Trong đầu của Mã Dao lúc này vô cùng mơ hồ, cứ như lạc ngoài hoang mạc. Cô nhớ mình đã từng nhìn thấy một vết sẹo lớn và dài trên cổ tay của Trình Tranh, nhưng không hiểu sao lại im lặng không hỏi tại sao nó xuất hiện. Hải Đình lại nói tiếp, những lời nói của anh ta như từng đợt sóng lớn, cứ đập vào bờ làm tâm trí cô kích động.
“Trình Tranh từng mắc chứng trầm cảm nặng, có lẽ cô cũng chưa từng biết. Khi đó trong đầu cậu ấy chỉ toàn nghĩ đến những chuyện tiêu cực, chỉ muốn chết thôi.”
Mã Dao mệt nhoài cụp mắt, giọng cô hạ xuống đến mức khó nghe rõ.
“Đừng nói nữa!”
“Cậu ấy chưa từng hết yêu cô, một chút cũng chưa từng, chỉ có nhiều hơn mà thôi. Thật ra lúc đó cậu ấy không còn cách nào khác, quá bế tắc rồi nên mới quyết định đẩy cô ra xa. Mất đi đứa con cô nghĩ chỉ mình cô đau lòng thôi sao? Trong khi cậu ấy mất đi cả hai cùng một lúc.”
Cô nhỏ giọng mình xuống, hai tay bấu chặt lấy ống quần.
“Tôi bảo anh đừng nói nữa!”
Những lời mà Hải Đình nói, dù bây giờ cô không muốn nghe thì cũng đã lọt hết vào tai. Cô loạng choạng đứng dậy, không nói lời nào mà bỏ đi. Trong đầu cô chợt nhớ đến một chuyện cần phải xác minh cho rõ ràng. Cô nhớ đến mấy lọ thuốc nằm trên bàn ở trong phòng ngủ của Trình Tranh, khi ấy cô chỉ nhìn thoáng qua mà chưa có thời gian tìm hiểu. Anh từng bị trầm cảm sao? Còn là trầm cảm mức độ nặng?
Mã Dao nửa cười nửa không ngồi trong xe taxi đi về nhà họ Trình. Cô nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng của anh, nhớ lúc anh ném cả một xấp giấy tờ vào người cô một cách hắt hủi. Nhưng cô cũng nhớ lúc anh nằm trên người cô bị đèn chùm đè xuống, khoé môi đầy máu.
Trong nhà không có ai, cả bà Trình cũng không thấy bóng dáng. Mã Dao không quan trọng chuyện đó mà chạy một mạch lên lầu rồi đẩy cửa phòng Trình Tranh ra, mấy lọ thuốc vẫn còn nguyên một chỗ. Cô bước đến cầm nó lên, hết lọ này đến lọ khác rồi lục lọi tìm trong ngăn tủ. Ngăn đầu có một tập hồ sơ bệnh án ghi tên của Trình Tranh, chưa mở ra vậy mà tim cô đã thắt lại.
“Bệnh nhân Trình Tranh, mắc hội chứng trầm cảm nặng kéo dài, cần phải dùng thuốc để điều trị.”
Cô nhìn tên toa thuốc được ghi trong giấy tờ rồi nhìn lên bàn, số lọ thuốc đó và dòng chữ trên giấy là một. Phía sau giấy có ghi kèm lời dặn dò của bác sĩ, rằng khi anh thấy căng thẳng đến mức sắp làm điều tiêu cực, hãy nghĩ đến nguyên nhân mà anh tồn tại trên đời và ghi nó ra giấy. Và những mẫu giấy phía sau, khiến Mã Dao không kìm được mà cả người run rẩy, nước mắt rơi không ngừng.
“Dao Dao! Dao Dao! Dao Dao! Dao Dao!”
Tất cả các tờ giấy trắng phía sau đều là tên của cô, và cô chính là nguyên nhân để Trình Tranh đi lên từ vũng lầy của tiêu cực.
Hoá ra Trình Tranh chưa bao giờ ngừng yêu cô, anh chưa bao giờ là người tàn nhẫn với cô. Hoá ra từ đầu đến cuối người đau lòng nhất chính là anh, người tàn nhẫn nhất cũng là anh, và người yếu mềm nhất cũng là anh. Một mình chống chọi với mọi thứ, anh thà đẩy cô ra xa, ôm hết thảy những đau buồn cũng không để cô hay biết. Nhưng bây giờ thì sao? Mọi chuyện vẫn không thể cứu vãn được, chỉ có anh là người tan nát cõi lòng.
Mã Dao không bám trụ được nơi nào mà ngồi bệt xuống đất khóc nức nở. Cô nhớ đến những lời mà Hải Đình đã nói, từng câu từng chữ đều là một nhát dao đau đớn ghim vào lồng ngực.
“Trình Tranh từng tự tử.”
“Trình Tranh bị trầm cảm nặng luôn tìm đến cái chết.”
“Trình Tranh vì lo nghĩ cho tương lai mà đẩy cô ra xa.”
“Cô nghĩ chỉ mình cô là yêu cậu ấy thôi sao? Cậu ấy chưa từng ngừng yêu cô, một giây một phút cũng chưa từng.”
Trái tim của Mã Dao đau đến mức như ngừng đập, những gì mà Trình Tranh nói với cô từ lúc mới yêu đến bây giờ anh đều sẽ làm được. Nhưng cô lại không muốn một chuyện, rằng anh vì không muốn mình là người đau lòng mà lại chọn cách ra đi trước. Cô hận anh, nhưng cô lại yêu anh nhiều gấp bội lần chữ hận ấy.
Trong phòng ngoài hồ sơ bệnh án của Trình Tranh ra còn có một quyển sổ ghi chép nhỏ nằm một góc ở ngăn tủ. Mã Dao lấy ra xem, mới phát hiện ra anh đã cho người lập một bia mộ nhỏ ngoài vùng ngoại ô tưởng nhớ đứa con đã mất của hai người. Cô sắp không thở nổi nữa, thật sự không thở được nữa. Càng phát hiện ra Trình Tranh yêu mình nhiều bao nhiêu, cô lại cảm thấy mình không đủ xứng đáng để nhận được tình yêu đó bấy nhiêu.
Khóc hết nước mắt một lần, khóc đến sưng mắt rồi mệt nhoài không dậy nổi, Mã Dao nằm trên giường ngủ quên lúc nào không hay. Tỉnh dậy xong cô liền thay quần áo đón xe đến bệnh viện, Hải Đình đã về nhà và thay vào đó là Hà Dữ. Khi nhìn cô, phản ứng đầu tiên của anh ta là ngạc nhiên vì cô phờ phạc quá, xuống sắc chỉ sau mấy ngày.
“Mã Dao! Cô ổn không vậy?”
Cô không trả lời mà nhìn anh ta, nhẹ giọng hỏi.
“Anh ấy tỉnh chưa?”
Hà Dữ lắc đầu. Hôm qua cô hỏi thăm tình hình của anh, Hải Đình cũng lắc đầu, bây giờ anh ta cũng có đáp án tương tự. Cô chẳng còn khóc nổi nữa, ngồi xuống ghế ngã lưng, Hà Dữ cũng ngồi ngay bên cạnh.
“Trình Tranh phước lớn mạng lớn, sẽ không sao đâu mà!”
“Lẽ ra tôi không nên bay từ London về đây. Không. Nói chính xác rằng, lẽ ra ngay từ đầu tôi không nên yêu anh ấy.”