Hiếm khi thấy anh mặc một bộ đồ thể thao và giày thể thao màu đen, trên người còn đem theo một chiếc máy ảnh DSLR, Khương Mộ đứng sau lưng anh cách đó hai ba mét yên lặng nhìn anh, cô đột nhiên có chút hoảng hốt, không biết có phải vì nguyên nhân ăn mặc hay không, hai lần trước thấy anh cô còn có cảm giác anh trưởng thành không ít, hiện tại anh ăn mặc như vậy so với trước kia gần như không có gì khác biệt, vẫn là dáng vẻ cao gầy tháo vát, làm cho người ta không thể rời khỏi tầm mắt.
Cận Triêu xoay người lại, nhìn thấy cô đã đến liền hỏi: "Đứng yên đó làm gì thế?”
Khương Mộ đi tới trước mặt anh, cô nói: "Hình như anh vẫn không thay đổi, vậy còn em thì sao?"
Cận Triêu nhìn chằm chằm vào cô, hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, trông cô trẻ trung và năng động hơn ngày thường, nhưng so với thời thiếu niên thì cô đã khác rất nhiều, khi đó cô còn ít kinh nghiệm, còn tương đối ngây thơ và non nớt, nhưng bây giờ cô đã khác nhiều, chẳng hạn như trở nên thông minh hơn.
Trong mắt Cận Triêu hiện lên một tia ý cười: "Khác biệt khá lớn."
Khương Mộ hỏi: “Trước kia hay bây giờ đẹp hơn?”
Khương Mộ hỏi xong mới nhớ tới trước đó mình cũng đã từng hỏi anh những câu hỏi tương tự, nhưng bản lĩnh trả lời một đằng của anh đúng là xứng đáng với hạng nhất, cho nên khi Cận Triêu vừa chuẩn bị mở miệng, Khương Mộ lập tức đưa tay ngăn anh lại: "Em chỉ muốn nghe một đáp án có ba chữ.”
Lần này Cận Triêu trả lời đơn giản: "Đều đẹp."
Cuối lông mày Khương Mộ cuối cùng cũng lộ ra ý cười, ngay cả trong không khí cũng tỏa ra một mùi hương thơm ngát.
Hai người đi về phía đường lên núi, lúc trên đường Cận Triêu đưa cho Khương Mộ một hộp điện thoại di động hình chữ nhật, Khương Mộ sửng sốt, sau khi nhận xong cô mới phát hiện đây là mẫu điện thoại mới được ra mắt trên thị trường, giá thành cũng không rẻ, cô nhớ rõ mấy ngày hôm trước Cận Triêu quả thực có nói có thứ muốn đưa cho cô, không cô ngờ thứ anh muốn đưa cho cô lại là một chiếc điện thoại di động mới.
Cô bối rối hỏi anh: “Sao anh lại đưa điện thoại di động cho em?”
Cận Triêu tự nhiên cầm lấy balo của cô và nói: “Không phải em nói điện thoại di động của em đã dùng mấy năm rồi nên muốn thay một cái mới sao? Em hay đi ra ngoài, dùng cái này cũng tốt."
Khương Mộ lúc này mới đột nhiên nhớ tới lúc trước cô từng lừa Cận Triêu chuyện cô và bạn trai cãi nhau vì chuyện đổi điện thoại, cô đột nhiên liền nở nụ cười, Cận Triêu cũng dừng bước hỏi cô: "Rất buồn cười sao?"
Hai mắt Khương Mộ biến thành hình trăng lưỡi liềm hỏi anh: "Chẳng lẽ em nói gì anh cũng tin à, chẳng lẽ anh dễ dàng bị những cô gái khác lừa gạt như vậy à?"
Cận Triêu rũ mi xuống, mặt không biểu cảm nói: “Em cũng là cô gái khác à?”
Nụ cười của Khương Mộ đột nhiên nhạt đi một chút, cô đến gần anh, ngẩng đầu lên hỏi anh: “Vậy thì em là ai?”
Cận Triêu mím môi không nói gì, anh cầm chiếc điện thoại di động mới cất vào ba lô cho cô.
Khương Mộ nghiêm túc hỏi: “Trước khi leo núi, em phải xác định rõ ràng tình trạng tình cảm của anh.”
Cận Triêu nhướng mày nói: “Việc này thì có liên quan gì đến việc leo núi?”
Khương Mộ lắc lắc cánh tay của mình và đáp: "Đương nhiên là có liên quan rồi. Em là một người rất có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác, cho nên em phải xác định rõ ràng mới được."
Khóe môi Cận Triêu hơi cong lên: "Không phải nói là đi leo núi sao? Chẳng lẽ sau khi lên núi em muốn làm gì anh nên mới phải hỏi kỹ càng như vậy sao?"
Một câu nói của nói lập tức làm cho Khương Mộ á khẩu không thể trả lời được, thậm chí không hiểu sao trong đầu cô còn hiện lên mấy hình ảnh nhạy cảm đó, đặc biệt câu nói "Ở trên núi làm cái gì", cô thật sự cũng không nghĩ tới ở trên núi có thể làm cái gì, nhưng mà những suy nghĩ kì quái cứ liên tiếp hiện lên trong đầu cô.
“Vậy anh không sợ à, anh mua điện thoại đắt tiền cho em, chẳng lẽ anh không sợ bạn trai của em sẽ ghen sao?”
Cận Triêu thẳng thắn trả lời: “Nếu anh ta để ý thì anh ta đã tự mình đi mua rồi.”
Khương Mộ cười nói: “Đúng rồi, anh ta ưu tiên mua đồ chơi của anh ta trước.”
"..."
Cận Triêu không để ý đến cô nữa, anh tiếp tục đi về phía trước, Khương Mộ mỉm cười đuổi theo anh và hỏi: “Anh từng tới đây leo núi bao giờ chưa?”
“Chưa từng."
Khương Mộ kinh ngạc nói: "Chưa? Quán cà phê của anh gần núi như vậy, chẳng lẽ anh chưa từng tới đây thật sao?"
Cận Triêu chỉ đơn giản đáp lại bằng một tiếng "Ừm".
"Cuối tuần em thường xuyên đến đây leo núi. Không khí ở đây rất trong lành, anh cũng nên lên đây đi bộ thường xuyên hơn."
Cận Triêu không nói gì, chỉ im lặng nhìn những bậc thang đá dưới chân mình.
Sáng cuối tuần luôn có rất nhiều người đi leo núi, lúc đầu có chút mát mẻ, nhưng leo được một lúc thì cơ thể anh bắt đầu nóng lên, bình thường khi Khương Mộ leo núi một mình cô thường leo khá nhanh, còn đeo tai nghe vào để tận hưởng âm nhạc, nhưng hôm nay cô leo núi cùng với Cận Triêu, anh bước đi vô cùng chậm rãi, làm kéo theo cả tiến độ của cô.
Thỉnh thoảng Cận Triêu lại dừng lại chụp vài tấm ảnh, Khương Mộ vẫn đứng cạnh ngạc nhiên hỏi anh: “Anh thích chụp ảnh từ lúc nào thế?”
Cận Triêu tùy tiện chụp mấy tấm ảnh, sau đó lại nghỉ ngơi một lát, Khương Mộ đi tới xem xét hỏi: "Cành lá khô thì có gì mà chụp chứ?"
Cận Triêu cất máy ảnh đi và trả lời cô: “Chỉ có anh hiểu.”
"Nhưng em không hiểu gì cả."
Cận Triêu thảnh thơi nói với cô: “Chụp lại linh hồn của thiên nhiên.”
Dây giày của Khương Mộ bị lỏng, cô chợt dừng lại và quỳ xuống buộc dây giày: "Sao trước đây em không phát hiện ra anh có khả năng nói nhảm như vậy nhỉ?"
