Cận Triêu im lặng nhìn cô một lúc mới nói ra hai chữ: “Quả nhiên.”
Khương Mộ không biết hai chữ "quả nhiên" trong miệng anh là có ý gì, chỉ là cảm giác Cận Triêu đối với việc cô xuất hiện ở gara ô tô, hơn nữa đã trễ thế này còn đang ngồi ở đây chờ anh cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi nửa tay màu tối đơn giản, khác với cách anh mặc quần áo đi làm thường ngày, trông anh lúc này có vẻ không bị gò bó nhưng vẫn rất trưởng thành.
Anh không nói gì nữa, chỉ quay người lấy chai nước cốt dừa trong tủ lạnh trong góc đưa cho Khương Mộ, sau đó quay người pha cho mình một tách cà phê espresso.
Khương Mộ tùy ý đặt chai nước cốt dừa lên bàn, cô đi tới trước mặt anh háo hức hỏi: “‘Quả nhiên’ là có ý gì? Người họ Lư... cảnh sát chống buôn lậu đó có nói với anh rằng ông ta đã nhìn thấy em không?"
Động tác đang khuấy cà phê của Cận Triêu cũng chậm rãi dừng lại, anh nhướng mi liếc nhìn cô, bình tĩnh nhìn cô, sau đó khóe môi hơi nhếch lên: “Em biết nhiều quá.”
Khương Mộ đặt hai tay lên bàn, khóe mắt lộ vẻ lo lắng hãi hùng: "Chẳng lẽ các người muốn diệt khẩu sao?”
Cận Triêu đưa ly cà phê lên môi nhấp một ngụm, khéo môi nở một nụ cười không đạt tới đáy mắt, anh nhìn cô thật sâu: “Em nghĩ bọn anh nên làm gì?”
Khương Mộ cũng muốn mỉm cười nhưng cô lại không thể cười nổi, toàn thân cô như bị một tấm lưới khổng lồ bao phủ, khiến cô cảm thấy vừa bối rối vừa căng thẳng.
Cận Triêu đặt ly cà phê xuống, anh cầm lấy chai nước cốt dừa, vặn nắp cho cô rồi đưa cho cô: “Ngồi xuống nói chuyện.”
Khương Mộ máy móc nghe theo lời anh, cô kéo một chiếc ghế dựa tới trước người Cận Triêu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện anh, còn uống một ngụm lớn sữa dừa, sau đó cô vặn nắp lại đặt ở bên cạnh rồi nhìn anh chằm chằm.
Cận Triêu tựa vào bàn, anh cầm lấy tách cà phê lên cúi đầu nhấp một ngụm, sau đó ngước mắt lên, chậm rãi nói: “Kim Phong Tử đã nhắc đến chuyện của anh với em thì chắc em cũng đã biết một vài chuyện khi anh còn ở Vạn Ký, trong gần ba năm anh ở Vạn Ký, Vạn Thắng Bang sẽ thỉnh thoảng nhờ anh giúp ông ta làm chút chuyện ngoài ngành xe hơi."
“Ông ta là một tay mê cờ bạc, ban đầu anh chỉ nghĩ ông ta chỉ thích chơi mạt chược, cùng lắm là đi đến mấy sòng bạc bên ngoài, sau này anh mới biết được rằng ông ta còn ‘nuôi’ một nhóm thanh niên và thỉnh thoảng tham gia một vài ván bài ngầm hoặc là đua xe, số tiền mỗi lần đặt cược đều là sáu con số.”
“Có lần tài xế của ông ta gặp tai nạn, sau khi đã đặt cược xong xuôi thì lại không có ai ngồi lên xe đua, vậy nên ông ta liền kêu anh đi, anh nghĩ rằng dù sao ông ta cũng có ơn với anh nên anh cũng đồng ý, còn giúp ông ta thắng được không ít tiền, sau đó ông ta liền bảo anh bỏ việc ở gara và đi theo làm những việc như thế cho ông ta nhưng anh đã từ chối.”
“Cách một thời gian ông ta lại tới tìm anh nhờ anh hỗ trợ, còn cam đoan sau khi chạy xong lần đó sẽ không kêu anh tham dự vào những chuyện kia nữa.”
