Cho nên ở gần tháp có rất nhiều người, ba người đang đi cùng nhau thì đột nhiên bị tách ra, Khương Mộ không quen nơi này nên liền nghĩ đến việc gọi điện cho bọn họ, nhưng không biết có phải vì có quá nhiều người hay không mà điện thoại của cô không bắt được tín hiệu, cô quyết định không đi về phía trước nữa mà cứ đưa mắt nhìn quanh đám đông, tâm trạng cũng dần dần trở nên lo lắng.
Cho đến khi có một cánh tay quàng qua vai cô và kéo cô ra khỏi dòng người hỗn loạn, cô thoáng giật mình, nhanh chóng nhìn lại thì nhìn thấy Cận Triêu không biết đã đứng chặn ở phía sau cô từ lúc nào, Khương Mộ mở miệng nói gì đó, nhưng vì ở đây có quá nhiều người nên Cận Triêu không thể nghe thấy cô nói gì.
Thế là cô kiễng chân lên và hét vào tai anh: “Anh Tam Lại đâu rồi?”
Cận Triêu nhún nhún vai tỏ vẻ không biết, cô lại tiếp tục hét lên: "Làm sao bây giờ? Đi tìm anh ấy?"
Cận Triêu chỉ vào nơi rung chuông và dẫn cô đi xếp hàng trước, Khương Mộ sợ lại bị lạc Cận Triêu một lần nữa nên giờ phút này cô cũng không quan tâm kiêng kỵ gì nữa, cô nhanh chóng tìm lấy bàn tay anh rồi đan chặt tay cô vào tay anh, đây có lẽ là việc làm táo bạo nhất mà Khương Mộ đã làm trong mười tám năm cuộc đời, cô chủ động nắm lấy tay của một người đàn ông ở nơi đông người, nếu là người khác, cô sẽ không bao giờ làm ra hành động như thế, nhưng người này chính là Cận Triêu nên cô càng có dũng khí hơn, tuy rằng ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng.
Cận Triêu cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại của cô, anh liền quay đầu nhìn cô một cái, Khương Mộ vội vàng nghiêng đầu né tránh tầm mắt của anh.
Vì thế Cận Triêu cũng nhanh chóng thu lại ánh mắt và dẫn cô đi về phía trước, cô nắm chặt tay anh và đi theo anh, vóc dáng anh cao lớn nên có thể nhìn xuyên qua hầu hết mọi người để tìm phương hướng, dường như không có ai có thể chen chúc với anh, Khương Mộ đi theo phía sau anh rất có cảm giác an toàn, không cần phải mò mẫm tìm đường.
Khi đến nơi có gõ chuông, bọn họ phát hiện đã có nhiều người đứng xếp hàng, Khương Mộ suýt chút nữa đã bị một vị đại ca cao lớn đẩy ra phía sau, thấy cô sắp tuột khỏi tay Cận Triêu, anh liền nắm chặt tay cô. Khương Mộ vội vàng dùng sức chen qua vị đại ca cao lớn rồi tiến về phía trước, cả người cô áp sát vào lưng Cận Triêu, sợ có người lại tìm cách đi qua giữa bọn họ.
Cận Triêu xoay người kéo Khương Mộ đến trước mặt mình, tay cô vẫn còn nằm chặt trong lòng bàn tay anh, lòng bàn tay anh nóng bừng như thể có thể đốt cháy cả làn da cô, cô lén lút ngước mắt nhìn anh, Cận Triêu đã buông cô ra một chút để quan sát dòng người xếp hàng trước mặt.
Nơi đây tập trung rất nhiều người, khắp nơi đều là âm thanh ồn ào, nhưng Khương Mộ vẫn không thể đè nén được sự bối rối trong lòng, cô kiễng chân lên hỏi anh: “Trước đây anh có từng đến đây gõ chuông bao giờ chưa?”
Cận Triêu cúi xuống để phù hợp với chiều cao của cô rồi trả lời: “Chưa.”
