Ban đầu cô cứ nghĩ anh là người rất khó chịu, nhưng sau khi tiếp xúc mới biết, anh không chỉ là một người đàn ông chu đáo lại còn rất tâm lý. Anh ôm lấy Mã Dao, nâng niu cô như một món báu vật trong lòng mình.
"Có đau không?"
Mã Dao khẽ lắc đầu, nhưng tay thì lại bấu vào người anh cứng nhắc. Cô chỉ khẽ kêu lên vài tiếng, như đang dồn nén cảm giác của mình, cơn buồn ngủ lúc nãy bị anh làm cho tỉnh ra. Bây giờ cô chỉ thấy người mình bay bổng, đầu óc cũng mơ hồ, dường như thời gian ngừng lại ở lúc này. Lúc Trình Tranh chạm vào người cô, anh rất nhẹ nhàng, anh hôn lên mắt của cô, giọng khàn đục.
"Đau thì nói với anh!"
Cô lại gật đầu, ôm lấy cổ của Trình Tranh mà nhắm mắt, nơi đó vẫn có những chuyển động không ngừng khiến cô không tài nào tập trung vào chuyện khác được. Cô với tay mình về phía cái tủ thấp bên cạnh giường, giật dây để tắt đèn, trong phòng chỉ còn ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ. Như vậy, có lẽ cô sẽ thấy đỡ căng thẳng hơn, cũng có thể sẽ đỡ ngượng hơn.
Thời gian chậm chạp trôi qua, Mã Dao cả người mướt mát mồ hôi, vẫn nằm ở đó để mặc anh dày vò. Cô hơi sốt ruột, cơ thể nóng ran lên giống như sắp bị thiêu rụi. Hơi thở của cô phả vào tai anh, rất khẽ, khiến anh hơi ngứa ngáy, nhưng vẫn muốn quấn lấy cô không rời.
"Anh có thể... Nhanh một chút không?"
"Hửm?"
Anh nhìn cô rất gần, cô đảo mắt, tay chạm vào đầu lông mày rậm của anh. Trên đời này vẫn còn có người đàn ông đẹp vậy sao, cô còn may mắn đang có được anh lúc này. Chạm vào lông mày của anh, giống như chạm vào một vùng cỏ mươn mướt, rất rậm. Chóp mũi của anh rất đẹp, sóng mũi cao thẳng tấp, vân trung rõ ràng, ngũ quan hài hoà, khi nhìn gần thế này lại càng thêm cuốn hút và mê hoặc. Mỗi khi anh cong môi, chỉ cần khoé môi hơi cong lên một chút đã giống như tung ra cho cô một đòn chí mạng.
Trình Tranh gật đầu, hôn lên môi cô rồi cùng cô triền miên với những dục vọng đang thiêu đốt cả hai người.
Trận chiến tình yêu sau khi kết thúc thì cũng đã hơn 2 giờ sáng, Mã Dao nằm thiếp đi trong vòng tay của Trình Tranh, hơi ấm từ cơ thể anh làm cô buồn ngủ. Anh nằm bên cạnh, tay mân mê nghịch tóc của cô, môi cong lên mỉm cười, đáy mắt dường như có tia sáng của sự hạnh phúc.
Hôm sau.
Lúc cả nhà thức dậy, đã không thấy Trình Tranh đâu. Anh chỉ ngủ lại khách sạn với Mã Dao vài tiếng, sau đó vì không muốn làm cô thức giấc nên đã dậy trước rồi về nhà thay quần áo, sau đó mới quay lại khách sạn đón cô. Bắt đầu trở thành trợ lý chính thức của anh, nên cô không thể để mình và anh quá thân thiết trong giờ làm việc. Lúc đến công ty, cô còn đứng ở cửa xe, nhìn anh nói.
"Anh vào trước đi! Lát em vào!"
Trình Tranh quay đầu lại nhìn cô khó hiểu.
"Sao vậy? Sao không đi cùng anh?"
"Đây là công ty, vẫn nên giữ đúng quy tắc."
Anh thở dài, liếc mắt nhìn xuống mới thấy Mã Dao đang mang đôi giày cao gót màu đỏ, nhưng có vẻ hơi chật nên cô đứng không được thoải mái. Anh nhìn đồng hồ rồi lại nhìn sang cô, sau đó là nhìn xuống chân cô.
"Cởi giày ra đi!"
Cô nhìn anh chớp chớp mắt.
"Hả? Tại sao?"
Trình Tranh chậc một tiếng rồi đột nhiên ngồi xuống trước mặt Mã Dao mà cởi giày của cô ra khiến cô ngơ ngác. Anh ngồi đó xoay qua xoay lại cổ chân của cô, làm cô không hiểu gì hết, cho đến khi nghe anh nói.
"Phồng chân hết rồi này! Em mang không vừa thì đừng mang, sao cứ nông nó vào làm gì vậy?"
"Nhưng nó đẹp mà, nhìn hợp với chân của em."
Anh lắc đầu, vừa cầm đôi giày cao gót vừa bế cô lên rồi đi thẳng đến cửa lớn của công ty. Hai chân cô quơ quơ như muốn nhảy xuống nhưng bị anh giữ chặt lại.
"Ngốc. Đẹp nhưng không vừa chân thì sẽ khiến em bị đau. Sao phải cố nông nó vào trong khi em có thể chọn một đôi khác?"
"Chiều nay tan làm sớm, anh đưa em đi mua giày mới."
Mã Dao ban đầu còn muốn vùng vẫy đòi xuống, nhưng không hiểu sao cô lại bị sự ôn nhu và dịu dàng này làm cho êm dịu. Cô si mê rồi, thật sự đã bị tình yêu làm cho chìm đắm trong những nồng nàn và màu hồng rực rỡ của nó. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên khi anh đứng ra đỡ cho cô một cái tát ở trước cửa họp đêm, cô đã biết thì ra mình cũng cần được dựa dẫm và yêu thương.
Công việc của Mã Dao làm cho Trình Tranh không nhiều, nhưng cô cũng không muốn mang danh là bạn gái anh nên được anh thiên vị, cứ muốn tìm thêm việc làm. Anh ngồi ở bàn làm việc, thấy cô đi chân trần đi qua đi lại lấy nước rồi lại pha cà phê, không nhịn được mà gọi.
"Dao Dao! Qua đây!"
Mã Dao đang rót nước thì ngẩng ra, cách gọi thân mật này của anh làm cả phòng làm việc bao gồm có cả Lâm Thanh Thanh phải chú ý. Cô cầm ly nước đi đến đặt trên bàn rồi ngây ngô.
"Sao vậy?"
Trình Tranh nhìn cô dịu dàng.
"Đi qua đi lại làm gì? Em không có giày thì ngồi yên đi, để trợ lý Lâm làm là được rồi."
...