Cô tưởng rằng vụ tai nạn năm đó chỉ cướp đi một chân của Cận Triêu, nhưng sau khi đọc báo cáo này, cô nhận ra rằng đó chỉ là một vết thương có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vụ tai nạn đã khiến anh bị tổn thương toàn thân, mô não chịu áp lực đã làm cho anh hôn mê một khoảng thời gian nên sau vụ tai nạn mọi người mới không liên lạc được cho anh.
Thứ hai là trên cơ thể anh còn bị gãy xương nhiều chỗ, trong quá trình hồi phục lâu dài thường xuyên xảy ra tình trạng sưng tấy cục bộ, đau khớp dẫn đến hạn chế cử động, sau đó sức mạnh cơ bắp cũng bắt đầu suy giảm, những cơn đau cứ liên tục hành hạ anh trong một khoảng thời gian dài.
"Căn cứ vào bệnh án của người này, phải nói là anh ta vừa từ quỷ môn quan bò trở về, có thể hồi phục lại giống người bình thường như vậy là anh ta đã phải trải qua một khoảng thời gian tập luyện vô cùng khó khăn, dựa theo trạng thái của anh ta, anh ta có thể khôi phục thành như bây giờ cũng nhờ trời cao ban phước và ý chí quyết tâm của anh ta vô cùng lớn."
Đây đều là những lời nói của bạn cùng lớp Khương Mộ và đều là những điều cô không ngờ tới, nghiêm trọng hơn việc mất đi một chân chính là di chứng không thể chữa khỏi.
Kể từ khi đoàn tụ với Cận Triêu, anh luôn cư xử như một người bình thường trước mặt cô, cô gần như không thấy anh có gì khác biệt, nhưng ngày hôm đó khi anh đi leo núi với cô trở về là anh liền bị sốt, chẳng lẽ anh định giấu cô cả đời này sao?
Biết được càng nhiều, Khương Mộ lại càng cảm thấy áp lực, cô đột nhiên hiểu tại sao Cận Triêu lại nói muốn chờ cô có thời gian tiêu hóa từng chuyện rồi mới nói cho cô biết tiếp, quả thật từng chuyện này đè xuống nặng đến mức làm cho cô không thể thở nỗi, cô đột nhiên có một nhận thức mới về con đường sau này phải gánh vác.
Tuần này, Khương Mộ háo hức hoàn thành bài thi môn 1 và vội vàng tập trung luyện tập môn 2, hơn nữa, ngày đó trong đội có nhiều việc nên cô phải ở lại tăng ca mấy ngày, cộng thêm còn phải luyện tập chạy xe, thời gian của Khương Mộ gần như là bị bịt kín.
Thứ tư nhận được điện thoại của bạn học, thứ năm cô lại lên mạng tra xét tình huống bạn học nói cho cô biết, cô định bận rộn xong hết tuần này rồi mới đi tìm Cận Triêu để nói về chuyện này.
Kết quả thứ sáu bên nhóm của Cố Trí Kiệt phải tiếp đãi mấy người nước ngoài đến thăm đài thiên văn, ý của lãnh đạo là tìm hai người có khí chất tốt, cũng đại biểu cho hình tượng trong viện, Cố Trí Kiệt lập tức nghĩ đến ngay Khương Mộ, vậy nên liền chạy tới nhóm bọn họ mượn người, Khương Mộ lúc đầu có vẻ không có hứng thú với chuyện này, sau đó Cố Trí Kiệt nói buổi tối sẽ mời mọi người đi ăn cơm.
Sau khi ra khỏi viện và lên xe của Cố Trí Kiệt, anh ấy cười nói: "Anh thì có ý gì chứ, chỉ là thấy gần đây em quá bận rộn nên muốn để em ra ngoài hóng gió một lát."
Khương Mộ không khỏi có chút oán hận khi nghĩ đến sau khi trở về mình vẫn phải làm việc.
Cố Trí Kiệt mỉm cười chân thành và nói: "Không cần khách khí."
Không ngờ, lúc chiều cô đang ở trên núi lại nhận được điện thoại của Cận Triêu, anh hỏi cô: “Khi nào em tan sở?”
Khương Mộ liếc nhìn người đang nói chuyện với bình luận viên ở xa xa, sau đó cô nói với Cận Triêu: "Em đang dẫn một số người tới thăm đài thiên văn, một lát nữa sẽ xong.”
