban đầu cô kén ăn như vậy, nhưng sau khi ra nước ngoài và sống xa nhà một mình, chẳng phải cái gì cô cũng phải tập ăn sao.
Khi còn là thiếu nữ, cô từ chối đeo kính vì nhan sắc, nhưng sau này cô cũng đã bắt đầu tập thói quen đeo kính và nuôi tóc dài, sự non nớt nữ tính của cô dần dần phai nhạt và trông cô bây giờ càng thêm trưởng thành hơn, trí tuệ và độc lập hơn, nhưng cô không bao giờ trở về nước nữa.
Bên cạnh cô cũng có vô số người theo đuổi, có cả người nước ngoài và cũng có người Hoa, ngay cả bạn bè bên cạnh con gái nhỏ của Chris cũng muốn xin phương thức liên lạc của cô, cô cũng không phải cố ý bao bọc mình lại, cũng cố gắng thử hẹn hò với một số chàng trai, nhưng dường như cô đều không có tâm trạng, cô không nhịn được cứ đi so sánh những chàng trai này với Cận Triêu, tuy biết điều này là không tốt nhưng cô không thể khống chế được suy nghĩ của mình, chẳng hạn như lúc ăn cơm, bọn họ cũng sẽ không cắt thịt bò giúp cô như Cận Triêu, lúc đi dạo phố cũng sẽ không chú ý đến từng bước chân của cô giống như Cận Triêu, thậm chí cô rõ ràng đã tỏ ra rất mệt mỏi, nhưng đối phương cũng không cảm giác được chút nào và còn muốn lôi kéo cô tiếp tục đi chơi bóng.
Cô biết những chuyện này cũng chẳng có gì to tát, cũng không phải là lý do để từ chối một người, mà là cô đang âm thầm phân cao thấp với chính mình, cô cảm thấy không có người đàn ông tốt như Cận Triêu nên theo bản năng cô không thể chấp nhận bọn họ.
Vào năm thứ hai đại học, cô tham gia hiệp hội yêu thích thiên văn và quen biết Cố Trí Kiệt, nói ra giữa hai người bọn họ cũng được xem là có duyên phận, anh ấy và Khương Mộ học cùng một trường đại học, cũng học cùng một chuyên ngành, có điều năm ấy Cố Trí Kiệt mới từ trong nước tới học nghiên cứu sinh, anh ấy từng học qua đại học chính quy ở Nam Kinh, sau khi Khương Mộ nghe anh ấy nhắc đến hai từ Nam Kinh, tâm tình cô đột nhiên trở nên kích động vạn phần.
Nếu không phải năm đó cô đột nhiên biết tin mẹ mình bị bệnh, rất có thể cô đã đến Nam Kinh học đại học, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, cho nên khi biết Cố Trí Kiệt từng tốt nghiệp từ một đại học ở Nam Kinh, cô luôn cảm thấy có một cảm giác thân thiết với anh ấy.
Điều trùng hợp hơn nữa là cả hai đều đến từ Giang Tô, một người đến từ Tô Châu và một người đến từ Hoài An, ở nơi đất khách quê người gặp nhau cứ như là đồng hương gặp nhau quá muộn.
Lần thứ hai bọn họ gặp mặt là ở thư viện trường, Khương Mộ lúc đó đang ngồi ghi chép gì đó, sau khi nhìn thấy cô, Cố Trí Kiệt liền đi về phía cô, anh ấy ngồi đối diện cô, Khương Mộ cũng không ngẩng đầu lên, cô vẫn đang rất tập trung cho đến khi Cố Trí Kiệt ghé sát lại gần cười nói với cô: "Bạn học, học tập nghiêm túc như vậy à, đúng là mầm non tương lai quý báu của đất nước.”
Khương Mộ ngẩng đầu nhìn thấy là anh ấy thì liền nở nụ cười.
Lần đó bọn họ mới để lại thông tin liên lạc với nhau, Cố Trí Kiệt sau khi mượn sách xong trước khi đi còn nhìn chằm chằm cây bút máy của cô, anh ấy đột nhiên hỏi: "Có thể cho anh xem cây bút máy trên tay em được không?"
Khương Mộ cụp mắt đưa cây bút bạc trong tay cho anh ấy, Cố Trí Kiệt cầm lấy ngắm nghía một hồi, Khương Mộ hỏi: "Anh cũng có hiểu biết về loại bút này à?"
Cố Trí Kiệt mỉm cười, trả lại cây bút cho cô rồi hỏi: "Là người khác tặng cho em à?"
Khương Mộ cầm bút, cay đắng lên tiếng trả lời: “Bạn trai cũ.”
"Hai người đã hẹn hò được lâu chưa?"
Khương Mộ sửng sốt một chút rồi nói với anh ấy: "Một tuần."
Cố Trí Kiệt có chút kinh ngạc: ‘Mới quen nhau có một tuần mà đã tặng em cây bút máy này? Logo được mạ vàng, ngòi bút cũng vậy, còn có khắc một hình mũi tên, bạn trai cũ của em là một người rất có tiền đúng không?"
Tĩnh thủy lưu thâm*, xuân qua rồi thu đến, Khương Mộ ngơ ngác nhìn lá rơi ngoài cửa sổ.
*静水流深 – Là thành ngữ Trung Quốc, ý là dòng nước nhìn mặt trên thì bình lặng, nhưng chẳng biết ở dưới đáy nước sâu bao nhiêu, dùng để ám chỉ người bề ngoài lẳng lặng nhưng lại chứa đựng trí tuệ to lớn.
Tuy anh không có tiền, nhưng anh vẫn cho cô những gì tốt nhất vào thời điểm khó khăn nhất.