“Có một điều mà đến tận bây giờ tôi mới nhìn ra được, thì ra Trình Tranh lại sâu sắc và thâm tình đến vậy.”
Mã Dao không nói lời nào, từ đầu đến cuối chỉ im lặng như thế, ngồi ngoài phòng bệnh đợi chờ kết quả. Cô đi đến đây rồi lại quay về nhà, nằm thu mình trong một góc, không nói không cười. Trong căn phòng của Trình Tranh hiện lên hình ảnh lúc anh bị trầm cảm, một chuỗi ngày dài như tận thế của anh.
Khoảnh khắc anh cầm trên tay hồ sơ bệnh án, sắc mặt anh hầu như không có cảm xúc gì. Anh cũng giống hệt cô lúc này, đi đi lại lại trong phòng không ra ngoài nửa bước. Lúc bà Trình nhờ người mang cơm vào phòng, anh vẫn mỉm cười nhận nó, nhưng thực chất các mâm cơm ấy anh đều đổ hết vào chậu cây.
Mã Dao vùi mặt mình vào chăn, mùi hương của anh vẫn còn đây, dù chỉ là thoáng qua nhưng cô vẫn bị nó quấn lấy. Cảm giác cứ như anh đang ở phía sau, ôm trọn lấy cô, cưng chiều cô như đã từng. Hình ảnh của Trình Tranh nằm trên giường hiện ra. Từ khi bị trầm cảm, anh ban ngày đến công ty làm việc, vùi đầu vào màn hình máy tính từ lúc sáng sớm đến tận tối mịt. Anh không nói chuyện với bất kì ai, cả Hải Đình và Hà Dữ, chỉ im lặng như vậy. Lúc về nhà anh liền nhốt mình trong phòng, viết tên của cô dán đầy trên tường, trên bàn làm việc, trong phòng tắm, trên cửa sổ.
Mã Dao nằm đó cả ngày trời không ngủ được, cô đã gầy đi rất nhiều rồi. Đến tối, cô làm bữa ăn cho bà Trình rồi lại vào bệnh viện, thay ca trực cùng với Hải Đình. Bác sĩ nói tình trạng nhịp tim của Trình Tranh đã ổn, mọi thứ đều bình thường, chỉ có điều anh vẫn hôn mê chưa tỉnh. Lúc thấy cô đi vào, Hải Đình hơi sững sờ ra.
“Cô đã ăn gì chưa?”
Cô gật đầu, nhưng anh ta liền cắt ngang.
“Cô đừng qua mặt tôi. Nhìn cô càng lúc càng gầy như vậy, nếu Trình Tranh nhìn thấy thì tôi và Hà Dữ sẽ bị cậu ta mắng đến rụng hết tóc trên đầu đấy!”
Hải Đình đưa cho cô một hộp cơm, nhét vào tay cô rồi nói thêm.
“Ăn một chút đi! Cô phải ăn thì mới có sức trông chừng cậu ấy!”
Mã Dao miễn cưỡng lắm cũng ăn được vài thìa, sau đó được bác sĩ cho vào phòng bệnh. Trong phòng ngoài giường của Trình Tranh ra còn có một cái giường gần đó, cách vài bước chân. Cô nằm ở đó, thi thoảng lại đến ngồi bên mép giường, lấy sách ra đọc cho anh nghe.
“Trình Tranh! Tối nay trời đẹp lắm! Trên trời rất nhiều sao. Em vừa chụp lại rồi, đợi khi anh ngủ dậy sẽ cho anh xem nhé!”
Trong phòng chỉ có mỗi cô nói chuyện, không ai đáp lời. Cô thở dài, lòng nặng nề như bị đá đè xuống. Từ lúc xảy ra biết bao nhiêu chuyện, không khi nào cô có được một giấc ngủ ngon, không khi nào cô ngừng suy nghĩ đủ mọi chuyện.
“Anh ngủ xong chưa? Anh dậy đi! Em… Trình Tranh! Em xin lỗi!”
Mã Dao áp mặt lên tay của anh, hai hàng nước mắt nóng hổi rơi xuống, thấm lên mu bàn tay đang mát lạnh.
“Là em không tốt, là em không hiểu cho anh. Anh đừng ngủ nữa! Em sợ! Em sợ lắm!”
Cô vùi mặt vào tay anh, run rẩy mà bật khóc, đến khi nước mắt trên mặt khô cạn, ngủ quên lúc nào không hay.
Sáng hôm sau.
Đã là một tuần kể từ khi Trình Tranh hôn mê, mọi chuyện vẫn chưa thể thu xếp được. Cục cảnh sát đã tìm thấy xác của Trình Thiên Tự dạt vào bờ biển, lập tức gọi điện về thông báo cho người nhà. Bà Trình nghe xong suýt ngất, nhưng sau đó cũng chỉ biết lắc đầu. Biến cố xảy ra quá nhiều, bà không còn đủ sức để đau đớn nữa.
Lúc này bà chỉ còn Mã Dao, còn cô là đủ tỉnh táo để bà nương nhờ và tin cậy. Lúc cô về nhà mang theo túi thức ăn, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng. Mặc dù trong lòng cô muôn vàn phức tạp và bão giông, nhưng cô không dám để lộ ra vì sợ bà lo nghĩ nhiều sẽ sinh bệnh.
“Hôm nay bác ăn gì? Con nấu cho bác ăn!”
Bà biết cô đã kiên cường đến mức nào mới giữ được khuôn mặt này, nên chỉ biết cùng cô giả vờ xem như mọi chuyện vẫn ổn.
“Con gái! Vất vả cho con rồi!”
Mã Dao nhìn bà. Giây phút bà gọi chô một tiếng “con gái”, tim cô nảy lên một nhịp, xen lẫn giữa hạnh phúc và xót xa. Đã bao lâu rồi cô không được nghe cách gọi đó, sự ôn hoà và từ tốn đó. Bà khiến cô nhớ đến mẹ mình, nhớ đến những đau khổ và tủi thân mà mình đã đè nén bấy lâu nay. Bà Trình dang tay ra, cô liền bước đến ôm chầm lấy bà, lệ tràn bờ mi.
Buổi chiều.
Mã Dao soạn một ít đồ đạc cần thiết rồi ra xe vào bệnh viện. Lúc cô vừa ngồi vào trong, Hà Dữ đã gọi điện đến.
“Hà Dữ! Tôi nghe đây!”
“Mã Dao! Trình Tranh tỉnh rồi! Cậu ấy tỉnh rồi!”
Nhận được tin, cô lập tức bảo tài xế chạy thật nhanh đến bệnh viện để xem tình hình. Hải Đình và Hà Dữ lúc này đang ở trong phòng bệnh, vui mừng biết bao khi nhìn thấy anh mở mắt ra nhìn bọn họ. Mặc dù anh chưa nói gì, nhưng họ cũng đã mừng đến nỗi phát khóc.
“Tên bạn tồi! Cậu biết tôi lo lắng thế nào không?”
“Chúng tôi lo một phần, Mã Dao lo tận mười phần đấy! Thấy cậu tỉnh rồi cô ấy sẽ phát điên vì sung sướng mất!”
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Mã Dao nhìn thấy Trình Tranh nằm trên giường bệnh đang mở mắt, suýt nữa không nhịn được mà thốt lên. Cô bước vội đến, hai tay bắt vội lấy tay của anh nắm chặt lấy, còn chưa kịp vui mừng thì anh đã hỏi.
“Hải Đình! Hà Dữ! Cô ta là ai vậy?”
…