“Dù sao thì anh vẫn đang còn làm việc dưới trướng ông ta, cũng không tiện từ chối nên đã giúp ông ta lần cuối, đáng tiếc là cuộc đua lần đó của anh đã bị phát hiện nên liền bị dẫn giải hết về đồn, cảnh sát Lư khi đó đã tới tìm anh.”
“Tuy rằng không nói rõ ràng nhưng ý tứ của ông ấy là hy vọng anh có thể hiệp trợ bọn họ nhìn chằm chằm Vạn Thắng Bang, có chuyện gì có thể kịp thời thông báo với ông ấy, lúc ấy anh không biết thân phận của cảnh sát Lư, cho rằng ông ấy chỉ là một cảnh sát bình thường, có lẽ muốn điều tra chuyện đua xe phi pháp nên mới tìm tới anh, ngoài mặt anh qua loa đáp ứng, nhưng trên thực tế cũng chưa từng liên lạc với ông ấy.”
“Mãi cho đến sau này khi anh biết chuyện Vạn Thắng Bang lấy anh ra để gánh tội thay, sau khi rời khỏi Vạn Ký anh mới liên lạc với cảnh sát Lư lần nữa.”
“Sau đó anh mới nhận ra rằng thứ họ muốn điều tra hoàn toàn không phải là vạn Thắng Bang hay là đua xe trái phép mà là băng nhóm buôn lậu đứng sau thông qua việc tổ chức đua xe trái phép.”
“Trước đó cảnh sát đã phát hiện nhiều vụ buôn lậu lớn nhỏ trên khắp cả nước, trong đó có ô tô hạng sang và có cả phụ tùng nhập khẩu, trong quá trình điều tra, họ phát hiện nhiều vụ án có điểm tương đồng, lần nào họ cũng tưởng đã bắt được thủ phạm chính nhưng thực ra bọn họ mới chỉ bắt được con tốt thế mạng mà thôi, sau một thời gian lại xuất hiện ở những nơi khác, những kẻ đứng sau chúng rất kín kẽ, thậm chí có thể nắm giữ con dấu và thông tin chính thức của một số công ty nước ngoài để phạm tội.”
“Sau đó bọn họ mới bắt đầu để mắt đến băng nhóm đua xe trái phép đó, phát hiện những người bên trong đa phần đều là thành viên của băng nhóm buôn lậu, những chiếc xe đua đều đã được sửa chữa bằng các linh kiện buôn lậu.”
“Nhưng lần này bọn họ không có đánh rắn động cỏ, sau khi bắt xong nộp tiền liền thả ra, ngược lại bọn họ muốn sắp xếp mấy người trà trộn vào băng nhóm đua xe này, thông qua con đường này để tiếp cận với ông chủ lớn phía sau.”
“Tuy nhiên, liên minh này làm việc rất thận trọng, không thể tự tiện cho người ngoài vào, bên chống buôn lậu đang gặp khó khăn khi đột nhập vào tổ chức này cho đến khi anh liên lạc với cảnh sát Lư. "
Cận Triêu cụp mắt nhấp một ngụm cà phê, Khương Mộ lúc này trông nghiêm túc hơn bao giờ hết, trong lớp cô cũng chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, lời nói của Cận Triêu mở ra trong đầu cô một hình ảnh hoàn toàn xa lạ và đáng sợ, cô sống đến tuổi này chưa từng nghe qua những chuyện này.
Cô tiếp lời những gì anh vừa nói: “Cho nên bọn họ chọn anh, bởi vì anh từng tham gia đua xe cho ông chủ Vạn, cũng bởi vì cái liên minh, hay cũng có thể nói là cái tổ chức kia đã quen thuộc với anh, hơn nữa trên người anh còn có một khoản bồi thường, bọn họ đều biết anh thiếu tiền, sau khi rời khỏi Vạn Ký anh lao vào con đường này để kiếm tiền cũng là điều dễ hiểu.”
Khóe miệng Cận Triêu khẽ cong lên: "Xem ra cũng không ngốc, bất quá không riêng gì lý do này, anh còn có một lý do chính đáng làm cho tất cả bọn họ không thể hoài nghi anh, bọn họ sẽ cho rằng anh tham dự vào chuyện này là bởi vì Vạn Thắng Bang, anh đã trở mặt với ông ta cho nên sẽ muốn đối nghịch với ông ta, ngay cả Vạn Thắng Bang cũng nghĩ như vậy, đây cũng là một phần nguyên do.”
