Khương Nghênh Hàn nhìn Mộ Mộ leo lên giường rồi đi vào bếp, Cận Cường đặt bát đã rửa vào tủ và ném vài chiếc đĩa vào bồn rửa, Khương Nghênh Hàn bưng đĩa đi ra và hỏi Cận Cường tại sao lần nào ông ấy cũng làm như vậy, vì sao làm chuyện gì cũng phải chừa lại một cái đuôi, tại sao ông ấy không thể làm tốt chuyện gì cả. Cận Cường cũng tức giận và thốt lên nếu bà ấy thấy ông ấy làm không tốt thì cứ ly hôn rồi đi tìm người khác làm tốt hơn đúng ý bà ấy,
Lúc đó Cận Triêu vẫn chưa ngủ, cách một cánh cửa phòng anh nghe tiếng bọn họ lục đục lấy sổ hộ khẩu và nói ngày hôm sau sẽ đến cục dân chính để làm thủ tục ly hôn.
Anh tưởng lần này bọn họ chỉ cãi nhau bình thường như những lần cãi vã khác, sau một đêm rồi lại quay về cuộc sống bình thường, nhưng ngày hôm đó sau khi đi học về, anh phát hiện ra rằng bọn họ thực sự đã ly hôn.
Bây giờ nghĩ lại là do cái gì gây ra nông nỗi này?
Cận Triêu trầm giọng nói với cô: “Chỉ là vì chuyện mấy chiếc đĩa mà thôi.”
Khương Mộ không bao giờ có thể nghĩ tới ngòi nổ dẫn đến chuyện ly hôn của ba mẹ cô là vì mấy chiếc đĩa, một nam một nữ phải trải qua biết bao nhiêu thử thách mới đến được với nhau, cuối cùng lại chia xa chỉ vì mấy cái đĩa thôi à?
Cằm cô vùi vào gối, vẻ mặt lúc này bỗng trở nên phức tạp hơn bao giờ hết, Cận Triêu liếc nhìn cô, anh chợt nghĩ rằng lời nói không muốn kết hôn của cô có lẽ không phải chỉ là lời nói ra trong lúc nhất thời, có lẽ việc ba mẹ ly hôn đã khiến cô có chút nghi ngờ và sợ hãi đối với hai chữ hôn nhân, đây là điều khiến Cận Triêu không ngờ tới.
Khi đó tuy rằng anh cũng thường xuyên lo lắng đề phòng, lo lắng Cận Cường và Khương Nghênh Hàn nổi giận sẽ động thủ, nhưng anh đã hiểu chuyện, ít nhiều cũng có thể hiểu được nguyên nhân bọn họ không qua được, có đôi khi cũng sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi vì tần suất cãi nhau liên tục của bọn họ.
Khương Mộ lúc đó còn nhỏ, ở thế giới của cô, việc ba mẹ ly hôn nặng như trời sập, đó là sự thật mà dù thế nào đi nữa cô cũng không thể chịu đựng được.
Đây cũng là lần đầu tiên Cận Triêu phát hiện ra tác động của việc Cận Cường và Khương Nghênh Hàn ly hôn đối với Khương Mộ.
Anh không phải là người thích nói nhảm và nói thật với người khác, nhưng lúc này anh cảm thấy cô gái trước mặt đang rơi vào hoang mang, anh dần dần co một chân, sau đó nói với cô: "Không có hôn nhân không hạnh phúc, nhưng đúng là có rất nhiều vợ chồng không hạnh phúc, không phải hôn nhân mang đến tai họa cho bọn họ, sức lực của con người rất phi thường, núi cao đường dốc họ cũng có thể san bằng để làm đường đi cho mình, vậy nên chung quy vẫn là do con người.”
Lời nói của Cận Triêu chợt khiến Khương Mộ nhớ đến lần cô cùng ba đi ăn nhà hàng, cô hơi bất ngờ trước thói quen ăn tỏi của Cận Cường, bởi vì ở nhà cô và Khương Nghênh Hàn, tỏi chỉ thỉnh thoảng xuất hiện trong nguyên liệu nấu mặn, nhưng bọn họ cũng không mấy ăn nó, Cận Cường cũng rất tự nhiên lấy tỏi đưa cho Cận Triêu, chứng tỏ trong cuộc sống của bọn họ đây là thói quen ăn uống rất bình thường, nhưng cô không thích tỏi, vậy nên Cận Triêu vẫn nắm trên tay không nhúc nhích.
Cử chỉ nhỏ lúc đó của anh, hôm nay Khương Mộ vừa nhớ lại liền cảm thấy rất cảm động.