Khương Mộ lại muốn nói chuyện, Cận Triêu chỉ có thể cúi người xuống, cô tiến đến bên tai anh hỏi anh: "Anh ở Đồng Cương lâu như vậy mà vẫn chưa tới đây một lần nào à?”
Cận Triêu cúi đầu: "Em nhìn xem cảnh tượng này đi, chẳng khác nào là muốn lột bỏ một lớp da của người ta.”
Khóe mắt Khương Mộ cong lên, cô càng áp sát vào mặt anh: “Vậy hôm nay anh đến đây là vì em sao?”
Giữa ánh đèn sáng rực và tiếng hoan hô vang dội, bóng dáng nhỏ bé của bọn họ như sắp tan vào trong đám đông, không ai biết bọn họ, cũng không ai biết quan hệ của bọn họ, cảnh tượng hai người thì thầm vào tai nhau giống như lời thì thầm của một đôi tình nhân, mặc dù Khương Mộ biết rằng đây chỉ đơn thuần là hành động để nghe rõ hơn lời nói của đối phương, nhưng mỗi lần đến gần trái tim cô vẫn vô cớ đập nhanh, cảm giác kích thích cấm kỵ dường như bị che giấu bởi bầu không khí náo nhiệt, làm cho mọi hành động đều trở nên rất tự nhiên.
Người phía sau đột nhiên lùi lại một bước và vô ý đụng phải Khương Mộ, cô nghiêng người về phía trước, đôi môi mềm mại vô tình chạm vào một bên mặt của Cận Triêu, sự đụng chạm rõ ràng và hơi thở nam tính trong trẻo và quyến rũ đồng thời ập vào tâm trí Khương Mộ. Cô là người chưa từng trải qua sự đời, chưa từng có tiếp xúc với người khác giới, trên người Cận Triêu còn có lực hấp dẫn trời sinh, đối với cô mà nói là một loại độc dược nguy hiểm nhưng cũng rất mê người.
Toàn thân cô cứng đờ, vẻ mặt cũng trở nên đỏ bừng, giống như một con mèo nhỏ ngơ ngác, cô đột nhiên co rúm lại trước mặt anh, Cận Triêu nhìn đám người trước mặt đang tiến về phía trước liền giơ tay ra bảo vệ sau lưng cô.
Khương Mộ muốn xem phản ứng của Cận Triêu, cô từng chút một ngẩng đầu lên, tóc mái lướt qua gò má, khuôn mặt dường như chỉ to bằng lòng bàn tay, ánh đèn muôn màu quét qua khuôn mặt cô càng tô điểm thêm vẻ sáng rực.
Cận Triêu rũ mắt nhìn cô, ánh mắt không hề né tránh, cũng không có gì khác thường, anh luôn có thể che giấu cảm xúc của mình rất tốt, làm cho Khương Mộ không thể tìm ra sơ hở, nhưng khi anh tập trung nhìn ai đó, đôi đồng tử đen láy đó như thể luôn có một sức mạnh ma thuật đầy mê hoặc.
Khương Mộ khẽ chớp chớp mắt, như thể cô đã rơi vào những ngôi sao bao la và biển cả bao la, cô không tìm được lối thoát, và dường như cũng không muốn tìm lối thoát, Cận Hân trầm luân trong đó.
Cận Triêu đặt tay lên lưng cô nhẹ nhàng xoa xoa, Khương Mộ không biết anh có dùng lực đẩy cô về phía hắn hay không, hay là cô không khống chế được bước chân của mình mà cơ thể cô cứ dán sát vào anh, cô nhìn anh cúi đầu, ánh mắt anh dừng lại ở trên môi cô bồi hồi vài giây, trong nháy mắt, thậm chí còn cảm thấy mối quan hệ mơ hồ giữa hai người sẽ bị lộ ra, nhưng anh không làm vậy, anh chỉ cúi đầu nói với cô: "Lát nữa lên bậc thang nhớ đợi anh, anh đi mua vé một lát rồi quay lại ngay.”