Cận Triêu nói một câu: "Vậy em cứ làm việc tiếp đi." Sau đó liền cúp điện thoại.
Khương Mộ đứng ở không gian rộng rãi trước phòng triển lãm thiên thạch, cô ngẩng đầu nhìn về bầu trời phía xa rồi bỗng trở nên thất thần, cho đến khi Cố Trí Kiệt đi ra nói với cô: “Đợi lát nữa bọn họ tham quan xong chúng ta sắp xếp cho họ lên xe khác rồi chúng ta rời đi, tối nay em có muốn ăn lẩu không?"
Nhìn Khương Mộ đang thất thần nhìn bầu trời, anh ấy không hiểu hỏi: "Em đang nhìn cái gì vậy?"
Ánh mắt Khương Mộ đột nhiên sáng lên, trên mặt hiện ra nụ cười rực rỡ nhưng cũng chỉ thoáng qua, cô nhanh chóng thu hồi biểu cảm của mình và quay đầu nói với Cố Trí Kiệt: "Em cũng có thể.”
Cố Trí Kiệt lại nhìn chằm chằm lên trời, hôm nay tầm nhìn tương đối cao, cuối thu không khí mát mẻ, ngoại trừ những thứ đó ra thì anh ấy không còn thấy gì nữa nên liền xoay người đi vào trong.
Một lát sau, những người tới thăm dự định vào bên trong chụp chút ảnh, Cố Trí Kiệt và Khương Mộ đi ra, dự định đi tới cửa chính chờ bọn họ.
Cố Trí Kiệt nói đùa với Khương Mộ: "Đừng có ngày nào cũng dán hết mặt mũi vào việc ôn thi bằng lái xe, em cũng đã lớn rồi, cũng nên ra ngoài đi tìm bạn trai đi.”
Khương Mộ nghẹn ngào nói: “Anh lớn hơn em mấy tuổi mà em thấy anh cũng có vội đâu, vậy mà anh còn dám nhắc nhở em à?”
Trong khi hai người đang trò chuyện cười đùa, phía xa có một bóng người đứng dưới tán cây phong đỏ, chiếc áo khoác sẫm màu tôn lên vẻ lãnh đạm của người nọ, dường như người nọ đã đứng đó một lúc lâu, ánh mắt anh ta luôn luôn nhìn chằm chằm về phía bọn người Khương Mộ.
Khương Mộ hơi khựng lại, nụ cười đột nhiên cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên tái nhợt, cô vội vàng đi về phía anh, lo lắng hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Cận Triêu liếc nhìn người đàn ông đi theo cô, sau đó trầm giọng nói: "Đến thăm em."
Khương Mộ có chút kích động: "Ở dưới chân núi chờ em không phải là được rồi sao? Sao anh leo lên đây được?"
Cận Triêu đút hai tay vào túi áo khoác, bình tĩnh nói: “Cáp treo.”
Cố Trí Kiệt nghe thấy Khương Mộ ở bên cạnh ồn ào liền lập tức cười nói: "Lên núi thôi mà, sao anh thấy em có vẻ khẩn trương thế?"
Khương Mộ nhìn Cố Trí Kiệt một cái, sau đó cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, Cận Triêu quay đầu lại hỏi: "Đây là ai vậy?"
Cố Trí Kiệt tự giới thiệu: "Cố Trí Kiệt, có thể coi là một nửa đồng nghiệp của Khương Mộ."
Sau đó anh ta sờ sờ đầu Khương Mộ, thấp giọng hỏi: “Còn đây là?"
Khương Mộ quay đầu lại trả lời rất nhanh: “Bạn trai cũ quen biết một tuần của em.”
Cố Trí Kiệt lập tức nhìn anh bằng ánh mắt như vừa hiểu ra chuyện gì đó, anh ta quan sát Cận Triêu từ đầu đến chân và thở dài: “Nghe danh đã lâu.”
Cận Triêu rất xa lạ với anh ta nên liền hỏi: “Một nửa đồng nghiệp có nghĩa là….”
Cố Trí Kiệt nói: “Tôi là đàn anh của Khương Mộ, tuy chúng tôi không làm việc cùng nhau nhưng cô ấy đã bị tôi lừa đến Nam Kinh, làm chung một lĩnh vực thì đều là người một nhà cả mà, vậy nên tôi mới nói là một nửa đồng nghiệp."
