• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người im lặng chừng nửa phút, Tia Chớp nằm ở đầu giường, ánh mắt của nó đảo qua đảo lại trên người Khương Mộ và Cận Triêu, máy giặt thì vẫn đang quay, tiếng máy móc hoạt động càng trở nên rõ ràng trong đêm khuya vắng lặng.

Cận Triêu mở tủ bên cạnh, từ ngăn kéo đầu tiên lấy ra một thứ gì đó màu trắng rồi cầm chơi đùa trong lòng bàn tay, anh thản nhiên nói với cô: “Anh không có nhà, không có xe, tương lai của anh cũng rất bấp bênh, em phải suy nghĩ cho kỹ càng."

Khương Mộ ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: “Em cần phải suy nghĩ gì chứ? Nghĩ xem anh có lừa gạt tình cảm của em hay không à? Hay nghĩ xem nếu không có nhà không có xe thì anh có để em chết đói không?"

Cận Triêu nhíu mày, hàng lông mi của anh bị ánh sáng trong phòng nhuộm thành màu nâu nhạt, ánh mắt anh rơi vào hạt trân châu trắng trong lòng bàn tay, hô hấp cực lực khắc chế: “Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng yêu đương với ai."

Anh ngước mắt nhìn cô: “Vậy cho nên một khi anh đã nghiêm túc thì sẽ không có cơ hội cho em hối hận.”

Nhiệt độ trong mắt anh làm cho Khương Mộ không thể nhượng bộ, như thể cảm xúc của cô cũng bị anh đốt cháy, da cô trở nên hơi nóng lên, cô nhìn vào ánh mắt anh, nói với anh một cách chắc chắn: “Em sẽ không hối hận.”

Cận Triêu khẽ nhếch khóe môi, anh giơ tay ném quả cầu ngọc trong tay về phía cô.

Khương Mộ đưa tay cầm lấy, cô đưa tới trước mắt nhìn xem, cô lập tức nhận ra vật này, vật nhỏ này cô rất quen thuộc, đó là một quả cầu ngọc được làm bằng ngọc trắng. Ở giữa có một viên mã não đỏ, khi còn nhỏ, vật này luôn được đeo trên cổ của Cận Triêu, mùa hè quả cầu có hơi lạnh lẽo, nhưng vào mùa đông lại mang theo nhiệt độ cơ thể của Cận Triêu, Khương Mộ luôn thích ôm nó trong khi ngủ, cô thậm chí còn đòi anh cho mình nhưng Cận Triêu đều từ chối đưa nó cho cô, và mỗi lần cô hỏi anh đó là cái gì thì anh đều từ chối không nói.

Không ngờ đã nhiều năm như vậy mà Cận Triêu vẫn còn giữ thứ này, bây giờ cô nhìn thấy tác phẩm điêu khắc bằng ngọc này quả thực rất tinh xảo, cô cầm lên hỏi anh: "Cho em?"

Cận Triêu vẫy tay với cô, Khương Mộ liền đi về phía anh, Cận Triêu lại cầm quả cầu nhỏ đi vòng ra phía sau Khương Mộ rồi giúp cô thắt dây lại. Khương Mộ nhìn xuống quả cầu bằng ngọc đang rơi vào giữa xương đòn của mình, cô giận dữ nói: "Bây giờ mới chịu bằng lòng cho em à, khi còn bé sao lại không cho, đồ keo kiệt."

Giọng nói của Cận Triêu truyền đến bên tai cô: “Em có biết thứ này đến từ đâu không?”

“Anh có nói cho em biết đâu.”

“Là của mẹ anh để lại cho anh.”

Khương Mộ sửng sốt một chút: "Ý của anh là mẹ ruột của anh?"

Cận Triêu chỉ ngắn gọn đáp "Ừm", Khương Mộ lập tức quay người lại, cô ôm chặt quả cầu nhỏ, chợt nhớ tới cách anh im lặng mỗi lần cô hỏi về nguồn gốc của quả cầu ngọc này, nếu Cận Triêu lúc đó không nhịn được nói cho cô biết thì chẳng khác nào anh đang nói rằng anh không phải là anh trai của cô, nội tâm non nớt của cô chắc chắn không thể tiếp nhận được sự thật đó, cho nên anh chỉ có thể cẩn thận bảo vệ bí mật này. 

Cận Triêu luôn trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác, có rất nhiều điều Khương Mộ khi còn nhỏ không thể hiểu được, nhưng bây giờ cô mới dần dần hiểu được, cô xúc động hỏi: “Đây là thứ duy nhất mẹ anh để lại cho anh à?"

Cận Triêu không có phủ nhận, Khương Mộ lại hỏi anh: "Anh bằng lòng giao nó cho em sao?"

Cận Triêu dời ánh mắt từ viên ngọc sang tới trên mặt cô, phát hiện hạt ngọc nhỏ này quả thực rất phù hợp với Khương Mộ, xương quai xanh thanh tú cộng với màu trắng của viên ngọc làm cho nước da của cô càng trở nên ấm áp hơn.

Ánh mắt anh có phần ấm áp, anh nói với cô: “Trước đây anh thực sự không thể đưa nó cho em, nhưng bây giờ…”

Khương Mộ tiếp tục nói: "Hiện tại thì được à? Tại sao vậy?"

Ý cười Cận Triêu càng thêm sâu hơn: "Phải nói từ lai lịch của thứ này, sau này anh sẽ nói cho em nghe sau.”

Nói xong, anh liếc nhìn đồ ăn nhẹ ở đầu giường rồi nói: “Em định chuyển nhà à?”

Khương Mộ nhẹ nhàng mân mê viên ngọc, cô thăm dò hỏi: "Ừm... buổi tối em có thể không quay về nhà không?"

Cận Triêu cười hỏi ngược lại cô: “Em nghĩ sao?"

"Em nghĩ chuyện đó có thể không khả thi. Ví dụ như nếu sau này ba em gọi điện cho em, em không biết phải trả lời thế nào, vậy nên anh phải giúp em nghĩ cách đi."

Cận Triêu im lặng nhìn cô, Khương Mộ cúi đầu lẩm bẩm: “Có lẽ em có hơi phản nghịch.”

Suy nghĩ đột ngột của cô làm cho Cận Triêu bật cười, nhưng cô nhanh chóng lật lại suy nghĩ của mình, sau đó tiếp tục lẩm bẩm: "Chẳng phải em thi xong rồi sao? Nhà ba lại không có mạng, em trở về cũng chán lắm, coi như... để em ở lại hưởng ké một chút wifi cũng không được sao?"

Cận Triêu trầm mặc một lát, sau đó anh cầm điện thoại xoay người đi ra ngoài, Khương Mộ nghe được anh gọi cho Cận Cường, nhưng lại không nghe rõ anh nói cái gì, tuy nhiên, khi Cận Triêu quay lại phòng lần nữa, trên tay anh còn bưng hai ly cà phê thơm nồng, anh thuận tay đưa cho Khương Mộ một ly, Khương Mộ còn ngồi ở cuối giường, cô giơ tay nhận lấy nhưng vẫn còn có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Cận Triêu đưa cà phê cho cô, lúc trước mỗi lần cô muốn uống, Cận Triêu đều nói cô còn nhỏ, giống như ở tuổi của cô chỉ có thể được uống các loại đồ uống nhẹ và sữa chua.

Cho nên ly cà phê Khương Mộ đang cầm trong tay có ý nghĩa lớn lao đến nhường nào cô ngước mắt lên nhìn anh, Cận Triêu thổi hơi nóng của ly cà phê trong tay anh, hương thơm tràn ngập khắp không gian, trên môi anh như hàm chứa một thâm ý không rõ ràng lắm, hơn nữa mí mắt anh còn hơi nâng lên, anh nói: "Em không muốn nếm thử nó à?"

Khương Mộ lúc này mới cúi đầu đưa ly cà phê đến bên môi, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, chỉ dám nhấp miệng một ít, khi chất lỏng trơn trượt từ đầu lưỡi trượt vào khoang miệng cô, Khương Mộ có chút ngạc nhiên ngẩng đầu một lần nữa nhìn về phía Cận Triêu.