Lúc cô buộc dây giày xong và đứng dậy, hạt ngọc nhỏ từ trong cổ áo tuột ra, ánh mắt Cận Triêu đảo quanh giữa xương quai xanh của cô, ánh mắt anh hơi liếc qua thứ đó, Khương Mộ nhìn theo ánh mắt anh nhìn xuống, sau đó vội vàng nhét hạt ngọc vào trong cổ áo rồi vội vàng xoay người đi về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.
Cận Triêu đi theo phía sau cô, giọng nói mang theo vài phần nghiền ngẫm: "Đeo dây chuyền bạn trai cũ tặng, bạn trai hiện tại của em không có ý kiến gì à?"
Khương Mộ quay người tức giận nói: "Anh leo chậm quá, chúng ta tranh tài đi."
Cận Triêu bình tĩnh hạ ánh mắt: "Không thể tranh được."
"Tại sao? Anh sợ mình không thể thắng em à?"
Cận Triêu đứng ở chân bậc thang, chung quanh là ánh sáng ấm áp, trong mắt anh toát ra thứ ánh sáng tĩnh lặng, anh bình tĩnh nói với cô: “Không thể đấu với em được.”
Khương Mộ ôm ngực trừng mắt nhìn anh: "Còn chưa thi đấu thì làm sao biết được? Ai leo lên đỉnh trước sẽ được mời ăn KFC."
Nói xong Khương Mộ liền một mạch leo lên tiếp, khi cô quay đầu nhìn lại, Cận Triêu vẫn đứng đó, anh lặng lẽ nhìn cô, Khương Mộ chống tay lên hông và hét lên với anh: “Rốt cuộc anh có làm được hay không? Đoạn đường nhỏ xíu này mà anh đã nản chí rồi à?"
Ánh mắt Cận Triêu hơi lóe lên, anh mím chặt môi đi về phía cô, mặc dù đã tăng tốc nhưng vẫn không thể đuổi kịp cô, nhìn thấy bóng dáng Khương Mộ trong mắt mình càng ngày càng nhỏ, hai mắt anh càng nheo lại, cảm giác muốn ôm nhưng không thể ôm cô cũng giống như khi anh nhìn cô bước lên xe của Tam Lại.
Khương Mộ dừng lại nhìn anh, nhưng anh vẫn cách cô rất xa, cô chỉ có thể quay người đi về phía anh, lại nhìn thấy trên trán Cận Triêu vịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cô có chút kinh ngạc nói: "Anh mệt à? Bình thường anh ít vận động lắm à?"
Cận Triêu cười nói với cô: “Em leo lên đó trước đi, anh sẽ theo sau.”
Khương Mộ nghiêng đầu có chút nghi ngờ, cô định mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi, Cận Triêu thẳng lưng cúi đầu nhìn cô: “Em chưa từng nghe qua câu ‘bảo tồn thực lực để tích lũy lâu dài’ sao?”
Khương Mộ bĩu môi, cô xoay người nói: "Vậy em ở đỉnh núi chờ anh."
Sau đó cô tiếp tục leo lên và không xoay người lại nữa, một lúc sau bóng dáng của cô dần biến mất khỏi tầm mắt của Cận Triêu, sau khi cô rời đi, Cận Triêu cúi đầu nhìn những bậc thang đá kéo dài trước mắt, anh hít một hơi thật sâu rồi cố gắng leo lên, anh lo Khương Mộ sẽ phải ngồi trên đó đợi anh quá lâu cho nên anh không dám dừng lại nữa, quần áo anh lúc này cũng đã ướt đẫm mồ hôi, hô hấp càng ngày càng nặng nề, nhưng anh đi mãi vẫn chưa thấy bóng dáng của cô.