Cận Triêu không nói gì, ánh mắt anh lướt qua trên mặt Khương Mộ mang theo loại cảm giác áp bức khó nắm bắt đó, Khương Mộ chợt nhớ tới ngày cô đến gặp Cận Triêu để nhận lại bút, lúc đó cô đã nói nhảm: “Em tới Nam Kinh cũng là vì anh ấy.”
Mặc dù lời nói đó chỉ là hư cấu nhưng khi kết hợp với lời nói của Cố Trí Kiệt thì lại cảm thấy hợp tình hợp lý đến lạ thường.
Khương Mộ chợt nhận ra ánh mắt của anh, cô cúi đầu nở nụ cười.
Thấy bọn họ đã ngừng nói chuyện, Cố Trí Kiệt cũng cảm thấy mình có chút dư thừa, anh ta quay sang Khương Mộ, nói: "Lát nữa em đừng qua đó, để anh và Tiểu Tần tiễn bọn họ được, buổi tối cùng nhau ăn cơm được không?"
Khương Mộ nói: “Lát nữa gọi điện thoại nói sau.”
“Được.” Cố Trí Kiệt lên tiếng, sau đó anh ta quay sang chào hỏi với Cận Triêu: “Còn có khách đang đợi nên tôi đi trước đây.”
Cận Triêu khẽ gật đầu với anh ta.
Sau khi Cố Trí Kiệt rời đi, Khương Mộ bước tới trước mặt Cận Triêu và hỏi anh: "Anh đã bao giờ lên đây chưa? Ý em là… anh đã từng đi cáp treo lên đây chưa?"
"Chưa."
Cận Triêu cụp mắt nhìn cô, hôm nay cô mặc một cái quần cạp cao màu be, áo sơ mi xanh nhạt, tóc dài tùy ý xõa ngang vai, dáng vẻ trông rất dịu dàng và mê người.
Gió hất tung mái tóc dài của cô lên, mùi thơm thoang thoảng từ dầu gội liên tục truyền đến làm anh không nhịn được đưa tay vén tóc cô ra sau tai.
Lúc Khương Mộ cảm giác được và xoay người lại thì anh đã nhanh chóng thu tay vào trong túi áo khoác, cô hỏi anh: "Nếu anh chưa từng tới đây thì sẵn tiện có muốn đi dạo một vòng không?"
"Nếu em không thấy phiền." Cận Triêu nói.
"Lỡ như em còn đang làm việc thì sao? Chẳng phải là anh lên đây một chuyến vô ích rồi sao?"
Cận Triêu lặp lại: "Anh nói rồi, anh chỉ lên thăm em thôi.”
“Chỉ là nhìn em một cái thôi sao? Vì sao?”
Cận Triêu đưa mắt nhìn những mái ngói lưu ly màu lam xa xa, lông mày anh hơi nhíu lại: "Xem em có bị bệnh tình của anh dọa chạy mất hay không.”
Khương Mộ thoáng sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Vậy anh có nhìn thấy gì không?"
Cận Triêu chỉ mỉm cười nhàn nhạt và không nói gì, anh dừng lại trước quả cầu được làm bằng đồng thau, nhìn lời giới thiệu bên cạnh, dường như rất có hứng thú.
Mặc dù Khương Mộ đến Nam Kinh đã lâu, nhưng đây không phải là lần đầu tiên cô tới đài thiên văn, cô nhiệt tình đóng vai giải thích cho anh biết 1.449 chiếc đinh đồng tượng trưng cho những hành tinh có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giải thích về nguyên lý hoạt động của thiết bị này và phương pháp tính toán vị trí tọa độ tương đối giữa các vì sao.
Điều làm cho cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Cận Triêu vừa nghe liền hiểu được, còn hỏi cô mô hình này có bao gồm vòng kinh tuyến và vòng xích đạo hay không hay không, điều này làm cho Khương Mộ cảm thấy rất ngạc nhiên.
Vốn cô cũng chỉ thuận miệng hỏi anh có muốn đi dạo hay không, nào ngờ anh thật sự nghiêm túc ‘đi dạo’.
Lúc xuống cầu thang, Cận Triêu hỏi cô: “Công việc hiện tại của em là theo hướng nào?”
Khương Mộ nói với anh: “Nhóm của em tập trung nghiên cứu phương diện động lực học của hệ thống thiên thể.”
Nói xong, Khương Mộ nghiêng người liếc anh một cái: "Nói chính xác, anh chính là sư phụ đầu tiên của em."
