• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe cấp cứu và đội cứu hộ được điều động đến bên bờ biển. Người đi qua đi lại khăp nơi, người thì tìm kiếm tung tích của hai nạn nhân rơi xuống biển, người thì gọi điện thoại, người thì ghi chép. Riêng Mã Dao, chân cô đã mềm nhũn mà không còn sức để đứng dậy. Cô bò ra đất, gào khóc cứ muốn nhảy xuống vực để tìm Trình Tranh. Cô khóc đến khàn cả giọng, nước mắt đầm đìa, khuôn mặt nhếch nhác, Hải Đình và Hà Dữ chỉ biết im lặng mà giữ chặt lấy cô.

Bọn họ biết, bây giờ chỉ cần buông tay cô sẽ lập tức nhảy xuống. Vì anh, chuyện gì cô cũng dám làm.

“Bỏ ra! Làm ơn bỏ tôi ra!”

“Mã Dao! Mã Dao bình tĩnh lại!”

Sau hơn hai tiếng đồng hồ tìm kiếm, họ chỉ tìm thấy được Trình Tranh, còn Trình Thiên Tự thì hoàn toàn mất tích, cảnh sát chính thức xác nhận ông ta đã chết. Trình Tranh được đưa vào bệnh viện cấp cứu trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, đầu anh chảy nhiều máu, còn rơi xuống biển không thể chống cự vì trong tình trạng hôn mê. Có thể nói, anh bây giờ giống như ngọn đèn treo trước gió, thổi mạnh sẽ tắt ngay.

Không chỉ có anh, cả Mã Dao cũng được đưa vào phòng bệnh chăm sóc vì kiệt sức. Hải Đình và Hà Dữ sợ bà Trình không chịu nổi tin tức này nên không ai dám gọi về báo. Bọn họ thay phiên nhau đi qua đi lại, chờ đợi tình hình. Lúc tỉnh lại đã thấy một màu trắng xoá, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi khiến Mã Dao khó chịu.

“Trình Tranh?”



Cô chợt nhớ đến anh, nhớ lúc mình chạy trên nền đá sỏi để lao về phía chiếc xe rơi xuống biển. Người cô bật dậy khỏi giường, ánh mắt hoảng loạn khiến y tá vừa vào giật mình.

“Trình Tranh?”

Mã Dao tháo sợi dây truyền dịch trên tay mình ra rồi xuống giường chạy mất, làm cô y tá không trở tay kịp.

“Cô ơi! Cô ơi!”

Cô chạy ra khỏi phòng bệnh rồi nhìn khắp xung quanh, không biết Trình Tranh đang ở hướng nào nên cứ theo quán tính mà chạy. Người trong bệnh viện đều nhìn cô, thấy cô rất hoảng sợ, tinh thần bất ổn, chân không mang dép, mái tóc dài rối lên. Lúc chạy ngang qua một ngã rẽ, cô vô tình nhìn thấy Hải Đình và Hà Dữ. Chân cô lập tức khựng lại, chạy về phía bọn.

Họ nhìn thấy cô thì bốn mắt mở to, không nghĩ rằng cô lại đến đây với bộ dạng này.

“Trình Tranh đâu? Trình Tranh ở đâu?”

Họ cũng không biết nên nói với Mã Dao như thế nào, vì chuyện này có thể vui, cũng có thể sẽ buồn. Trình Tranh đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng bác sĩ nói đầu anh bị va đập mạnh còn cấp cứu trễ, nếu tỉnh lại thì khả năng mất trí nhớ cũng sẽ rất cao. Cô không còn hơi sức nào để khóc nữa, vì cơ thể này dường như đã kiệt quệ hoàn toàn sau hai đêm kể từ khi đưa anh vào bệnh viện.

Lúc này hỏi ra mới biết, bà Trình vẫn chưa hề hay biết gì. Đến cả cô còn chịu không nổi, nếu để bà biết nhất định sẽ không thể khá hơn. Lúc cô ngồi ở trước cửa phòng bệnh, Hải Đình mang theo chai nước đi đến đưa về phía cô, chỉ nhận lại cái lắc đầu. Anh ta thở dài.



“Mã Dao! Có một chuyện tôi vẫn luôn muốn hỏi rõ cô.”

Mã Dao quay sang nhìn, trên mặt lộ ra nét tiều tụy xơ xác. Anh ta im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng.

“Cô đã sang London sinh sống, vậy tại sao còn quay trở về nơi này? Cô, vẫn còn yêu cậu ấy phải không?”

Cô nhìn Hải Đình, cất giọng lên đã là một giọng nói khàn đi vì hai đêm không ngủ.

“Tại sao anh hỏi như thế?”

“Cô biết không? Trước đây Trình Tranh mà tôi biết, dù cho có trải qua muôn trùng biến cố trên cuộc đời, anh ta cũng chưa từng có ý định từ bỏ, càng chưa từng nghĩ đến việc tìm đến cái chết. Nhưng có lẽ giờ đây, cậu ấy đã không thể gánh nổi nữa rồi.”

Những câu nói mơ hồ của Hải Đình càng thêm khiến Mã Dao khó hiểu, cô vừa muốn hiểu lại vừa không. Trình Tranh từng tìm đến cái chết khi nào? Trong khi trước mặt cô đã từng tồn tại một người đàn ông lạnh lùng đến mức tàn nhẫn, đứa con chưa thành hình người rời bỏ thời gian còn không biết khóc là gì.

Anh ta biết cô sẽ không tin, vì Trình Tranh đã từng rất tuyệt tình, cả anh ta và Hà Dữ còn phải thừa nhận. Nhưng cũng chỉ có anh ta và Hà Dữ là hiểu rõ, người vô tình nhất cũng là người chịu nhiều tổn thương nhất.

“Tôi chỉ muốn nói rằng, tất cả những gì mà cô nhìn thấy về Trình Tranh trong khoảng thời gian qua, chỉ là hiểu lầm, là một vỏ bọc. Cậu ấy lúc nào cũng nghĩ mình tài giỏi, chuyện tày trời gì cũng gánh chịu được, tự tạo ra một lớp vỏ bọc hoàn hảo rồi lại không thể phá vỡ nó. Đến khi trái tim vỡ ra tan tành, muốn phá cũng không phá được.”

“Tại sao anh lại nói với tôi những chuyện này?”

Mã Dao trong lòng ngập tràn mâu thuẫn, cô hiểu rõ cảm giác khi nhìn thấy anh vì cứu cô mà để đèn chùm rơi xuống người đau đớn như vậy là vì yêu. Cô hiểu rõ khoảnh khắc nhìn thấy anh ở trong xe rơi xuống biển rồi lại được đưa vào đây với tình trạng nguy kịch, trái tim vỡ ra trăm mảnh như vậy cũng là vì yêu. Nhưng cô vẫn còn nhớ, lúc trước anh đã từng vô tình với cô như thế nào.

Hải Đình thấy trên mặt cô không có chút cảm xúc, mới không thể nhịn được mà nói ra.

“Tin tức Trình Tranh tự tử từng làm náo loạn một thời, lẽ nào cô không biết?”

Mã Dao nhìn anh ta, đôi mắt giương cao lên như đang kinh ngạc, như đang không tin vào tai mình vì những lời anh ta vừa nói. Anh ta cười nhạt. 𝑇hử‎ đọc‎ tr𝘶yện‎ không‎ q𝘶ảng‎ cáo‎ tại‎ +‎ 𝑇𝖱Ù𝑀𝑇𝖱‎ U𝑌Ệ𝐍.Vn‎ +

“Có lẽ không rồi. Vì ngày mà cậu ấy tự tử, là ngày mà cô đang ngồi trên máy bay để đến London. Vết cắt đó rõ ràng là chí mạng, chỉ còn một vài mm nữa thôi nhất định sẽ chết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK