Lúc đang cùng nhau rửa bát, Trình Tranh cũng đã đắn đo một lúc mới quyết định hỏi Mã Dao. Dù sao quan hệ của bọn họ bây giờ cũng đã mặn nồng hơn trước, anh cũng không muốn cô phải giấu anh chuyện gì. Như anh đã nói, chuyện tiền bạc không phải vấn đề, càng đừng để tiền bạc làm mất hoà khí của cả hai.
Cô đứng ở bên cạnh anh, chăm chú rửa bát nhưng vẫn nghe rõ anh hỏi gì. Tiếng bát đũa va vào nhau vui tai cùng tiếng nước chảy, cô trả lời.
“Là tiền em vay để xây mộ cho cha mẹ.”
Lúc cha mẹ của Mã Dao qua đời cô chỉ mới 10 tuổi, nhưng đã một mình sống trong căn nhà này, cô ra đời cũng sớm hơn người khác nên ăn nói đương nhiên cũng rất sắc bén. Bằng chứng là trước khi yêu đương, anh vẫn luôn bị cô làm khó làm dễ, vì cô rất biết cách để thao túng người khác. Lúc ấy cô được người ta giới thiệu, bà Hà là người cho vay với lãi suất thấp, hơn nữa bà ta cũng không phải người không biết điều, rất dễ thương lượng. Ban đầu thấy cô nhỏ như vậy, bà ta còn sợ cô sẽ lừa mình, vì lúc ấy cô không còn ai thân thích. Nhưng nhờ có người hàng xóm đứng ra bảo lãnh, Mã Dao mới mượn được tiền để xây mộ cho cha mẹ mình.
Cô muốn cha mẹ sau khi yên nghỉ có chỗ chôn cất đàng hoàng tử tế, dù sao họ cũng không sống được đến ngày nhìn cô kết hôn rồi sinh con.
“Dao Dao!”
Nghe anh nhẹ nhàng gọi tên mình, cô mới ngẩn đầu lên, tiếng nước chảy lớn như vậy nhưng giọng nói của anh vẫn rõ hơn bao giờ hết.
“Vất vả cho em rồi!”
“Sau này em không cần phải gồng mình vì bất kì chuyện gì hết có biết không?”
Cô nhìn anh cười, nhưng đôi mắt lại long lanh giống như muốn khóc, cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở mức ngấn lệ.
“Nhiều lúc em còn tự hỏi, không biết hạnh phúc mà em đang có bây giờ, có phải là thật hay không?”
Trình Tranh ôm Mã Dao vào lòng, bàn tay anh thon dài đặt lên lưng của cô rồi nhẹ nhàng vuốt ve, vỗ về. Anh biết cô gái nhỏ của anh đã trải qua những gì, tuổi thơ không hề có một chút hồi ức nào gọi là vui vẻ. Từ khi cha mẹ mất đã phải một mình bươn chải, còn phải bị người ta ức hiếp, xem thường. Cổ họng anh hơi nghẹn lại, tuy cô bây giờ nhìn mạnh mẽ, nhắc đến chuyện xưa cũng không rơi lệ nhưng lại khiến anh vô cùng xót xa. Tay anh đặt lên tóc của Mã Dao, hơi run rẩy, nhắm mắt lại thôi cũng có thể tưởng tượng được cô đã sống khổ sở đến mức độ nào.
Anh hôn lên tóc cô, giọng nói nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng.
“Là thật. Hạnh phúc của em là thật. Anh cũng là thật. Đừng nghĩ lung tung nữa, em đã mạnh mẽ như thế còn gì?”
Đến bây giờ, có lẽ người cho cô cảm giác an toàn nhất chỉ có Trình Tranh, cũng chỉ có anh mới ôn nhu và dịu dàng với cô đến như vậy. Mã Dao buông anh ra, muốn qua bên ghế ngồi thì đột nhiên lảo đảo không đứng vững được. Cô theo bản năng đưa tay ra muốn tìm điểm tựa, anh mới nhìn ra được dường như cô không ổn rồi.