Trong mắt Cận Triêu lộ ra ý cười: "Có ngọt không?"

Hai chữ này trực tiếp xuyên thấu vào tận đáy lòng Khương Mộ, cô lại nhấp một ngụm lớn, mặt đỏ bừng trả lời: "Lần trước uống rõ ràng là rất đắng mà."

Cận Triêu mỉm cười, Khương Mộ nhìn ly cà phê trong tay rồi hỏi anh: “Của anh đâu?”

Vừa nói cô vừa đi tới gần Cận Triêu, anh đưa cà phê trong tay cho cô, Khương Mộ không đưa tay nhận lấy mà trực tiếp thò đầu qua nếm thử ly cà phê của anh, nhưng nó lại đắng đến mức làm cho cô phải cau mày lại đầy nhăn nhó: "Vẫn là cà phê của em ngon hơn, nhưng mà sao cà phê của em lại ngọt thế?"

Cận Triêu lắc nhẹ cổ tay, chất lỏng trong cốc tạo thành một vòng xoáy nông, ánh mắt anh đầy nóng rực nhìn về phía cô: “Không phải cà phê nào cũng đắng.”

Nửa câu sau anh khẽ cụp mắt xuống: “Sau này anh sẽ không để em phải chịu đau khổ.”

Trong lúc nhất thời, Khương Mộ cảm thấy Cận Triêu không phải đang cùng cô bàn về chuyện cà phê, mà là đang nói về một loại lời hứa ngầm nào đó, không khí đột nhiên ngưng tụ, ngay cả trái tim của Khương Mộ cũng trở nên mềm nhũn.

Cô cúi đầu uống một ngụm cà phê lớn để che giấu nhịp tim rối loạn của mình, có lẽ cô đã uống quá nhiều nên khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, làn môi trên có in hằn một vòng tròn cà phê, giống như đang đeo một bộ râu giả. Cận Triêu mỉm cười, anh nhận lấy chiếc ly từ tay cô rồi đặt bên cạnh ly của anh, sau đó kéo Khương Mộ đến trước mặt mình, anh đặt ngón tay cái lên môi cô, nhẹ nhàng lau môi cho cô, hơi ấm trong trẻo từ môi trên của Khương Mộ truyền đến môi dưới. Anh cúi xuống, ánh mắt tràn đầy say đắm hỏi cô: "Em muốn cảm nhận cái gì?"

Nói xong, anh nâng cằm cô lên hôn nhẹ lên khóe môi cô: “Như vậy sao?”

Hai mắt Khương Mộ chợt lóe lên, nhìn gương mặt của anh gần trong gang tấc, thân thể cô đột nhiên trở nên cứng đờ, Cận Triêu lại hôn cô một cái nữa, lần này anh áp môi mình vào môi cô và chậm rãi hôn cô, thanh âm tràn ra từ trong cổ họng: "Hay là như vậy?"

Anh giống như một thủ lĩnh bẩm sinh dần dần chiếm lĩnh ý thức của cô, sau đó anh trầm giọng hỏi: “Hay là như vậy?”

Anh ấn môi mình vào môi cô, dần dần xâm chiếm lãnh thổ của cô, từng chút một khơi dậy sự hứng thú trong cô, mỗi cử động đều in sâu vào tâm trí Khương Mộ, cảm giác tê dại xa lạ khiến cơ thể cô không nhịn được run lên.

Đây là lần đầu tiên cô hôn Cận Triêu trong lúc tỉnh táo, mùi cà phê êm dịu vương vấn giữa môi và răng, có cả vị đắng và vị hơi ngọt tràn đầy cám dỗ, làm cho người ta một khi đã trải nghiệm thì không thể quên được.

Khương Mộ không biết bọn họ đã hôn nhau bao lâu, nhưng khi Cận Triêu buông cô ra, môi cô đã trở nên sưng tấy, anh bảo cô đi tắm, cô nghe theo lời anh đi vào phòng tắm. Hơi thở của cô vẫn còn hỗn loạn, trong thân thể cô giống như có hàng vạn con côn trùng nhỏ đang không ngừng gặm cắn trái tim cô, cô không thể khống chế, cũng không biết vì sao mình lại như vậy, chỉ có thể cảm giác ánh đèn ấm áp trong phòng tắm làm cho không gian càng trở nên mê ly mong lung, tâm tình của cô cũng theo đó mà trở nên phấn khởi.

Lúc Khương Mộ tắm xong đi ra, Cận Triêu còn đang xem phim, anh quay đầu nhìn cô, Khương Mộ đi đến bên giường, Cận Triêu né sang một bên nhường chỗ cho cô, nhưng cô chỉ ngồi ở bên giường mà cũng không nằm xuống.

Cận Triêu như có như không cười nói: "Anh nhớ lúc còn nhỏ em thích trèo lên giường của anh lắm mà.”

Nói xong anh liền kéo cô lại, Khương Mộ lập tức ngã vào trong lồng ngực anh, cả người nhất thời cứng ngắc không dám cử động, Cận Triêu chỉ nửa ôm cô tiếp tục xem phim, nhưng Khương Mộ nằm trong vòng tay anh bị anh ôm chặt, bị bao quanh bởi nhiệt độ cơ thể anh lại không thể tập trung xem phim chút nào.

Cô lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, Cận Triêu cũng phối hợp cụp mắt xuống nhìn cô, cô hỏi: “Anh có đẹp hơn diễn viên trong phim không?”

Khương Mộ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cô giả vờ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng thực tế lại không thể xem lọt được gì cả.

Trong dịp Tết Nguyên đán, cô vẫn nghĩ nếu có thể nằm cùng Cận Triêu như khi còn nhỏ thì sẽ tốt biết bao, bọn họ có thể thoải mái trêu chọc nhau, nhưng bây giờ thực sự nằm cùng với anh, Khương Mộ mới nhận ra rằng tình huống hoàn toàn không giống như cô tưởng tượng. Cô không có khả năng giống như khi còn bé đem đầu chui vào trong quần áo của anh rồi lại chui ra giống như lúc nhỏ nữa, nói mình là em gái bảo bối của anh, còn đi cắn cằm anh, sau đó Cận Triêu sẽ ‘nổi giận’ đè cô xuống giường để chọc cù lét cô.

Bây giờ cô cứng đờ giống như xác ướp nằm bên cạnh Cận Triêu, thậm chí còn không dám cử động, không khỏi cảm thán về thời thơ ấu có thể tự do thích làm gì thì làm.

Vốn dĩ nằm như thế này cũng rất tốt, cùng Cận Triêu yên tĩnh nằm xem phim cũng là một hoạt động thư giãn thoải mái hiếm có, nhưng Khương Mộ không hiểu tại sao trong phim hài lại đột nhiên xuất hiện một cảnh thân mật.

Thực ra cô không có tâm trạng tập trung theo dõi cốt truyện, nhưng khi không hiểu sao bộ phim hài lại chuyển sang cảnh một người đàn ông và một người phụ nữ hôn nhau say đắm và bắt đầu cởi quần áo, cô lập tức quay trở lại hiện thực, nhịp tim cô đập càng lúc càng nhanh, cô khẩn trương đến mức ngay cả hô hấp cũng bất giác trở nên nhẹ nhàng, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Cận Triêu nữa, cả người có loại cảm giác mệt mỏi rã rời, so với khi còn bé ngồi ở bên cạnh phụ huynh xem cảnh hôn thì còn xấu hổ hơn gấp nhiều lần.

Cận Triêu vẫn dựa vào đầu giường, một tay thì ôm lấy cô, một tay thì khoác lên cái gối của cô, bỗng anh giơ tay chạm vào vai cô rồi chậm rãi vuốt ve, lực đạo rất nhẹ, giống như đang trêu chọc, thân thể Khương Mộ vốn không dám động đậy càng trở nên cứng đờ, ngay cả ánh mắt cũng không biết đặt ở đâu, thế là dứt khoát nhìn thẳng lên trần nhà.

