Vì thế lúc sáu giờ tối, đám người Cận Triêu cùng dọn một nồi lẩu lên, sau khi Gà trống sắt và Kim Phong Tử đến, nhóm người bắt đầu khai tiệc và uống rượu cho đến tận bây giờ, nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, bọn họ cũng rất kinh ngạc. Khi nhìn thấy người ngoài cửa, chính Khương Mộ càng cảm thấy kinh ngạc hơn.
Khi Khương Mộ bước vào, tóc và vai cô đều phủ đầy tuyết, tình cờ cô còn mặc một chiếc áo khoác trắng, trông cô giống như một người tuyết vừa lăn từ bên ngoài vào, mọi người đều nhìn thấy rõ dấu vết chật vật trên người cô, áo khoác màu trắng đều bẩn, tất cả đều giật mình, Kim Phong Tử trực tiếp đứng lên nói: "Em gái à, sao em lại biến mình thành như vậy chứ?"
Tam Lại hạ cửa cuốn xuống, anh ta đi về phía cô, lo lắng nói: “Em vừa xảy ra chuyện gì vậy?”
Tuy nhiên, Khương Mộ lại nhìn chằm chằm Cận Triêu với nụ cười dị thường trên mặt, Cận Triêu đã đứng thẳng dậy khỏi ghế dài, anh cau mày hỏi cô: “Sao em không đi?”
Khương Mộ dùng hai mắt sáng ngời nhìn hắn: “Em không đi, em ở lại đây đón Tết.”
Sau đó cô nhìn sang món lẩu đã gần ăn hết, cô ngượng ngùng cong môi lên tiếng: “Không còn gì cho em ăn nữa sao?”
Tam Lại kéo một chiếc ghế đẩu tới trước mặt cô, Cận Triêu ngước mắt lên nói với Tam Lại: “Đi lấy thêm chút gì đi.”
Tam Lại mỉm cười nói: “Sao anh có thể bỏ đói em được chứ? Xin công chúa bệ hạ chờ một chút, thần tử sẽ dâng món ăn lên ngay.”
Khương Mộ nở nụ cười rạng rỡ, sau đó cô nhìn thẳng vào Gà trống sắt và nói với anh ta: “Chúng ta đổi chỗ đi, em muốn ngồi cạnh anh trai em.”
Gà trống sắt nghe Khương Mộ gọi Cận Triêu bằng một danh xưng trìu mến khác thường thì anh ta cũng vui vẻ mỉm cười đứng dậy nhường chỗ, ánh mắt Cận Triêu hơi đảo qua nhìn cô, Khương Mộ chen vào bên cạnh Cận Triêu, ở trong góc tường rất nóng, cô thoải mái duỗi hai tay hai chân ra, Cận Triêu cụp mắt xuống nhìn chiếc áo khoác bẩn thỉu của cô, bình tĩnh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Khương Mộ hoàn toàn không để ý, cô dùng đôi mắt ngấn nước nhìn anh: “Mọi người đều đang ăn mừng năm mới, trên đường không có ai xúc tuyết nên đường trơn quá.”
“Em từ đâu tới?”
Khương Mộ kéo chiếc ghế đến bên cạnh rồi trả lời anh: “Từ nhà ba.”
Cận Triêu nhướng mày, ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô một lúc: “Cứ như vậy đi tới đây à?”
Khương Mộ lắc đầu, cô định cởi khóa áo khoác ra, mặt và cổ cô lúc này đã trở nên đỏ bừng, cô quay đầu lại nhỏ giọng nói với anh: “Em không chỉ đi bộ, mà còn chạy một hồi.”
"..."
Cận Triêu im lặng nhìn cô, Khương Mộ muốn cởi chiếc áo khoác bẩn ra, nhưng góc quá nhỏ, áo khoác vừa tuột khỏi vai cô và không thể tuột xuống thêm được nữa, Cận Triêu đưa tay vòng ra sau lưng cô giúp cô kéo nó xuống, hơi thở của anh đột nhiên ập đến, Khương Mộ lập tức ngẩng đầu lên, Cận Triêu liền bắt gặp đôi mắt sáng ngời của cô, ánh mắt cô nhìn anh đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, không biết là bởi vì anh uống rượu, hay là bởi vì hôm nay là lễ mừng năm mới, ánh mắt anh cũng không còn lãnh đạm như thường ngày, còn có chút sáng bóng mê người, Khương Mộ nhìn anh, khóe miệng cô cũng dần cong lên.
Cận Triêu đứng dậy đem áo khoác của Khương Mộ treo ở trên móc áo bên phải anh, bên trong Khương Mộ mặc một bộ đồ liền thân màu lam nhạt mềm mại, đột nhiên cô hơi rụt vai lại, Cận Triêu ngồi xuống nhìn hỏi: "Lạnh lắm sao?”
Khương Mộ tự nhiên đưa tay qua cho anh: "Anh, anh che giúp em."
Cận Triêu chậm rãi nhướng mày, anh nhìn chằm chằm vào bàn tay cô đang đưa ra trước mặt mình, thoáng im lặng một lúc.
Cho đến khi cô đến Đồng Cương cô hoàn toàn không biết sự thật về mối quan hệ giữa cô và Cận Triêu, nhiều năm xa cách cộng với những lý do thực tế khiến cô luôn có chút lúng túng khi đối mặt với Cận Triêu, cô không biết làm thế nào để hòa hợp với anh. Đến đây lâu như vậy, cô cũng chưa bao giờ nghiêm túc gọi anh một tiếng ‘anh trai’, cô thấy tiếng ‘anh trai’ này giống như chỉ có một mình cô tình nguyện mà thôi, vẫn thủy chung không thể nào làm tiêu tan sự thật anh lạnh nhạt với mình nhiều năm như vậy.
Có lẽ lần duy nhất cô gọi anh là anh trai lúc tỉnh táo là khi cô nhờ anh quay lại nhà Cận Cường để giúp cô lấy quần áo, Cận Triêu cố tình trêu chọc cô nên mới bắt cô gọi như thế.
Đêm nay Khương Mộ đã gọi anh là "anh trai" lần thứ hai kể từ khi cô vào cửa, hành vi bất thường này khiến Cận Triêu không biết cô đã nhận được loại kích thích gì, nhưng ở đây có rất nhiều anh em tốt của anh, lôi kéo tay cô trước mặt người ngoài thì cũng không hay cho lắm, vì vậy anh đột nhiên hắng giọng, sau đó đút tay cô vào trong túi áo khoác của mình.
Khương Mộ chưa từng thấy anh mặc bộ quần áo này bao giờ, nó khá mềm mại và thoải mái, giản dị nhưng cũng rất tao nhã, trong túi cũng có thể lây nhiễm nhiệt độ từ cơ thể anh, Cận Triêu tùy ý gác khuỷu tay lên tay vịn để che tầm mắt của những người khác, cánh tay của Khương Mộ lướt qua dưới khuỷu tay anh, mặc dù không có sự tiếp xúc nào nhưng cô dường như đang ôm anh, cuối cùng cô cũng tìm được một ngôi nhà ổn định trong đêm lạnh lẽo và cô đơn này. Nụ cười của cô bắt đầu nở rộ từ lúc cô bước vào cửa và nó không bao giờ biến mất khỏi khuôn mặt cô.
Tuy nhiên, khi đầu ngón tay của cô đưa sâu hơn vào trong, đột nhiên có cảm giác như vừa chạm phải một thứ gì đó, cô dần dần mò mẫm được hình dạng của một chiếc chìa khóa, trên chìa khóa hình như còn có thứ gì đó buộc vào, Khương Mộ thoáng sửng sốt trong giây lát, trong đầu cô chợt nảy ra một suy nghĩ táo bạo: rút chìa khóa ra khỏi túi Cận Triêu.
Cho đến khi chiếc chìa khóa rơi vào trong tay cô, vật nhỏ buộc vào chìa khóa cũng rơi xuống trước mắt cô, đó là một chiếc móc chìa khóa hình vuông được làm bằng da bò thủ công thuần túy, mang phong cách hơi cổ điển, trên đó còn có khắc bốn chữ "Ngày đêm nhớ mong.”
"Cận Triêu...anh ấy...có phụ nữ à?" -
"Khi tìm được chiếc chìa khóa đó em sẽ biết được câu trả lời."
Khương Mộ nhìn chiếc móc chìa khóa nhỏ trước mặt, mọi âm thanh xung quanh cô dường như đều biến mất, cô chậm rãi quay đầu lại nhìn Cận Triêu, bên dưới vẻ thờ ơ và bình tĩnh của người đàn ông là một Cận Triêu bằng xương bằng thịt có cô trong lòng, anh có thể không còn sự tự tin và kiêu ngạo như khi còn trẻ, nhưng anh vẫn là anh, là Cận Triêu của cô.
Cận Triêu cũng quay đầu nhìn chiếc móc chìa khóa trong tay cô, vẻ mặt anh có chút mất tự nhiên, sau đó anh ngước mắt lên nhìn về phía khuôn mặt cô, trong mắt dâng lên những cảm xúc khó hiểu, ở một góc, Khương Mộ mỉm cười vui vẻ đến nỗi đôi mắt cô nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm, trên làn da trắng trẻo lạnh lùng hiện lên một vệt hồng đáng yêu lan từ chóp mũi thẳng đến xương quai xanh xinh đẹp, vẻ đẹp trong trẻo của cô gái lập tức đập thẳng vào mắt Cận Triêu, còn mang theo chút kiêu ngạo như thể vừa tự tìm ra được điều gì đó, anh chỉ có thể cụp mắt, bất lực nhếch khóe miệng, cả căn phòng dường như bị lây nhiễm bởi vẻ quyến rũ của cô.
Khương Mộ lật cổ tay ngửa lên để chiếc chìa khóa nằm trong lòng bàn tay mình, cô cũng không có ý định trả lại cho anh, anh thấy vậy thì cũng để mặc cô nghịch, chỉ lo ngửa đầu tiếp tục uống rượu.
Tam Lại nhanh chóng bưng một cái nồi khác tới, anh ta vừa nấu thêm một nồi không quá cay y chang giống hồi nãy, còn ném thêm tôn và mì vào.
Khương Mộ nhìn anh ta, cô đột nhiên nhớ tới ánh mắt đầy thâm ý của Tam Lại khi lần đầu tiên cô nói tên của mình với anh ta.
"Em tên gì?"
"Khương Mộ." --
"Mộ Mộ - ‘ngày đêm nhớ mong’ à?"
Cô cầm chiếc móc khóa, nghiêng đầu nhìn anh ta rồi mỉm cười.
Tam Lại cũng vui mừng nhìn cô: “Đừng dùng ánh mắt mê đắm như vậy nhìn anh, anh Tam Lại của em độc thân đã lâu, em đang cười vì chuyện gì vậy?"
Khương Mộ cất chìa khóa đi rồi khen ngợi nah ta một câu: "Anh Tam Lại, anh đúng là một đồng chí tốt.”
Tam Lại tuy có hơi bối rối nhưng cũng thuận theo lời cô nói: “Chỉ là anh không có địa điểm công tác cố định, nếu không anh cũng đã viết đơn xin vào đảng rồi.”
"..."
Trong cửa hàng của Tam Lại có một chiếc TV, thường dùng để xem phim hoặc chơi game, tối nay đang chiếu Gala Lễ hội mùa xuân, tuy không có ai xem nhưng có âm thanh đó phát ra ít nhiều cũng tạo ra sự mới mẻ.
Sau khi đồ ăn được mang lên, Khương Mộ bắt đầu ăn ngấu nghiến, mọi người có thể thấy hôm nay tâm tình của cô không những tốt mà còn ăn rất ngon miệng, đây hình như là lần đầu tiên cô ăn nhiều nhất sau khi đến Đồng Cương.
Thậm chí cô còn cầm bưng bát lên và hỏi xin Tam Lại thêm sủi cảo thì là.
Tam Lại kinh ngạc nói: "Chẳng phải em không thích ăn cái này sao?"
Khương Mộ cười nói: "Em muốn thử một chút."
Mấy người đàn ông bọn họ ở bên cạnh uống rượu tán gẫu, còn đũa của cô thì vẫn không dừng lại, đôi lúc còn bật cười ngây ngô theo đề tài của bọn họ.
Cận Triêu thân cao chân dài ngồi một mình trên ghế dài, hôm nay anh uống rất nhiều rượu, tâm trạng thoạt nhìn rất thoải mái, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Khương Mộ đang ăn uống ngon lành, chỉ cần cô quay đầu lại, trong mắt anh lập tức một nụ cười nhàn nạt đáp lại cô.