“Dao Dao! Làm sao vậy?”
Anh đưa tay sờ lên mặt rồi lên trán của Mã Dao, mới phát hiện ra cô đang bị sốt, còn sốt rất cao.
“Sao nóng như vậy? Em bị sốt khi nào sao không nói anh biết?”
Sắc mặt cô dần trở nên xanh xao, hai mắt lờ đờ.
“Em không sao. Không sao.”
***
Lúc mơ màng mở mắt, xung quanh đã được bao phủ bởi một màu trắng xa lạ, còn có mùi thuốc khử trùng, dường như đang ở bệnh viện. Mã Dao mở to mắt ra nhìn, nhớ lại lúc đang nói chuyện với Trình Tranh dường như cô lại phát sốt, sau đó thì ngất đi. Cô gắng gượng ngồi dậy nhìn xung quanh, trong phòng ngoài cô ra thì không còn ai, cũng không biết anh đã đi đâu rồi.
Sờ tay lên trán, mặc dù sao khi vào đây bác sĩ đã tiêm thuốc và cho cô uống thuốc hạ sốt, nhưng vẫn không thấy hạ là bao. Có tiếng mở cửa, Trình Tranh chậm rãi đi vào, anh vừa mới ở quầy lễ tân thanh toán viện phí.
“Em còn khó chịu ở đâu không?”
Anh bước nhanh đến rồi ngồi ngay bên cạnh, choàng tay ra ôm cô vào lòng, cả người cô như toát ra hơi nóng của lò lửa. Anh lại thấy sốt ruột, không yên tâm mà quan sát cô, đảo mắt nhìn một lượt, tay hết sờ lên trán rồi lại ôm lấy gò má của cô.
“Sao lại sốt mãi không hạ vậy?”
Mã Dao biết anh đang lo cho mình, nhưng cô rõ tình trạng sức khỏe của mình hơn ai hết, chỉ là bệnh vặt, nhưng có điều lại day dẳng hơn người khác mà thôi. Hơn nữa ngày mai Trình Tranh còn phải đến công ty mở cuộc họp cổ đông, cô không thể để anh ở đây lâu được. Dù hai mắt đang rất khô và nóng, nhưng cô vẫn cố mỉm cười, đặt tay mình lên tay anh.
“Em không sao. Anh mau về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đến công ty nữa.”
“Không. Việc của công ty anh có thể thu xếp được, trước mắt phải lo cho em đã.”
Cô nhìn anh cười khổ.
“Em không sao thật mà.”
Trình Tranh nhìn cô nghiêm mặt, ấn tay của mình lên trán của cô.
“Đừng bướng. Nghe lời anh, nằm xuống đi! Anh ở đây với em.”
Mã Dao ngoan ngoãn nằm xuống, bề ngoài cố chịu vậy thôi, thật ra cô đã không mở mắt lên nổi nữa, mi mắt cũng rũ xuống cực hạn rồi. Cảm giác cả người nóng ran vì bị sốt hành vô cùng khó chịu, cô uống cả một bình nước đầy mà cổ họng vẫn khát khô, nằm ở đó rồi ngủ thiếp đi. Trình Tranh ngồi bên cạnh không rời một khắc, anh thi thoảng lại đặt tay lên trán của cô để xem tình hình, trán vẫn cứ âm ấm.
Điện thoại trong túi vừa rung lên, anh đã vội lấy ra xem người gọi là ai để cô không bị thức giấc do tiếng đổ chuông.
“Trình Tranh! Dự án của cuộc họp ngày mai đã làm xong rồi, chỉ còn chờ cậu thôi.”
Người gọi đến là Hà Dữ. Anh đưa mắt nhìn Mã Dao đang nằm trên giường rồi đứng dậy đi đến cửa sổ, cho tay vào túi quần. Giọng anh nhỏ hơn bình thường một chút, sợ cô ngủ không ngon.
“Dao Dao bị sốt, hiện giờ tôi đang ở bệnh viện lo cho cô ấy. Cuộc họp ngày mai, có thể bị hoãn lại.”
…