Khương Mộ chợt nhận ra mình chưa từng nghĩ đến điều này, thân phận của Cận Triêu quá đặc biệt, từ khi còn học trung học anh đã bắt đầu đua xe, tất cả các băng nhóm ngầm ở Đồng Cương đều đã nghe nói đến tên anh, thậm chí một số người trong số họ còn có thể là bạn của anh, đương nhiên cũng biết rõ về anh, mặc dù anh không bao giờ tham gia vào vòng tròn đó sau khi kết thúc trận đấu, nhưng việc trở mặt với ông chủ Vạn đã trở thành một cái cớ tốt để không ai có thể nghi ngờ về động cơ của anh.
Nhưng Khương Mộ lại chú ý tới lời nói của Cận Triêu: "Một phần nguyên do? Vậy còn một phần khác thì sao?"
Cận Triêu hơi cụp mắt xuống, cả người dường như bất động, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Cũng kèm theo một điều kiện, cảnh sát Lư đã hứa với anh, chỉ cần anh giúp bọn họ giải quyết được vụ án này, sau khi Vạn Thắng Bang và đồng bọn của ông ta bị bắt, cảnh sát sẽ giúp anh lật lại bản án năm xưa.”
Khương Mộ cảm giác được một cỗ nhiệt nóng thiêu đốt trong cơ thể, ngay cả lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi, cô có cảm giác như quay trở lại cái đêm hôm đó, cái đêm cô theo Cận Triêu đua xe trên sườn đồi hoang vắng đó, cô không ngừng thuyết phục anh làm chuyện đứng đắn và đừng lún sâu vào chuyện này, sau khi làm loạn, Cận Triêu chỉ bình tĩnh nhìn cô, cằm duỗi thẳng, từ đầu đến cuối đều không nói lời nào.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh làm như thế không phải là để kiếm tiền mà là để khôi phục lại công lý và sự trong sạch cho chính mình.
Tâm trạng của Khương Mộ lúc này không thể diễn tả bằng lời, có thể là phấn khích, sốc, hay là sợ hãi các loại.
Cô nhìn chằm chằm Cận Triêu với ánh mắt nóng rực rồi hỏi: "Cảnh sát Lư có liên lạc với anh không? Ông ấy nói cho anh biết chuyện em đi theo ông ấy à?"
Cận Triêu không có phủ nhận, Khương Mộ tiếp tục hỏi: "Ông ấy có nói gì với anh nữa không?"
“Chỉ bảo anh tìm cách xử lý.”
Đầu ngón tay Khương Mộ khẽ run lên, thanh âm có chút không vững: "Vậy bây giờ anh nói cho em biết chẳng lẽ anh không sợ sau?"
Cận Triêu cúi đầu, trên lông mày tạo thành một cái bóng đen, anh đột nhiên cười lớn: "Sợ gì chứ? Sợ em bán đứng anh à?"
"Đương nhiên sẽ không!" Khương Mộ gần như kêu lên.
Xung quanh Cận Triêu có rất nhiều người hỗn tạp, mặc dù bọn họ đều trông giống như anh em, nhưng người mà anh tin tưởng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Khương Mộ là người đặc biệt nhất trong số họ, tuy bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng Cận Triêu biết ngay cả khi những người xung quanh đều dẫm lên anh thì cô gái trước mặt anh chắc chắn sẽ không làm thế.
Anh nhướng mi, nụ cười trong mắt vẫn còn đọng lại trên gương mặt cô, Khương Mộ chưa bao giờ biết rằng một người đàn ông có thể moi ra trái tim và xương cốt của đối phương chỉ bằng ánh mắt, nhịp tim của cô cũng dần tăng theo nhiệt độ trong mắt anh.
Cô nghe thấy Cận Triêu nói với cô: “Trên đường về, anh vừa đi vừa nghĩ cách giải quyết chuyện này phải làm sao để em có thể an tâm thi đại học, lúc sắp về đến gara, anh đã nghĩ thông suốt."
Hơi thở của anh phập phồng, anh cúi người xuống nói với cô: "Cho dù tạm thời anh có bịa ra muôn vàn lời nói dối để ngăn chặn nghi ngờ của em, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế sẽ càng làm em cảm thấy bứt rứt và bất an hơn, thay vì khiến em phân tâm vì chuyện này, không bằng trực tiếp nói hết chân tướng cho em biết."
“Chuyện đã xảy ra với anh trước kỳ thi tuyển sinh đại học đã khiến anh phải hối hận cả đời, nếu em vì anh mà bị ảnh hưởng lần nữa, có lẽ đến kiếp sau anh vẫn còn cảm thấy hối hận, bây giờ em có thể hứa với anh về nhà sớm và ngủ một giấc thật ngon được không?"
Khương Mộ khẽ chớp mắt, cô vẫn không nhúc nhích nhìn anh, mấy giây sau, cô đột nhiên hỏi: "Vậy anh..."
Cận Triêu nghi hoặc nhìn cô: "Anh làm sao?"
"Có phải anh đến những nơi đó cũng là vì chuyện này phải không?"
"Nơi nào?"
Ánh mắt Khương Mộ nhanh chóng dời đi nơi khác, cô mím môi, cúi đầu trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Anh không còn sạch sẽ nữa..."
Cận Triêu ho khan một tiếng, anh cầm ly cà phê trong tay lên uống một ngụm, sau đó đặt ly xuống nghiêng người tới gần cô, trong mắt anh còn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, mùi cà phê bao trùm lấy môi và răng anh: "Làm sao anh có thể chứng minh?"
Trong đầu Khương Mộ tràn ngập loại mùi mê hồn này, sắc mặt cô đỏ bừng, đầu gần như rơi xuống đất, cô thấp giọng nói: “Làm sao mà em biết được?”
Cận Triêu nhìn bộ dạng vừa tức giận vừa xấu hổ của cô thì cũng không trêu chọc cô nữa, anh cầm điện thoại lên liếc nhìn cô rồi nhắc nhở: “Cũng muộn rồi.”
Khương Mộ đột nhiên ngẩng đầu phản kháng: "Nhưng hiện tại em không muốn về nhà, em còn có rất nhiều vấn đề, không phải anh vừa mới trở về sao? Em không thể ở lại thêm một lát sao?"
Cận Triêu nheo nheo lông mi, anh thích thú nói đùa: “Em thật sự muốn ở lại với anh đến thế sao?”
Khương Mộ lúc này thật sự xấu hổ, cô quay đầu lại nói: "Có cần phải nói trắng ra vậy không? Anh không giữ mặt mũi cho em miếng nào luôn sao?"
Cận Triêu nheo mắt lại, anh đứng thẳng lên nói với cô: “Đi thôi, trên đường vừa đi vừa nói chuyện.”
Anh lái xe chở Khương Mộ về nhà Cận Cường, trên đường đi tâm tình Khương Mộ vẫn còn dâng trào, cô không nhịn được liền hỏi: “Hiện tại anh đã tìm được gì chưa?”
Cận Triêu khẽ nhướng mày lấy tay gõ vào đầu cô một cái: “Bộ em không biết mình đang hỏi ra cơ mật quốc gia à”
Khương Mộ theo phản xạ liền che miệng lại, vẻ mặt sợ hãi nhưng lại vô cùng tò mò.
Cận Triêu vẫn đang nhìn về phía trước, nhưng dường như anh vẫn chú ý đến động tĩnh nhỏ của cô, anh mỉm cười rồi nói: “Liên minh đua xe còn có một bảng xếp hạng, sẽ ghi lại chi tiết số lần, thứ hạng và tiền thưởng của mỗi người, cảnh sát Lư và anh nghi ngờ rằng bảng xếp hạng này sẽ có liên quan đến các nhóm lợi ích, đối với một vụ buôn lậu xuyên quốc gia lớn như vậy chắc hẳn phải có người chịu trách nhiệm, cấp địa phương nhất định phải có người đứng ra tiếp quản, những kẻ đứng sau hậu trường sẽ không dễ dàng thả hàng ra như vậy, tổ chức đua xe chỉ là vỏ bọc để quan sát và tìm ra người tiếp quản vụ làm ăn này.”
“Điều này cũng liên quan đến việc phân loại rủi ro phức tạp hơn, ví dụ như một bộ phận có thể lợi dụng Vạn Thắng Bang, hay các ông chủ tương đối có thực lực ở địa phương này để xuất hàng, nhưng có một số hàng có rủi ro cao thì cần phải tìm những hộ kinh doanh lẻ để đẩy hàng đi gấp, lỡ như có bị tra được thì cũng dễ dàng phủi sạch sẽ tất cả, bọn họ sẽ không bị ảnh hưởng gì cả, đó là lý do tại sao cảnh sát vẫn chưa thể tra ra được tận gốc của băng nhóm này.”
“Nhưng không phải ai cũng có đủ tâm lý và dũng khí để làm nghề này, cấp bậc càng cao thì càng dễ được chú ý, bởi những người này đều có một điểm chung: gan lớn, sẵn sàng mạo hiểm mạng sống và cực kỳ thiếu tiền.”
Khương Mộ nghe càng lúc càng mê, cô vô thức tiến lại gần Cận Triêu: “Đó là lý do anh thường xuyên thi đấu sao?”
Cận Triêu liếc nhìn cô: “Tôi không có đĩa lớn như Vạn Thắng Bang. Đối với tôi, chạy thi là cách nhanh nhất để được chú ý. Suy đoán của họ nhiều năm trước đã được xác nhận. Có người đã liên lạc với tôi để đưa ra lời đề nghị. Lô hàng lúc đầu chỉ là đưa đến chỗ của tôi để dùng thử, đối phương liên lạc với cửa hàng bên cạnh và tôi là người giao hàng, thời gian trôi qua, số lượng càng ngày càng lớn."
Cận Triêu cúi đầu nhìn cô một cái: "Anh không có cái đĩa lớn như Vạn Thắng Bang, đối với anh mà nói thi đấu thường xuyên chính là cách nhanh nhất để được người đằng sau chú ý tới, và tính toán của anh đã đi theo đúng hướng, năm trước có người liên lạc với anh xuất bán một lô hàng, ngay từ đầu chỉ là đặt ở chỗ anh thử xem tình hình, đối phương liên lạc với người bán để anh ra mặt tuồn hàng, sau mấy lần giao dịch thành công thì lượng hàng đến chỗ anh càng lúc càng lớn.”
Khương Mộ đột nhiên nghĩ tới điều gì, cô cau mày nói: “Trong dịp Tết Nguyên đán ở chua Vụ Ẩn, người đàn ông đó nói anh có ý định can thiệp vào chuyện làm ăn ở Tây Khẩu Quan là có ý gì?”
“Người đàn ông đó tên là Hạ Chương, chuyên môn đi theo bên người Vạn Thắng Bang phụ trách phương diện làm ăn này, cháu trai Vạn Đại Dũng của ông ta hiện tại cũng cùng Hạ Chương làm việc, nào ngờ hai người bọn họ đều tham lam, cũng bởi vì thế mà lượng hàng bên Vạn Thắng Bang đã xảy ra sơ suất, vậy nên năm trước mới có người liên hệ với anh cho đi thử một lô hàng, không nghĩ tới hàng ở chỗ anh đi vô cùng thuận lợi, hiện tại vì chuyện tranh đoạt chuyện làm ăn ở Tây Khẩu Quan mà tình trạng giữa anh và Vạn Thắng Bang càng trở nên căng thẳng.”
Khương Mộ nhớ lại lần trước Vạn Thanh đến gặp cô nên liền hỏi: “Vậy lần đó là bọn họ đến làm khó anh phải không?”
Cận Triêu thở dài, anh hạ cửa sổ xuống để gió ngoài cửa sổ chậm rãi thổi qua mặt mình, giọng nói của anh tựa như bị gió thổi bay đi, huyền ảo đến mức Khương Mộ cảm thấy không chân thực chút nào.
“Việc mất lô hàng đó quả thật đã ảnh hưởng rất nhiều đến uy tín của anh, nhưng mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể phá tan tành lô hàng đó thì chỉ có người trong vòng mới biết được.”
“Một khi mâu thuẫn giữa anh và Vạn Thắng Bang ảnh hưởng đến việc kinh doanh của liên minh thì nhất định phải có biện pháp giải quyết, từ góc độ lợi ích lớn, những người đó sẽ không trơ mắt nhìn anh và ông ta đánh nhau rồi phá tan tành hàng hóa của bọn họ.”
Khương Mộ càng ngày càng khẩn trương: “Vậy phải làm như thế nào?”
Cận Triêu vỗ tay lái: “Cách truyền thống nhất.”
Khương Mộ dường như đã đoán được điều gì đó, nhưng lượng thông tin đột nhiên ùa về phía cô quá lớn, cô có chút sửng sốt khi nghe Cận Triêu tiếp tục nói: "Vạn Thắng Bang bên kia cũng rõ ràng nếu chuyện của ông ta và anh một khi đem lên bàn thì bọn họ khẳng định cũng sẽ bảo bọn anh tự giải quyết sạch sẽ, vấn đề hiện tại là quyền sở hữu công việc làm ăn ở Tây Khẩu Quan, chỉ khi anh có lấy được chuyện làm ăn này thì anh mới có thể tiếp cận được với các mối quan hệ phía trên, như vậy theo lệ thường, nếu như tự giải quyết không thể đạt thành nhất trí thì phương pháp giải quyết truyền thống nhất chính là dùng xe để quyết định, người thua cuộc sẽ không thể động thủ với hàng của bên kia, đây là quy tắc của liên minh.”
Khương Mộ dần dần hiểu ra: "Khó trách bọn họ phá hủy xe của anh, đồng thời còn phá hủy luôn cả hàng hóa, đây chẳng phải là cắt đứt đường lui của anh rồi sao?"
Cận Triêu không nói gì, chỉ nhếch môi, mọi chuyện không cần nói cũng biết.
Khương Mộ từ trên lưng ghế ngồi thẳng dậy hỏi: "Khi nào? Ý em là khi nào giải quyết với người bên kia?”
"Giữa tháng."
“Xe có thể sửa được không?”
Cận Triêu trầm mặc không nói gì, anh dừng xe ở trước cửa tiểu khu, rồi quay đầu nói với Khương Mộ: "Tới rồi.”
Khương Mộ không chịu xuống xe, cô nghiêng người chăm chú nhìn anh: “Em hứa với anh sẽ hoàn thành tốt kỳ thi tuyển sinh đại học và sẽ không để sự việc này ảnh hưởng, nhưng anh phải nói thật với em, em muốn mình có thể nắm chắc một chuyện gì đó."
Cận Triêu quay đầu nhìn vào đôi mắt háo hức của cô, anh cân nhắc nửa phút rồi xuống xe, châm một điếu thuốc nói với cô.
Chiếc xe hiện tại từ bên ngoài đến bên trong đều cần phục hồi, những nơi cần sửa chữa quá lớn, phần động cơ giúp tăng tốc là phần bị tổn hại nặng nề nhất, mà trước mắt các gara ô tô cả có tiếng lẫn kém tiếng một chút ở vùng Đồng Cương này đều rõ ràng cự tuyệt nhận công việc này, muốn tự mình sửa thì cũng phải cần một khoản chi tiêu rất lớn, lần trước lô hàng kia bị hủy đã làm cho Cận Triêu tổn thất một khoản không nhỏ, cho dù năng lực của anh có tài giỏi đến đâu thì cũng thiếu vốn, thời gian lại càng không cho phép.
Mặt khác có những linh kiện cần thiết như là động cơ tăng áp kép V6, bộ body kit thân rộng thế hệ thứ hai hay các phụ kiện hút gió, tuabin, ống xả toàn phần hay hệ thống treo và giảm xóc cũng rất khó mua đủ.
Những người ở Vạn Thắng Bang rõ ràng đã chặn đường anh từ trước, tất cả các ông chủ trong toàn bộ chuỗi kinh doanh từ gara đến đại lý phụ tùng ở Đồng Cương đều theo phe ông ta, giúp anh đồng nghĩa với việc cắt đứt con đường tài chính của Vạn Thắng Bang, một người nắm quyền lực ở Đồng Cương hàng chục năm nay, nên dĩ nhiên không ai dám ra mặt giúp anh.
Khương Mộ không ngờ tới sẽ có tình huống như vậy, cô xuống xe hỏi: "Anh không thể nhờ cảnh sát Lư giúp đỡ sao? Nhờ ông ta lấy đại một chiếc xe ra cũng không được sao?"
Cận Triêu lắc đầu: "Không được, phần lớn xe bên chỗ ông ấy đều là xe đã bị tịch thu. Một khi nó xuất hiện trở lại trên đường đua, nguồn gốc của những chiếc xe đó sẽ gây ra sự nghi ngờ."
Khương Mộ lo lắng nói: "Không có biện pháp khác sao?"
Cận Triêu chỉ thản nhiên hút thuốc, lông mày anh hơi nhíu lại: "Anh đã nhờ người chuyển hàng sang nơi khác, chỉ là còn cần tìm một xưởng sửa chữa chịu nhận việc sửa xe này.”
Khương Mộ lo lắng đi tới đi lui: “Nếu, ý em là nếu, nếu không ổn thì phải làm sao?”
Cận Triêu nghiêng đầu phun ra một làn khói rồi đáp: “Vậy thì kiếm một chiếc ô tô lái tới.”
Khương Mộ mặc dù không biết nhiều về ô tô, nhưng lần trước cô cũng đã nhìn thấy tốc độ của những chiếc xe đó, nếu Cận Triêu ngẫu nhiên lấy một chiếc xe từ nhà máy ban đầu, hiệu suất của nó chắc chắn sẽ tụt hậu so với những chiếc xe thể thao cải tiến đó. Cho dù kỹ năng của anh có tốt như thế nào và có ổn định đến đâu thì chắc chắn anh cũng sẽ không bao giờ chiếm được lợi thế.
Khương Mộ dừng lại, cô đứng ở trước mặt anh, lo lắng hỏi: "Không còn biện pháp nào khác sao? Chúng ta nhất định phải đi tới bước đường này sao?"
Cận Triêu hỏi ngược lại cô: "Còn biện pháp gì chứ? Chẳng lẽ em muốn kêu anh và Vạn Thắng Bang ngồi xuống uống trà thương lượng?"
Trên môi anh hiện lên nụ cười giễu cợt: “Nếu thật sự là làm ăn thì đương nhiên có thể nói chuyện, nhưng mục đích của anh không phải là bán hàng kiếm tiền. Cuộc thương lượng này chỉ có một kết quả duy nhất, một là anh thỏa hiệp và hai là ông ta thỏa hiệp, em nghĩ ông ta có chịu thỏa hiệp trước hay không? Một khi ông ta cúi đầu trước anh thì chẳng khác nào chấp nhận đánh đổ danh tiếng mấy chục năm qua của ông ta, còn một khi anh thỏa hiệp thì chẳng lẽ anh phải gánh oan sai này cả đời sao?"
Cận Triêu bóp nát tàn thuốc, anh cụp mắt nhìn chằm chằm Khương Mộ: “Em cho rằng trong tay Vạn Thắng Bang không có mạng người sao? Em cho rằng tổ chức đua xe của bọn họ trong sạch sao?”
“Xe nhập khẩu từ con đường không chính quy tuy bề ngoài nhìn mới nhưng các linh kiện bên trong đa phần đều là các linh kiện đã báo hỏng nhưng vẫn bất chấp đem tân trang lại, sau khi xảy ra tai nạn xe cộ cũng không có người nào đứng ra chịu trách nhiệm.”
Năm đó chiếc xe của người xảy ra chuyện không may dưới tay anh cũng là bị Vạn Đại Dũng dùng phương thức này đánh tráo, chẳng lẽ anh phải đứng trơ mắt nhìn càng nhiều người bỏ mạng trong những chiêu trò kinh doanh bẩn thỉu của bọn họ sao?
Anh có thể nhìn về phía trước và không so đo chuyện quá khứ, nhưng anh vẫn phải cúi đầu và bị tất cả những người quen biết gán cho cái mác là tội phạm giết người, cho dù rời khỏi Đồng Cương, vụ án này cũng sẽ giống như một cái bóng theo anh tới cùng và không thể vứt bỏ được.
“Anh đã bỏ lỡ cơ hội tham gia kì thi tuyển sinh đại học, ngồi tù oan nửa năm, sau khi được thả ra bốn năm qua sống vật vờ người không ra người quỷ không ra quỷ, chẳng lẽ anh phải tiếp tục sống cúi đầu như thế này đến hết đời sao?"
Trong mắt Cận Triêu hiện lên vẻ hung ác dữ tợn và nói gằn từng chữ với Khương Mộ: "Đây là cơ hội duy nhất để anh lật ngược vụ án."
Khương Mộ nghe được câu này, linh hồn cô dường như cũng trở nên run rẩy, một chữ cũng không nói được nữa.
Sau khi bước vào khu dân cư, đầu óc Khương Mộ vẫn còn hỗn loạn, cô cảm thấy đây là một đêm không có thực, cô đã đến Đồng Cương và ở bên cạnh Cận Triêu hơn nửa năm nay, lúc nào anh cũng tỏ ra là một nhân viên sửa chữa cần cù chăm chỉ, mỗi ngày từng bước xử lý một gara xe hơi cũng không lớn, bên cạnh còn có ba anh em tri kỷ, thỉnh thoảng ngồi uống rượu ăn thịt xiên nướng, không có gì khác với cuộc sống của tất cả người bình thường.
Tuy nhiên, tối nay Cận Triêu đã thể hiện bộ mặt chân thật nhất của mình, một mặt mà Khương Mộ không thể tưởng tượng được, một mặt quyết tâm không chịu nhượng bộ dưới vẻ ngoài tưởng chừng như thờ ơ, một mặt mà cô tưởng sẽ chỉ xuất hiện trong những bộ phim truyền hình Hồng Kông hoặc trong các bộ phim bom tấn.
Đặc biệt, thần bí và nguy hiểm, tất cả những điều này đều khiến Khương Mộ cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ.
Cô không quay lại nhà Cận Cường ngay mà tìm một thiết bị tập thể dục ở tầng dưới và ngồi xuống, cô cần phải suy nghĩ kỹ và tiêu hóa những gì Cận Triêu nói với cô.
Đặt mình vào vị trí của anh, liệu cô có thể bình tĩnh giải quyết giống như anh nếu chuyện này xảy ra với cô không? Dù biết cả tiền đồ sau này của mình có thể bị hủy bỏ nhưng anh vẫn làm việc cho thủ phạm suốt bốn năm, mỗi ngày trung thành và tận tâm trả giá, đối mặt với khuôn mặt giả nhân giả nghĩa ghê tởm kia, kết quả là đối phương không có chút lòng sám hối nào, còn muốn không ngừng chèn ép thậm chí đem mình bức vào tuyệt cảnh, cô sẽ làm như thế nào?
Chỉ trong chốc lát, cô dường như hiểu được sự phản công tuyệt vọng của Cận Triêu, không còn cách nào khác, cho dù anh muốn sống hòa bình thì ông chủ Vạn cũng tuyệt đối không tha cho anh, nếu không thì đã không cho người đến gara để quậy phá, nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó gara ô tô sẽ không đủ khả năng để chi trả, việc kinh doanh sẽ bị ảnh hưởng, và Cận Triêu sẽ không còn cách nào để tồn tại.
Nhưng anh cũng không phải là một người sẵn sàng bị người khác giẫm đạp, trong mắt cô, Cận Triêu đã có dã tâm từ lâu, anh sẽ không để mình bị bao phủ bởi bụi bặm, và anh cũng sẽ không sẵn sàng chịu đựng một vụ án bất công, vì vậy đây là con đường duy nhất mà anh phải đi và có thể đi, cho dù phía trước có hổ, phía sau có sói đói, anh cũng sẽ không chút do dự tiếp tục đi trên đường.
‘Tiền án’ là một từ Triệu Mỹ Quyên không thể thốt ra khỏi miệng, một chủ đề mà Cận Cường nhiều lần tránh né, và là một tội ác mà Khương Nghênh Hàn luôn coi thường.
Nếu như có thể lật lại vụ án này thì lực cản trong tương lai giữa bọn họ có phải cũng sẽ được giải quyết hay không?
Khương Mộ cảm thấy toàn thân mình nóng bừng, một ngọn lửa cực lớn sôi trào trong đầu cô làm cho mạch máu khắp cả người cô đều sôi lên.
…
Cận Triêu chở Khương Mộ về đến nhà liền lái xe trở lại gara ô tô, vừa ngồi xuống được mười phút, cửa cuốn của gara ô tô đột nhiên bị gõ ầm ĩ.
Anh cau mày xoay người đi ra mở cửa, sau khi kéo cửa cuốn lên liền nhìn thấy Khương Mộ thở hổn hển xuất hiện trước mặt anh, Cận Triêu kinh ngạc nhìn cô: “Không phải anh đưa em về rồi sao? Sao lại quay lại đây?"
Khương Mộ hưng phấn nắm lấy tay áo của anh, nói với anh: "Em có một ý kiến, anh đi theo em tới một nơi.”