Cận Triêu không khỏi nghĩ đến bộ dáng vất vả của cô khi học vật lý cấp ba, anh khẽ mỉm cười, sau đó nghiêng mắt nhìn cô, ánh mắt đen láy sâu thẳm như cất giấu vô số tâm tư, anh hỏi cô: "Gần đây có bề bộn nhiều việc lắm không?
Trái tim Khương Mộ như thắt lại, hai ngày nay cô thật sự bận rộn, cho đến hôm qua cô mới đọc hiểu hết tất cả các báo cáo, không ngờ mới qua mấy ngày mà Cận Triêu đã cảm thấy bất an.
Câu trả lời của cô thật bất ngờ: “Em hỏi anh một câu, nếu em thật sự có một vị hôn phu thích chơi game và đi chơi với phụ nữ như trước đó em đã nói thì anh sẽ làm gì?”
Cận Triêu nhìn vào mắt cô, mỉm cười yếu ớt: “Em có muốn nghe sự thật không?”
"Đương nhiên rồi."
“Trước khi em kết hôn anh sẽ làm cho em cam tâm tình nguyện đá văng người đàn ông kia.”
"Sau đó thì sao? Dụ dỗ cam tâm tình nguyện đi theo anh à?"
Cận Triêu không nói gì, nụ cười trong mắt anh càng ngày càng đậm hơn.
Khương Mộ lại hỏi: “Nếu như em thật sự bị bản báo cáo kia dọa sợ và muốn rút lui thì sao?”
Cận Triêu nghiến chặt cằm, khóe miệng hiện lên một vòng cung tự giễu: “Chắc anh vẫn còn thời gian để bắt chuyến cáp treo cuối cùng xuống núi.”
Khương Mộ hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, cô vội vàng đi xuống bậc thang, nhưng lại nghĩ tới nếu anh không đuổi kịp cô thì chắc chắn sẽ rất sốt ruột nên cô đứng ở cuối bậc thang chờ anh. Mặt trời dần lặn sau lưng anh, nó giống như một tấm phông nền được thiết kế riêng cho anh, làm tôn lên thân hình cao gầy của anh, anh đi ngược ánh sáng về phía cô, lớn tiếng hỏi: “Vậy em đã suy nghĩ kỹ càng chưa?”
Trong mắt Khương Mộ hiện lên một nụ cười không dễ nắm bắt: “Em đưa anh đi đến một nơi.”
Dọc theo bức tường dày làm bằng đá thô, họ bước lên con đường lát ván, Khương Mộ dẫn Cận Triêu đi vào trong cùng rồi dừng lại trước một cầu thang, hoàng hôn đang dần buông xuống, khách du lịch cũng ít đi, cô nói với anh: "Câu trả lời của em là ở đó."
Cận Triêu nhìn vào đôi mắt sáng của cô và chậm rãi bước tới.
Cho đến khi vượt qua nấc thang cuối cùng, thứ đập vào mắt anh là một đài quan sát rộng lớn, với tầm nhìn toàn cảnh ra toàn bộ thành phố Kim Lăng.
Khương Mộ đi đến đứng bên cạnh Cận Triêu, hoàng hôn đang bao trùm toàn thành phố và nhuộm đỏ cả thành phố, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt mang theo nụ cười: “Anh có nhìn thấy gì không?”
Cận Triêu nhìn theo ánh mắt của cô và nhìn thấy một bóng trăng treo ở phía chân trời trông như một tấm gương mờ nhạt.
Cô nói với anh: “Vào thời điểm này trong năm, các chu kỳ quay của trái đất quanh mặt trời và mặt trăng quanh trái đất sẽ thay đổi. Mặt trời và mặt trăng đồng thời xuất hiện trên đường chân trời, hình thành hiện tượng tự nhiên mặt trăng và mặt trăng cùng tỏa sáng này.”
Nhật nguyệt luân phiên, quy luật tự nhiên cũng không phải tuyệt đối, huống chi là con người.
“Anh có biết cái này gọi là gì không? "
Cận Triêu đưa mắt nhìn cô.
Ánh mắt cô sáng lên rực rỡ, không chút do dự liền nói với anh: "Mặt trời mọc, mặt trăng lặn, mặt trăng lặn, mặt trời lặn".
Mặt trời, bóng tối và mặt trăng cùng lúc chiếu vào mắt Cận Triêu, tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ nhất trên đời này.
Anh đưa tay ra và giữ chặt người bên cạnh.