Mỗi khi Tam Lại hay Gà trống sắt hỏi cô muốn ăn thêm hay thịt bò hay không? Trên mặt Khương Mộ lộ ra vẻ kiêu ngạo: "Em muốn anh trai lấy giúp em."
Cận Triêu chỉ có thể đứng lên nhiều lần để giúp cô lấy đồ ăn, cuối cùng anh dứt khoát không nằm xuống nữa, ngồi ở trên ghế tựa đợi đồ ăn sau khi vừa chín liền gắp vào trong bát cô.
Tam Lại không khỏi nói: “Bộ thức ăn do bọn anh phục vụ có độc sao?”
Cận Triêu mím môi cười, Kim Phong Tử cũng cười rồi đưa rượu cho Khương Mộ nhưng nhanh chóng bị Cận Triêu trừng mắt cảnh cáo, Tam Lại vỗ vai Kim Phong Tử mắng anh ta một câu: “Cậu đúng là bệnh nặng rồi đấy, cậu đưa rượu cho em ấy làm gì?"
Nói xong anh ta liền quay đầu nhìn về phía Khương Mộ: "Uống chút đồ uống không, em muốn uống cái gì?”
Lúc này Khương Mộ vừa đang ăn đồ nóng, vừa đang ngồi ở góc lò sưởi nên trên chóp mũi của cô đã vịn ra một tầng mồ hôi mỏng, cô ngẩng đầu lên hỏi anh ta: "Có Sprite không?"
Tam Lại đứng dậy trả lời: “Có, trong tủ lạnh lớn của anh cái gì cũng có.”
Khương Mộ vui vẻ giơ tay lên: "Em cũng muốn thêm đá viên nữa.”
Cận Triêu ở bên cạnh nói một câu: "Uống bình thường là được, còn thêm đá làm gì nữa?”
Khương Mộ quay đầu giơ một ngón tay lên: “Chỉ một viên thôi.”
Sau đó lại dựng lên thêm một ngón: “Chỉ hai viên thôi.”
Sau đó cô tiếp tục giơ thêm hai ngón tay: "Bốn viên được không? Không được, số bốn là xui xẻo. Năm viên được không?"
Cận Triêu nhìn bộ dáng cò kè mặc cả của cô, còn mang theo chút hờn dỗi, anh dung túng cho cô sau đó quay đầu không nói gì nữa.
Kim Phong Tử đã uống rượu say, trò chuyện một hồi anh ta liền nói: "Hai ngày trước xe Tiểu Dũng bị tai nan, tuy rằng không có gì nghiêm trọng nhưng đoán chừng phải rất lâu sau mới có thể trở lại bình thường.”
Nói xong anh ta đột nhiên ý thức được Khương Mộ đang ở đây, anh ta mím môi nhìn Cận Triêu, Cận Triêu bình tĩnh nói: "Cô ấy biết rồi."
Nói xong, anh mang theo ánh mắt đầy thâm ý nhìn chằm chằm Khương Mộ: “Em ấy là hoa tiêu của tôi trong trận đấu đó.”
Sau khi nói ra lời này, những người có mặt ở đó đều sửng sốt, ai nấy đều quay đầu nhìn Khương Mộ đang mải mê ăn thịt.
Kim Phong Tử là người đầu tiên phản ứng lại, anh ta cầm ly rượu lên, sau đó đập xuống bàn rồi nói với Khương Mộ: "Em gái, em có biết hoa tiêu có ý nghĩa gì với một tay đua không?"
Khương Mộ lập tức buông đũa nhìn anh ta, Kim Phong Tử nửa đùa nửa thật nói: “Giống như tình nhân vậy, cô ta có thể giúp tài xế thành công hoặc cũng có thể giết chết hắn bất cứ lúc nào, cho nên Hữu Tửu chưa bao giờ tin tưởng bất cứ người nào.”
Tam Lại đổ Sprite vào trong ly thủy tinh trong suốt, sau đó lại ném một viên đá viên vào trong ly nước vừa rót, bọt gas sôi trào trong ly cũng giống như nội tâm của cô lúc này cũng đang sôi trào theo, cô chưa bao giờ trái tim mình đập càng lúc càng nhanh như thế này, sau đó truyền dọc theo máu là nhanh chóng lan tràn tới khắp tứ chi, một giây kia, cô dường như còn có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.