Hai người từ hai nơi khác nhau phải trải qua khó khăn đến mức nào mới có thể dung nhập vào cuộc sống của nhau, tuy cô không biết nhưng cô có thể nhìn thấy rõ sự bao dung và dung túng từ trên người của Cận Triêu. Có lẽ đây chính là chuyện Cận Triêu nói do con người làm, nếu như đêm hôm đó Cận Cường yên lặng đem chén đĩa đặt lại trong tủ, vậy có phải ba mẹ cô sẽ không đi tới mức ly hôn hay không?
Có lẽ đáp án vẫn như cũ, bọn họ không muốn cố gắng thay đổi lẫn nhau nữa, trong nháy mắt Khương Mộ đột nhiên suy nghĩ thông suốt, bởi vì từ trên người Cận Triêu cô nhìn thấy một cách giải thích khác, một cách giải thích đến từ đối phương.
Cô khẽ chớp mắt, nhìn anh rồi buột miệng nói: "Triêu Triêu, sau này anh nhất định sẽ là một người chồng tốt."
Cận Triêu không hiểu tại sao cô lại đột nhiên khen mình, khóe miệng anh hơi nhếch lên, giọng nói cũng trầm hơn một chút: “Anh có phải là một người chồng tốt hay không thì phải do vợ anh đánh giá mới được.”
Nói xong anh quay lại nhìn cô, tim Khương Mộ đập thình thịch, lời nói của Cận Triêu nghe có vẻ không có vấn đề gì, đứng ở góc độ một người em gái như cô thì cô không thể đánh giá anh là một người chồng tốt hay không, nhưng cô lại đánh giá rất táo bạo. Chẳng lẽ anh đang thầm nhắc nhở cô nên biết phép tắc hay sao?
Khương Mộ không biết cũng không dám đoán, nhưng nghĩ tới một ngày anh sẽ cưới vợ sinh con, trong lòng cô lại cảm thấy một như có một màn sương mù bao phủ.
Cô lẩm bẩm: “Vậy anh định khi nào sẽ hì kết hôn?”
Cận Triêu sửng sốt một lát, anh ngẩng đầu lên nhìn một nơi nào đó trong phòng, im lặng một lát: “Anh chưa nghĩ tới.”
Khương Mộ lại nghĩ đến mấy chuyện vặt vãnh, cô lẩm bẩm nói: “Lúc còn nhỏ, có một lần em nhìn thấy anh và một chị gái cùng đi vào tiểu khu sau khi tan học, em ở trên lầu gọi anh hồi lâu mà anh vẫn không để ý đến em, lúc đó em rất tức giận, thậm chí còn có suy nghĩ nếu sau này anh có bạn gái thì chẳng lẽ anh không còn quan tâm đến em nữa sao?”
Cận Triêu kinh ngạc hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Khương Mộ ngáp một cái rồi nói tiếp: "Lúc đó em đang học lớp hai, chắc là anh đã học cấp hai rồi."
Cận Triêu nhìn thấy một tia tức giận trong mắt cô không biết từ đâu đến, anh cúi đầu khẽ nhếch khóe miệng, Khương Mộ lại lẩm bẩm tiếp: “Em nhìn thấy chị gái kia cười với anh rất vui vẻ, để em nói cho anh biết, sau khi anh đi, chị gái đó còn đến bấm chuông cửa nhà chúng ta!"
Cận Triêu dùng ánh mắt tràn đầy hứng thú hỏi cô: "Vậy em đã làm gì?"
Khương Mộ xoay người bĩu môi: "Em đã bảo anh nhớ lại rồi mà."
Cận Triêu nói với cô: "Nhóc nghịch ngợm."
Khương Mộ lập tức phản bác: “Em không còn nhỏ nữa.”
Cận Triêu chậm rãi đứng dậy: “Đúng vậy, cũng không biết vừa rồi là ai nói mình còn nhỏ, dù sao em ở trước mặt anh chính là đồ đệ của tôn Ngộ Không.”
"Hả, là có ý gì?"
“Liên tục biến hóa 72 lần.”
Khương Mộ cười nói: "Anh đi đâu vậy?"
Cận Triêu vừa đi tới cửa, nghe cô hỏi anh liền quay đầu nhìn cô: “Không đi, anh chỉ ra ngoài hút thuốc một lát.”
Lúc này Khương Mộ mới yên tâm.
Cận Triêu ngồi một mình trong phòng khách, anh nghịch điện thoại một lúc, anh biết Khương Mộ đã buồn ngủ, nhưng cô vẫn cứ níu kéo anh ở lại trong phòng nên anh mới kiếm cớ ra ngoài ngồi một lát. Sau khi kiểm tra thấy thời gian đã trôi qua khá lâu thì anh mới vào phòng liếc nhìn cô một cái.