Một năm sau khi nhận được chân giả, Cận Triêu đã phải trải qua giai đoạn thích nghi rất đau đớn, anh không thể coi cái chân như một phần máu thịt của mình, không thể chấp nhận dáng đi xấu xí của mình, thậm chí còn bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi với những ánh nhìn xa lạ từ người lạ.
Sau đó, anh vào trung tâm phục hồi chức năng và ở lại đó một tháng, sự hướng dẫn của các kỹ thuật viên đối với anh dường như cũng chẳng có tác dụng gì, cho dù có quần áo che khuất thì mọi người vẫn có thể dễ dàng nhận ra anh đang mang chân giả.
Không ai biết anh đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức để sửa lại dáng đi và bước đi như người bình thường, sau một khoảng thời gian dài luyện tập nhiều lần anh mới có thể đứng trước mặt Khương Mộ mà không có chút sơ hở nào như hôm nay.
Nhưng dù sao anh cũng không còn là một người khỏe mạnh nữa, dùng lực quá mức ở chi dưới thời gian lâu vẫn sẽ gây ra khó chịu, không thể lúc nào cũng duy trì được lực cân bằng, để leo nhanh hơn, Cận Triêu không còn để ý đến mình nữa, dáng đi dần dần thả lỏng.
Tuy nhiên Khương Mộ cũng không có leo lên đỉnh núi, mà là cố ý kéo dài khoảng cách với Cận Triêu, cô trực tiếp đi lệch khỏi quỹ đạo và bước vào một con đường nhỏ rẽ vào trong rừng cây, rừng cây hai bên đường leo núi có chút hoang sơ vẫn chưa được khai phá, Khương Mộ men theo một con đường bùn đất leo lên chỗ cao và núp sau một tảng đá lớn lẳng lặng chờ anh.
Cô vốn tưởng rằng trong chốc lát Cận Triêu sẽ đuổi kịp, nhưng thực ra cô đã đợi gần hai mươi phút mới nhìn thấy bóng dáng anh từ xa đi tới, thỉnh thoảng có các cô chú lớn tuổi vội vã đi ngang qua anh, Khương Mộ cau mày nhìn chằm chằm dáng vẻ của anh, cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn, khi đến gần cô mới phát hiện tư thế đi lại của anh có chút kỳ lạ, trọng lượng cơ thể dường như được dồn hết lên chân phải, đặc biệt là khi bước lên bậc thang.
Khương Mộ im lặng nhìn anh, cho đến khi Cận Triêu đi ngang qua cô và dần leo lên vị trí cao hơn, sau đó cô nhanh chóng nhảy xuống con dốc nhỏ, quay lại con đường mòn đi bộ, hét lên với bóng lưng anh: "Triêu Triêu."
Cận Triêu hơi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của Khương Mộ từ phía sau, anh lập tức dừng lại và quay lại, khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Khương Mộ, đôi mắt anh dần trở nên run rẩy, cô bước từng bước đến gần anh, đôi mắt cô từ từ cụp xuống và hỏi: “Chân trái của anh bị sao vậy?”
Cận Triêu không nói gì, chỉ im lặng nhìn lại cô, một cơn gió mùa thu lướt qua thổi bay những chiếc lá khô trên cành cây xuống vây quanh hai người bọn họ.
Những sợi tóc gãy trên má Khương Mộ bị gió thổi bay vào mắt cô, tầm nhìn của cô mờ đi trong giây lát, nhưng suy nghĩ của cô lại ngày càng rõ ràng hơn.
Ánh đèn xe cộ va chạm trên đường núi, lời chia tay cuối cùng tại quán bar, đột nhiên cắt đứt liên lạc với cô không một lý do, sự che giấu của Cận Cường, sự thuyết phục của Triệu Mỹ Quyên, sự nghi ngờ của Phan Khải, sự vô ý của Cố Đào và còn sự trầm mặc của anh khi cô nhắc đến hai từ ‘leo núi’.
Anh đã từng nói với cô: "Anh không phải là thần, thực ra anh cũng chỉ là một con người bình thường."