Khương Mộ cụp mắt xuống ngoan ngoãn gật đầu, cô nghe theo lời anh leo lên bậc thang, sau đó nhìn thấy anh đi đến một cửa sổ nhỏ cách đó không xa để mua vé, sau đó anh nhanh chóng quay lại chỗ cô, anh chỉ mua một tấm vé đưa cho Khương Mộ, thấy vậy cô liền hỏi anh: “Anh không gõ chuông à?”
“Không cần, để anh chụp ảnh cho em.” Nói xong anh liền đi đến cột đá đối diện đợi cô.
Khương Mộ đưa vé cho nhân viên rồi đi về phía chiếc chuông lớn, cô ngước mắt nhìn Cận Triêu, Cận Triêu lấy điện thoại di động ra hướng về phía cô, cô cũng nhìn về phía anh, sau đó gõ chuông tổng cộng ba lần, một lần là cầu mong cho ba mẹ cô luôn khỏe mạnh và hạnh phúc, lần thứ hai là mong cho Cận Triêu sẽ có một tương lai suôn sẻ, và lần thứ ba là cầu mong cho bọn họ có thể sớm ngày viên mãn.
…
Khi họ đi ra khỏi chù Vụ Ẩn, bọn họ cùng sóng vai đi ra.
Cận Triêu nói với cô: “Tam Lại không tìm thấy chúng ta nên đến bãi đậu xe rồi.”
Khương Mộ gật đầu: “Vậy chúng ta trở về xem thử.”
Dọc đường đi Khương Mộ cũng không nhìn anh, chỉ cúi đầu nhìn cái bóng dưới chân mình, bọn họ chậm rãi đi về phía bãi đỗ xe rải sỏi, nhất thời không ai nhắc tới khúc nhạc đệm nhỏ vừa rồi.
Nhưng mà còn chưa tìm thấy xe của Tam Lại thì ở bãi đỗ xe bọn họ đã ngoài ý muốn đụng phải một nhóm người khác, đám người này đứng ở dưới một gốc cây đại thụ hút thuốc, có người trên cổ còn đeo một chiếc dây chuyền to bản bằng vàng thô, nhìn cách ăn mặc xem ra cũng không phải là người đàng hoàng.
Cận Triêu nhìn thấy đám người từ xa thì lập tức khẽ cau mày và quay người đi về hướng ngược lại, lúc anh đang định dẫn Khương Mộ rời đi thì trong đám người đã có người nhìn thấy anh nên liền hét lên: “A, Hữu Tửu? Anh đi đâu vậy? Sao hôm nay có nhã hứng đến đây thế? Cứ như vậy mà quay người rời đi sao, sao anh không qua chúc ông chủ Vạn một câu “Năm mới vui vẻ”?”
Khương Mộ nghiêng đầu nhìn bọn họ, mặc dù cô không nhận ra người nào nhưng cô lại nhìn thấy Tiểu Thanh Xà đi đôi bốt cao gót đang đứng ở giữa đám đàn ông.
Cận Triêu tiếp tục đi về phía trước không dừng lại, mấy người bên đó nhanh chóng chạy tới chặn đường bọn họ, Cận Triêu chậm rãi dừng bước, vẻ mặt anh lúc này tràn ngập lạnh lùng, giọng nói phát ra không có chút ấm áp nào: “Chó ngoan không cản đường.”
Mấy tên đàn ông nghe vậy lập tức trở nên tức giận, có người lập tức chửi bới anh: “Mày không muốn sống sót rời khỏi đây à?”
Cận Triêu thản nhiên đút hai tay vào túi, anh cũng lười nói chuyện vô nghĩa với người nọ, anh nhặt một hòn đá từ trên mặt đất sỏi đá lên và ném về phía người đang nói, tốc độ nhanh và chính xác đến từng milimet, viên đá nhanh chóng đập vào đầu gối của người nọ. Anh ta đột nhiên cảm thấy đau nên hơi khuỵu đầu gối, thiếu chút nữa là đã quỳ xuống, lần này anh ta càng tức giận hơn, định lấy đà hung hãn lao về phía Cận Triêu, tuy nhiên đã có một bàn tay ấn lên vai của người đàn ông, người đàn ông thấy vậy liền bước sang một bên, đám người phía sau cũng chậm rãi đi tới bên này.
Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, trên gương mặt thấy rõ sự lão luyện và già đời, vóc dáng người này không tính là cao, nhưng có một tướng mạo giàu có đặc trưng, tuy ngoài mặt đang nở nụ cười nhưng trong mắt lại chất chứa đằng đằng sát khí.
Tiểu Thanh Xà cũng đi theo, cô ta đứng cạnh người đàn ông trung niên, tuy bề ngoài không giống nhau hoàn toàn nhưng vẫn có thấp thoáng vài nét giống nhau và dễ dàng nhận ra ngay là bọn họ là ba con
Ông chủ Vạn giả vờ mắng những người xung quanh: "Không hiểu quy củ, Hữu Tửu dù sao cũng lớn hơn mấy người, sao lại ăn nói với cậu ấy như thế?"
Chàng trai trẻ kia rõ ràng là không phục, nhưng anh ta chỉ có thể cúi đầu và không dám lên tiếng phản bác.
Tiểu Thanh Xà ôm ngực nhìn Cận Triêu, ông chủ Vạn ngước mắt nói với anh: “Vốn mùng bốn, mùng năm tôi cũng định gọi các em cũ về tụ tập một bữa, hôm nay chẳng phải là trùng hợp rồi sao, dạo này cậu thế nào?"
Trên mặt Cận Triêu không có biểu tình gì thừa thãi, chỉ lạnh lùng đáp: “Vẫn như cũ.”
Ông chủ Vạn tiến lại gần Cận Triêu vài bước, đám người bên tay trái và tay phải của ông ta lập tức thận trọng đi theo ông ta. Ông chủ Vạn vẫy tay với họ ý bảo những người đó dừng lại. Ông ta bước đến chỗ của Cận Triêu, đứng yên và im lặng nhìn anh, sau khi nhìn anh hồi lâu anh ta mới giơ tay vỗ vỗ cánh tay của anh và nói: "Thân thể của cậu càng ngày càng cường tráng, nhớ ngày đầu khi cậu mới đến chỗ tôi cả người gầy gò như một que củi.”
Ông chủ Vạn nhìn như đang hàn huyên, nhưng từ trong và ngoài lời nói đều đang cố tình ám chỉ thời điểm Cận Triêu mới đi theo ông ta chỉ có thân cô thế cô, hiện tại đã đủ lông đủ cánh nên muốn bay ra ngoài làm loạn, lời nói của ông ta ngoài mặt tuy nhẹ nhàng nhưng ý tứ lại rất cứng rắn.
Khi Khương Mộ lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ Vạn huyền thoại này, sự cảnh giác trong lòng cô lập tức trỗi dậy, mặc dù người đàn ông này trông không giống người xấu nhưng khi Khương Mộ nghĩ đến những gì ông ta từng làm với Cận Triêu, cô liền biết kiểu người mặt Bồ tát tâm rắn rết là như thế nào.
Cận Triêu không có phản ứng gì nhiều, anh vẫn bình tĩnh đáp: “Ai mà chẳng có thay đổi, nếu đã không thân quen thì sau này cũng không cần gặp lại nhau.”
Ông chủ Vạn không những không tức giận vì Cận Triêu đã gạt bỏ mặt mũi của mình mà ngược lại còn nở nụ cười, nụ cười của ông ta làm cho Khương Mộ cảm thấy hơi ớn lạnh.
Khi ông ta đang nói chuyện thì một người đàn ông khác trông khoảng chừng ba mươi tuổi cũng bước tới, trên miệng người nọ còn ngậm điếu thuốc, người đàn ông này tên là Hạ Chương, anh ta đi theo ông chủ Vạn chủ yếu giải quyết những chuyện bên ngoài nên không làm việc ở gara, nhưng xem ra anh ta cũng là một người có tiếng nói, anh ta đi tới nói thẳng với Cận Triêu: “Cơm có thể không cần nhưng lời nói phải rõ ràng, nghe nói cậu muốn can thiệp vào việc kinh doanh của Tây Khẩu Quan? Xem ra dã tâm cũng không nhỏ."
Cận Triêu chậm rãi đưa mắt nhìn Hạ Chương, không chút sợ hãi lên tiếng: "Có nhúng tay vào hay không cũng không phải là chuyện do tôi định đoạt, lại càng không phải là chuyện do anh định đoạt, tất cả đều dựa vào bản lĩnh.”
Hạ Chương hừ lạnh: “Đúng vậy, cậu rất bản lĩnh, đâm nát xe của Tiểu Dũng, nhanh chóng giẫm lên bảng xếp hạng của mấy người khác, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thể thu hút được sự chú ý của cấp trên, cậu định đối đầu với ông chủ Vạn đến cùng sao? Để tôi nói cho cậu biết, đừng ở đó ngây thơ nữa, bây giờ dừng lại vẫn chưa muộn."
Cận Triêu không để ý tới anh ta, anh quay đầu nhìn ông chủ Vạn, say đó khẽ cụp mắt xuống mỉm cười, đợi khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, ánh sáng trong mắt anh đã trở nên sắc bén đến thấu xương: “Các người tự tin đến vậy à, cho rằng tôi nhúng tay vào chuyện này là vì các người?"
Câu hỏi này khiến mọi người có chút bối rối, đôi mắt của Cận Triêu bắn thẳng vào một người đàn ông trong đám đông. Người đàn ông này khẽ lắc lư lùi về sau sau khi nhận thấy ánh mắt của Cận Triêu, khóe miệng Cận Triêu hiện lên một tia khinh thường, mặc dù Khương Mộ không thể nhìn rõ người đàn ông đó, nhưng cô gần như có thể đoán được người đàn ông đang sợ hãi trốn phía sau có lẽ là cháu trai của ông chủ Vạn, Vạn Đại Dũng.
Ông chủ Vạn lại làm ra vẻ thân thiện nói với Cận Triêu: “Lúc trước có mấy đứa nhóc bên dưới không biết điều nên mới chạy đến chỗ cậu để gây sự. Tôi và Tiểu Thanh cũng vì chuyện này mà cãi nhau mấy ngày, đến cuối cùng con bé vẫn luôn hướng về cậu, với lại hiện tại cậu cũng là một ông chủ của một gara ô tô, tục ngữ có câu hòa khí sinh tài, đi ra ngoài buôn bán phải kết giao với nhiều người, làm việc vì đôi bên cùng có lợi, cớ gì lại tích thêm mâu thuẫn, cậu nói có đúng không?"
Cận Triêu thuận theo lời ông ta hỏi tiếp: "Vậy đôi bên cùng có lợi theo lời ông là như thế nào?”
Ông chủ Vạn vỗ vai anh cười nói: “Cậu cũng biết tôi chỉ có một cô con gái quý giá này, ngay cả con bé tôi cũng cam lòng giao cho cậu, chúng ta còn nói những lời khách sáo như thế làm gì?”
Sắc mặt Hạ Chương thay đổi, lập tức ngắt lời: "Ông chủ Vạn, ông..."
Vạn Thắng Bang xua tay ngăn cản, sau đó nói tiếp Cận Triêu: "Nếu cậu đã không muốn đến chỗ tôi ăn bữa cơm rau dưa thì nhân cơ hội hôm nay tôi cũng vui vẻ bỏ qua cho mọi việc cậu làm, từ nay tôi không xen vào chuyện làm ăn ở gara ô tô của cậu nữa, nhưng nếu cậu đang có ý đồ gì đó thì tôi khuyên cậu vẫn nên tự giải quyết cho tốt, đương nhiên, tôi cũng đánh giá rất cao những người trẻ tuổi có chút dã tâm, bất quá người trẻ tuổi có dã tâm ở chỗ tôi chỉ có thể chia làm hai loại, người một nhà và người ngoài.”
Cận Triêu rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: "Người trong nhà thì sao, người ngoài thì sao?"
Vạn Thắng Bang cười nói: “Tôi đối với con gái như thế nào thì cũng sẽ đối xử với con rể như thế đó.”
Khương Mộ thoáng sửng sốt một chút, sau đó cô quay đầu nhìn Vạn Thanh, Cận Triêu liếc nhìn Khương Mộ, yên lặng nghe Vạn Thắng Bang tiếp tục nói: "Ngược lại nếu là người ngoài, những người trẻ tuổi phía dưới tôi đều rất liều mạng, bọn họ có nguyện ý thả cậu đi hay không thì tôi cũng không thể quản được.”
Vạn Thắng Bang vừa dứt lời, đám thanh niên phía sau đồng loạt bước lên vây quanh ông ta, Vạn Thanh đi sau Vạn Thắng Bang một bước, cô ấy lặng lẽ lắc đầu với Cận Triêu, ý bảo giờ phút này anh không nên cứng rắn.
Ngay cả Khương Mộ bên cạnh cũng có cảm giác căng thẳng, cô lo lắng nuốt nước miếng một cái.
Điều kiện mà ông chủ Vạn đưa ra thật sự rất hấp dẫn, trong mắt đàn ông, tính tình của Vạn Thanh tuy có hơi táo bạo nhưng quả thực là một mỹ nhân, nếu gác lại mục tiêu cá nhân và chọn ở bên Vạn Thanh thì anh ta không những giành được mỹ nhân mà còn giành được sự nghiệp.
Với Cận Triêu đang phải gánh một khoản nợ khổng lồ thì trước mắt anh chính là con đường tắt mà nhiều đàn ông mơ ước.
Bất luận là đồng ý với điều kiện mà ông chủ Vạn đưa ra hay nghĩ ra một mưu kế nào đó để trấn an người đối diện và trốn thoát, Cận Triêu chắc chắn phải làm gì đó.
Khương Mộ hiểu được đạo lý này, nhưng trong lòng cô đột nhiên thắt lại, cô cúi đầu, thần sắc trong mắt không ngừng nhảy nhót, cô chưa bao giờ có cảm giác bất lực bao vây sâu sắc như lúc này.
Nhưng vào lúc này, bỗng có một bàn tay to lớn nắm chặt tay cô không chút do dự.
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cận Triêu, khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh nghiêm nghị, nhưng sự hoảng sợ và bất lực trong lòng Khương Mộ đột nhiên bén rễ.
Động tác rất nhỏ này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, dường như đã biểu thị rõ ràng thái độ của anh, lúc này mọi người đều chuyển sự chú ý về phía Khương Mộ.
Vạn Thanh chưa từng bị người ta làm mất mặt như vậy, cô ấy trực tiếp xoay người lái xe đi, ông chủ Vạn vẫn cho rằng Cận Triêu và Vạn Thanh quen biết lâu như vậy, ít nhiều cũng nảy sinh chút tình cảm nhưng ông ta không ngờ rằng anh lại làm như vậy, thấy con gái tức giận, ý cười trên mặt ông chủ Vạn hoàn toàn biến mất.
Khương Mộ cảm giác được tình thế không ổn, theo bản năng cô liền nghiêng người về phía trước Cận Triêu, nhẩm đếm số người đối diện và yên lặng quan sát địa hình, nếu xảy ra xô xát thì nên chạy sang bên trái hay chạy sang bên phải? Liệu gọi cho đội an ninh ở đây thì bọn họ có chạy tới kịp không?
Ngay lúc hai bên đang giằng co căng thẳng thì bỗng có một người đàn ông đang đứng gần đó hét lớn: “Luật Hôn nhân nước ta quy định rõ ràng tuyệt đối nghiêm cấm các hành vi hôn nhân sắp đặt, mua bán hôn nhân và các hành vi khác cản trở quyền tự do hôn nhân, chẳng lẽ mấy người định làm trái luật sao?”
Mọi người nghe thấy tiếng động liền nhìn xung quanh để tìm nguồn phát ra âm thanh, sau đó liền phát hiện có một người đàn ông mặc áo khoác lông chồn sang trọng đang đứng trên một cây cọc bê tông cao, có lẽ là do ở nơi cao nên gió cũng thổi mạnh hơn làm chiếc khăn quàng đỏ quấn quanh cổ người nọ tung bay trong gió.