Cô quả thực đang nhắm mắt nằm bất động ở mép giường, Cận Triêu đi tới bên giường đẩy cô vào trong, Khương Mộ nhắm mắt lại lẩm bẩm: "Anh..."
Cận Triêu không biết cô đã tỉnh hay chưa, Khương Mộ ôm gối chậm rãi mở mắt: "Em thật sự là Khương Mộ, nhưng em cũng là Mộ Mộ của anh. Chúc mừng năm mới."
Nói xong, cô lại nhắm mắt lại, lời nói của cô như làn khói bay lơ lửng quanh lồng ngực của Cận Triêu, anh cúi xuống kéo chăn bông lại cho cô, sau đó còn cẩn thận dịch lại các góc chăn, ngay lúc anh chuẩn bị đứng dậy, anh vô tình liếc nhìn thấy hàng mi cong dài của cô ấy khẽ run lên, như thể đang phải chịu ấm ức rất lớn.
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô rời xa mẹ để đón năm mới một mình, tuy không nói ra nhưng chắc chắn trong lòng cô cảm thấy rất buồn, một sợi tóc rơi trên má cô, Cận Triêu giơ tay lên vén nó ra sau tai cô, màu môi cô có màu hồng nhạt, rất mềm mại, ngón tay vô tình chạm vào khiến anh chợt khựng lại một lát, nhưng chỉ trong chốc lát, anh nhanh chóng rút tay lại, không muốn chạm vào cô nữa.
…
Khi Khương Mộ tỉnh lại, trong điện thoại của cô đã có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Cận Triêu, cô liền gọi lại, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, cô vội vàng nhảy ra khỏi giường và nói với anh: “Em ngủ quên mất nên không nghe thấy anh gọi. Bây giờ anh đang ở đâu vậy? Anh đang ở gara ô tô à? Em sẽ đến đó ngay. Bác sĩ Lý nói sau 4 giờ sẽ không có ai trực nữa, chúng ta phải nhanh chóng đến bệnh viện."
Cô lảm nhảm rất nhiều, nhưng Cận Triêu chỉ đáp lại cô có hai chữ: “Đi giày vào.”
Khương Mộ đưa điện thoại lên mắt nhìn, rồi nhìn xuống đôi chân trần của cô, thậm chí cô còn nghi ngờ liệu mình có vô tình nhấn nút gọi video hay không, nếu không thì làm sao Cận Triêu có thể biết cô không mang giày mà đã nhảy ra khỏi giường.
Sau khi cô xỏ giày vào, cô nghe thấy Cận Triêu tiếp tục nói với cô: “Ít nhất phải mất nửa tiếng, em cứ từ từ thu dọn và ăn chút gì đi, anh đợi em trước cửa tiểu khu.”
Hôm qua Khương Mộ cũng không biết Cận Triêu về lúc nào, nhưng anh đã đến rồi, mặc dù anh đã dặn cô đừng quá gấp gáp, nhưng cô vẫn nhanh chóng đi ra ngoài, tuyết ở tầng dưới vẫn còn rất dày, nhưng hôm nay cô đã thay sang một đôi bốt Martin cao tới đầu gối và một chiếc áo khoác có lớp da sáng bóng được thiết kế sành điệu với thiết kế ôm sát eo càng giúp cô trông đặc biệt cao ráo.
Khương Nghênh Hàn đã chuẩn bị sẵn quần áo mùa đông cho cô trước khi đến Đồng Cương, nhưng bình thường Khương Mộ đều đi học nên chưa từng mặc qua một lần, nghĩ đến hôm nay là Tết nên cô cũng ăn mặc chỉnh tề hơn một chút, nhìn từ xa trông như một cô nàng sành điệu. Cận Triêu chỉ liếc nhìn cô gái trẻ một lần rồi đưa mắt nhìn đi chỗ khác, anh không nghĩ tới người phụ nữ mảnh khảnh ở phía xa kia chính là Khương Mộ.
Khương Mộ còn chưa ra khỏi tiểu khu đã nhìn thấy Cận Triêu, hôm nay anh mặc chiếc áo khoác dài màu đen để chống rét và đang đứng một mình trong tuyết, xung quanh còn có một vòng dấu chân, thân hình mảnh khảnh màu đen trông càng nổi bật trên nền tuyết trắng xóa, cô háo hức vẫy tay chào anh từ xa.
Cận Triêu theo chuyển động của cô khẽ nghiêng đầu nhìn cô, mãi đến khi Khương Mộ đến gần anh mới nhận ra cô, anh không rõ cô có trang điểm nhẹ hay không, đôi môi cô sáng bóng như quả anh đào, hàng mi dài cong vút, làn da vốn đã mịn màng và mỏng manh càng trở nên trắng sáng và trong trẻo hơn.
Anh không thể không thừa nhận con gái sau khi qua 18 tuổi quả thực đã biến đổi rất nhiều, cô chỉ thay đổi cách trang điểm mà anh đã gần như không nhận ra cô, anh vốn quen nhìn thấy cô trong bộ đồng phục học sinh và quần thể thao, nhưng bây giờ cô đột nhiên lột xác từ một nữ sinh ngây thơ sang một thiếu nữ trưởng thành quyến rũ, làm cho ai nấy nhìn vào hai mắt đều phải tỏa sáng.
Cận Triêu đút hai tay vào túi, anh bình tĩnh liếc nhìn cô, Khương Mộ hỏi anh: “Anh đợi ở đây bao lâu rồi?”
“Em vừa gọi là tới ngay.”
Khương Mộ cười nói: “Sao anh không lên gọi em dậy?”
"Vẫn còn sớm, em ngủ thêm chút nữa vẫn có thể đến kịp."
Sau đó anh dời ánh mắt chỉ về phía bến xe buýt, ra hiệu cho cô qua đường, Khương Mộ đi theo anh, cô nghiêng người hỏi anh: "Nhưng anh không lạnh sao? Đưa tay cho em."
"Để làm gì?"
"Đưa cho em."
Cận Triêu rút tay phải từ trong túi ra, Khương Mộ liền nhét một chiếc máy sưởi tay nhỏ vào lòng bàn tay anh, Khương Mộ lại lấy ra một chiếc khác và nói với anh: “Em còn có một cái nữa, cái này cho anh.”
Cận Triêu cầm lên xem, trên đó có in hình một con vịt xấu xí màu vàng cam hình thù kỳ lạ, hai tay còn đang tạo ký hiệu trái tim.
Anh tặc lưỡi nói: “Em vẫn thích mấy kiểu họa tiết hoạt hình như thế này à?”
Anh cho rằng dù sao cô cũng đã lớn như vậy, tầm nhìn của cô ắt hẳn cũng sẽ trưởng thành hơn, nhưng anh không ngờ rằng về cơ bản vẫn không có gì thay đổi so với khi cô còn nhỏ.
Khương Mộ nhảy tới trước mặt anh, cô bất mãn nói: "Anh thì biết cái gì chứ? Đây là ‘Vịt yêu bạn’."
Sau đó cô cũng bắt chước con vịt, giơ tay bắn một trái tim lên không trung, Cận Triêu cong môi hỏi cô: “Của em là gì?”
Khương Mộ cho anh xem hình trang trí của máy sưởi trong tay cô, cũng là một con vịt xấu xí nhưng sau mông còn bốc khói, Cận Triêu nói: “Con vịt này không đứng đắn chút nào.”
Khương Mộ cười lớn: "Anh nói cho ngươi biết, anh không hiểu đau. Con vịt này tên là “Tiến lên nào vịt ơi”*.”
*“Tiến lên nào vịt ơi” bắt nguồn từ một ảnh chế gây bão về “Tiến lên nào vịt ơi” trong bộ sưu tập ảnh chế “Hôm nay cũng phải cố lên vịt ơi”. Trước đó là cụm từ “Trời đất vịt ơi” gây bão, sau đó phát triển thành rất nhiều từ ngữ thông dụng trên mạng xã hội theo kiểu láy âm với động vật, ngoại trừ “Tiến lên nào vịt ơi”, còn có: “Bạn nói xem ngựa bạn đâu?” (“Ngựa” láy âm với “mẹ”), “Bạn là con cá mập” (“cá mập” láy âm với “ngốc nghếch”)...
Cận Triêu không biết cô lấy mấy cái tên kỳ lạ này ở đâu ra, anh cúi đầu liếc nhìn "Vịt Yêu Bạn" trong tay mình, có vẻ nó dễ nhìn hơn một chút nên liền bỏ vào trong túi.
Khương Mộ hỏi anh: “Anh không lái xe à?”
"Tuyết đang rơi dày, dù sao cũng không có gì quan trọng. Xe buýt cũng là một phương tiện hữu dụng để ngắm cảnh, em có muốn xem thử không?"
Khương Mộ lập tức trở nên hứng thú: "Được."
Cận Triêu đi bên cạnh cô, anh thản nhiên liếc nhìn cô, Khương Mộ mỉm cười nghiêng đầu hỏi anh: “Trông em có ổn không?”
Cận Triêu biết Khương Mộ đang hỏi anh cách ăn mặc của cô như thế này trông có đẹp không, anh cố tình ngước mắt lên đáp: "Rất đẹp, trông cứ như một nhà cao tầng di động vậy."
Khương Mộ lập tức phồng má, cô tức giận nói: "Anh, với tính cách thế này anh tìm được bạn gái mới là chuyện lạ đó."
Cận Triêu chỉ cụp mắt xuống và mỉm cười.
Đôi bốt Martin của Khương Mộ có đế dày, trong lúc chờ xe buýt cô cứ liên tục đạp lên tuyết làm phát ra âm thanh "kẽo kẹt kẽo kẹt", một khắc cũng không ngừng.
Cận Triêu chỉ im lặng nhìn cô quậy phá, mỗi lần cô sắp trượt chân anh nhanh chóng bước tới vươn tay đỡ lấy cô, khi có xe buýt chạy tới, khi cửa mở ra, trên cầu thang xuất hiện một lớp băng, Cận Triêu đã giẫm lên trước rồi mới đưa tay về phía Khương Mộ.
Khương Mộ nhìn lòng bàn tay rộng rãi của anh rồi cũng đưa tay mình cho anh, Cận Triêu kéo cô lên xe rồi trả tiền, bàn tay nhỏ nhắn của vô nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của anh, nhưng bàn tay vốn phải nên cầm bút bây giờ lại trở nên thô ráp sau nhiều năm làm việc vất vả, mỗi lần Khương Mộ đụng tới những vết chai đều cảm thấy có chút đau lòng, thế là bàn tay còn lại cũng vươn ra nắm chặt lấy tay anh.
Ở Đồng Cương không có tàu điện ngầm, có lẽ vì tuyết rơi dày nên hôm nay cũng có khá nhiều người chọn di chuyển bằng xe buýt để đi chúc Tết, trên xe có khá nhiều người và không còn ghế trống. Cận Triêu dẫn theo Khương Mộ đi tới đuôi xe, sau khi đứng lại anh liền cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng cúi thấp xuống nói với cô: “Em thật sự coi anh là tay vịn của em sao?”
Khương Mộ lúng túng rút tay mình lại, dì ở trước mặt nghe được bọn họ nói chuyện liền mỉm cười: “Vừa lúc tôi sắp xuống trạm tiếp theo, cậu để bạn gái cậu ngồi ở đây đi.”
Vẻ mặt Khương Mộ càng thêm khó xử, ngay lúc cô còn đang do dự có nên giải thích với dì ấy hay không thì Cận Triêu đã đẩy cô ngồi xuống ghế, anh quay về phía dì ấy nói: “Cảm ơn dì.”
Mấy trạm sau đó, Cận Triêu đứng trước chỗ ngồi của cô cúi đầu nhìn điện thoại di động, Khương Mộ thì ngồi cứng ngắc trên ghế, khi còn bé cô và Cận Triêu đi đâu cũng nắm tay nhau, trên đường xe nhiều, nếu như cô dám buông tay còn có thể bị Cận Triêu dạy bảo một phen, nói cho cô biết chạy loạn ra ngoài đường nguy hiểm đến mức nào.
Cô rất nhớ việc có thể bám lấy anh không chút kiêng kỵ như khi còn nhỏ, nhưng sự thật là bây giờ họ đều đã trưởng thành, ánh mắt của những người xung quanh nhìn bọn họ cũng đã trở nên khác trước, cộng thêm khoảng cách nam nữ nên bọn họ nhất thiết phải duy trì khoảng cách với nhau, giữa bọn họ còn có một thứ gọi là thế tục, làm cho Khương Mộ ít nhiều cảm giác có chút buồn bực.
Không biết qua bao lâu, người phía sau cô cũng bước xuống xe, Cận Triêu ngồi xuống phía sau cô, Khương Mộ vừa quay người là có thể nhìn thấy bóng dáng của Cận Triêu phản chiếu trên kính xe, anh vẫn đang chăm chú nhìn vào điện thoại, đường nét trên gương mặt rõ ràng, mềm mại, và còn có chút lạnh lùng, khi còn nhỏ Khương Mộ cũng thường xuyên ôm hôn anh.
Cô mím môi, Cận Triêu khóa điện thoại di động rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh thẳng tắp rơi về phía cửa kính đối diện với mắt cô, trong mắt còn khơi lên một tia hứng thú, bắt gặp thấy ánh mắt hốt hoảng né tránh của Khương Mộ giống như vừa làm chuyện gì đó trái lương tâm, anh thầm nở nụ cười.