Cô vẫn còn nhớ rõ nỗi cô đơn hiện lên trong mắt Cận Triêu khi anh ngồi đối diện cô và nói ra câu này, khi đó cô không hiểu ý nghĩa của câu nói này.
Nhiều năm sau, khi tất cả những chuyện tưởng chừng như không hợp lý được kết nối lại với nhau, Khương Mộ cảm thấy linh hồn trong cơ thể mình khẽ run lên, cô đột nhiên bước đến gần Cận Triêu một bước, cô giơ tay về phía anh, Cận Triêu nhạy cảm lập tức tránh né hành động của cô, Khương Mộ ngước mắt lên, vẻ mặt cô kiên định nhìn anh, trong mắt cô hiện lên tia sáng vỡ vụn và sợ hãi, cô nói gằn với anh từng chữ một: “Anh định trốn cả đời à?”
Lông mày Cận Triêu càng nhíu chặt, anh cũng không có ý định giấu cô mãi mãi, đợi đến thời điểm thích hợp, anh sẽ nói cho cô biết chuyện này để cô có thể từ từ tiếp nhận nhưng anh không ngờ mọi chuyện lại bại lộ ngay ngày hôm nay, mọi thứ đến quá đột ngột.
Anh nhìn vào mắt cô, trong con ngươi biết nói hiện lên vẻ bất an, anh không thể trốn tránh được nữa, dường như cũng không còn cách nào để trốn nữa, anh chỉ có thể đứng như thế này, ngước mắt nhìn bầu trời xa xăm.
Khương Mộ dần dần cúi xuống cẩn thận chạm vào chân trái của anh, Cận Triêu cũng không nhúc nhích nữa, nhưng hơi thở của anh lập tức trở nên cứng đờ khi cảm nhận được đầu ngón tay của cô.
Không có gì khác biệt, cô có thể chạm vào hình dáng của đôi chân anh, bàn tay cô từ từ trượt xuống theo đường may trên quần anh, đột nhiên, chỗ khớp gối không còn cảm giác được gì cả, khi đầu ngón tay cô chạm vào một mảnh lạnh lẽo, khoảnh khắc đó, cô nghe thấy tiếng tim mình như vỡ vụn, nước mắt cô lập tức trào ra, cô run rẩy rút tay về che mặt, hai chân cũng trở nên yếu ớt.
Anh không phải thần thánh nên không thể thoát khỏi sự cố đó, cô không thể tưởng tượng được bộ dạng anh ở trong bệnh viện sau khi mở mắt ra thì phát hiện ra sự thật chua xót này, cũng không thể tưởng tượng được dưới tình huống như vậy mà anh vẫn có thể mang theo theo nụ cười ngồi đối diện cô nói tạm biệt với cô, càng không thể tưởng tượng được những ngày sau khi cô đi, anh một mình đối mặt với tình huống này như thế nào...
Anh không có gia đình, không có ai chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho anh, không có ai an ủi khi anh cảm thấy yếu đuối, không có ai ở bên cạnh khi anh đau đớn không chịu nổi.
Không một ai.
Và khi anh cần cô nhất thì cô lại rời bỏ anh...
Cô cho rằng sau khi mình ra nước ngoài, cô đã nhìn thấy tất cả sự tàn khốc và hiện thực trên thế giới này, mãi đến lúc này cô mới nhận ra rằng ở độ tuổi non nớt nhất của mình, anh đã dùng những lời nói dối để chống đỡ cho kế hoạch của cô và giúp cô ẩn giấu hết sự tàn khốc của thế giới này ra sau lưng, giúp cô tự tin tiến về phía trước không chút do dự.
Những oán hận đối với anh trong nhiều năm qua trong nháy mắt lập tức sụp đổ hoàn toàn, trái tim Khương Mộ như bị xé nát thành từng mảnh, cô không nhịn được liền khóc lớn.