Cảnh tượng này trong phim kéo dài quá lâu, mỗi giây đều là tra tấn đối với cô, Cận Triêu cuối cùng không nhịn được nói: “Thật phiền phức.”

Anh nghiêng người, sau đó bỗng có một cái bóng đen rơi xuống trước mắt cô, anh hôn lên mắt cô, má cô, vuốt ve chân tóc của cô, từng động tác đều rất cẩn thận và nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao toàn thân của Khương Mộ càng trở nên căng thẳng và hô hấp cũng dần trở nên rối loạn.

Nụ hôn của Cận Triêu trượt xuống cổ cô, từng luồng khí nóng như thể có thể thiêu đốt toàn bộ dây thần kinh của cô, anh cảm nhận được thân thể của Khương Mộ hơi run lên vì sợ hãi, cuối cùng anh vẫn không tiếp tục nữa, đành buông cô ra rồi tiếp tục nằm xem phim...

Khương Mộ xoay người quay mặt về phía giường, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt to đen láy của Tia Chớp, cô liền giật mình, suýt chút nữa đã xuống khỏi giường.

Sau đó, Khương Mộ cứ giữ nguyên tư thế đó và dần dần chìm vào giấc ngủ, Cận Triêu nhẹ nhàng bế cô vào bên trong giường.

Sáng sớm Khương Mộ đã bị cảm giác ươn ướt nhớp nháp đánh thức, cô uể oải mở mắt ra liền nhìn thấy Tia Chớp đang vẫy đuôi và liếm tay cô ở cạnh giường, có lẽ là bởi vì Khương Mộ rất ít qua đêm ở đây nên Tia Chớp đặc biệt rất hưng phấn.

Khương Mộ chạm vào cái đầu to đầy lông của nó, sau đó cô đứng dậy tắm rửa rồi đeo dây xích cho Tia Chớp.

Cận Triêu và Tiểu Dương đang bận rộn trong phòng sửa chữa, có một khách hàng đang trò chuyện với bọn họ, Khương Mộ chỉ liếc nhìn anh ta một cái rồi dắt Tia Chớp ra ngoài đi dạo.

Lúc Tam Lại mở cửa hàng, anh ta nhìn thấy một bóng người nhỏ bé mặc váy ngủ ôm Tia Chớp, anh ta cũng rất ngạc nhiên khi thấy có một cô gái đến sớm như vậy để giúp Cận Triêu dắt chó đi dạo, Khương Mộ nhanh chóng quay người lại ngáp ngắn ngáp dài vẫy tay với anh ta: "Chào buổi sáng, anh Tam Lại.’

Sau đó cô dẫn Tia Chớp về lại gara ô tô, Tam Lại sững sờ đi ra cửa hàng thú cưng đi tới gara ô tô nhìn chằm chằm bóng lưng của Khương Mộ một lúc lâu.

Cận Triêu vừa bận rộn xong đi ra liền nhìn thấy Tam Lại, anh thuận tay ném cho anh ta một điếu thuốc, Tam Lại kẹp điếu thuốc lên tai, sau đó mở miệng hỏi: "Tối hôm qua Mộ Mộ không về nhà à?”

Cận Triêu nhướng mi nhưng cũng không nói gì.

Tam Lại lại hỏi: “Hôm qua cậu cũng không tới chỗ của tôi, vậy tối qua hai người ngủ như thế nào?”

Cận Triêu vẫn không lên tiếng, anh đi sang một bên vặn vòi nước và xả xà phòng bắt đầu rửa tay, nhưng Tam Lại vẫn cứ cố chấp đi theo, anh ta kinh ngạc chỉ vào anh: “Tên khốn này, đừng nói là cậu..."

Cận Triêu ngước mắt đè ngón tay anh ta xuống rồi nhẹ giọng nói: “Nếu đã thấy rồi thì im lặng, như vậy chúng ta vẫn còn là anh em tốt của nhau.”

Sau đó liền xoay người rời đi, bỏ lại Tam Lại với vẻ mặt hỗn loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK