• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Một tiếng là cô ấy, hai tiếng cũng là cô ấy. Cậu yêu quá hoá rồ rồi à? Trước đây cậu đâu có như vậy?”

“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Tôi đã nói rồi, việc của công ty tôi có thể lo được cậu không cần nhúng tay vào.”

Trình Tranh và Hải Đình bắt đầu to tiếng với nhau, đây là lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau bằng thái độ này. Từ trước đến nay, quan hệ của bộ ba bọn họ vô cùng tốt, nhưng cả Hải Đình và Hà Dữ đều nhìn ra từ sau khi anh quen Mã Dao, bọn họ bắt đầu có những thay đổi. Họ không muốn đổ lỗi hết cho một cô gái, nhưng tình hình bây giờ nhìn vào chính là như vậy.

Hải Đình há hốc mồm nhìn anh, phải một lát sau mới lên tiếng được.

“Cậu nói như vậy mà nghe được à? Công ty này là chúng ta cùng nhau đầu tư, cậu không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho tôi và Hà Dữ một chút chứ?”

Mã Dao từ ở trong nhà đã nghe thấy Trình Tranh và Hải Đình nói chuyện lớn tiếng, cô cũng hiểu rõ anh hủy cuộc họp cổ đông vì cô đã ảnh hưởng nhiều đến công ty thế nào. Cô đi ra ngoài sân rồi mở cổng, âm thanh của cái cổng đã cũ làm hai người đàn ông chú ý mà quay sang nhìn. Trình Tranh nhìn cô, trong lòng có hơi mâu thuẫn, một bên là tình bạn bền bị suốt bao nhiêu năm, một bên là tình yêu không thể chối bỏ. Mã Dao cũng không phải người không hiểu chuyện, hơn nữa cô cũng biết việc nào là nên ưu tiên hàng đầu.

“Tôi xin lỗi. Tôi biết vì tôi mà các anh mới xích mích với nhau như vậy.”



Hải Đình đang nóng giận trong người, nên bình thường dù có hoà nhã nhưng hôm nay anh ta ăn nói vô cùng cộc lốc, liếc cô một cái rồi chống hông.

“Cô biết là tốt đấy!”

Trình Tranh nhìn anh ta một cái sắc lạnh, anh ta liền thôi không muốn đôi co với phụ nữ làm gì. Mã Dao bước đến đứng bên cạnh anh, hiện giờ cô cũng đã ổn hơn, dù sao cũng ở trong bệnh viện suốt hai ngày liền. Hai ngày qua việc ở công ty có lẽ đã chất cao như núi, chỉ sợ người chịu cực là Trình Tranh, anh phải lo lắng nhiều thứ như vậy. Mã Dao lên tiếng.

“Hải Đình! Tuy tôi không phải người tài giỏi như các anh, không giúp ích được nhiều cho công ty, nhưng những việc nào nên làm tôi cũng đã làm.”

“Tôi không muốn mình bị bệnh, cũng không muốn Trình Tranh vì tôi mà làm dở công việc của anh ấy. Bây giờ tôi không sao rồi, mọi thứ vẫn có thể bắt đầu lại, tôi sẽ giúp anh ấy thu xếp ổn thoả, không làm ảnh hưởng đến anh và Hà Dữ.”

Cô vừa nói vừa quan sát thái độ của anh ta. Ban đầu khi đến đây quả thực Hải Đình rất căng thẳng, một phần là vì không muốn xảy ra mâu thuẫn với Trình Tranh, nhưng cuối cùng cũng đã diễn ra, một phần vì sợ chạm mặt Mã Dao. Đúng như những gì cô đã nói, cô không được giỏi giang như bọn họ, kiến thức mà cô học được từ trong sách vở không nhiều. Nhưng bù lại, cô đang nhìn mọi chuyện bằng đôi mắt thực tế, là áp dụng công việc cụ thể trước mắt. Khi nói chuyện với cô, rõ ràng Hải Đình nhìn ra được quyết tâm của cô, nên dù ban đầu anh ta có giống như đàn đứt dây thì cũng đã kịp thời thu dây lại.

Trình Tranh ở bên cạnh im lặng không nói gì để cho cô lên tiếng, vì anh biết cô có thể xoa dịu sự căng thẳng nhất thời của Hải Đình. Dù sao chuyện cũng không nghiêm trọng đến như vậy, các khách hàng và cổ đông của công ty cũng không làm căng mà chỉ thắc mắc lí do Trình Tranh biến mất.

“Là tôi lo lắng cho cậu ta và công ty thôi, cô cũng biết mà!”

Sắc mặt của Hải Đình đã thay đổi, anh ta còn cảm thấy áy náy vì vừa nãy đã khó chịu với cô.

“Xin lỗi nhé! Mã Dao! Cô đang bệnh mà còn phải lo lắng chuyện ở công ty.”



Mã Dao cong môi cười.

“Tôi không sao. Tôi chỉ sợ anh hiểu lầm Trình Tranh thôi! Tôi không muốn các anh vì tôi mà ảnh hưởng đến tình bạn của mình.”

Cuối cùng người có thể đứng ra giải quyết mọi chuyện lại là Mã Dao, sau khi Hải Đình trở về, Trình Tranh liền quay sang mà ôm lấy cô vào lòng khiến cô ngạc nhiên. Mãi một lúc sau cô mới phản ứng kịp, hai tay nhỏ bé đưa ra đặt lên lưng của anh.

“Dao Dao! Em có biết em tuyệt vời lắm không?”

“Hửm? Em làm gì mà tuyệt?”

Anh đột nhiên không nói không rằng bế cô trên tay, nhìn cô mỉm cười.

“Em làm gì cũng tuyệt. Nên cần phải được khen thưởng.”

Mã Dao vừa cười vừa giẫy giụa hai chân, hai tay.

“Thả em xuống!”

Trình Tranh bế cô vào nhà rồi đi qua cái rèm cửa mà đặt cô xuống giường, phủ lên người cô sau đó là lên môi của cô. Nụ hôn này nóng bỏng quá, giống như muốn thiêu rụi cô vậy, khiến thần trí cô như sắp điên đảo mất rồi. Nói về tài lẻ ăn nói cô có thể giỏi hơn, nhưng nói về cách khiến cơ thể người ta rơi vào hoang lạc thì cô đúng thật phải gọi anh là sư phụ. Trong khi cô đang lúng túng, thì anh luôn biết cách để khiến cô trở nên thật quyến rũ, và sự quyến rũ ấy chỉ thuộc về riêng mình anh.

Mã Dao đặt tay lên cổ áo sơ mi của Trình Tranh, hơi thở của cô dồn dập hơn bao giờ hết, như muốn nổ tung vì sức nóng trên người mình. Anh cúi mặt nhìn cô, ánh mắt ngập ý cười, đôi môi thanh tú cong lên một đường cong tuyệt đẹp.

“Nói yêu anh đi!”

Anh nói rồi vùi mặt vào cổ của cô, nơi nào càn quét qua nơi đó liền đổ sập, không bám trụ lâu được mà không ngừng run rẩy. Mã Dao nhíu mày, tay vô thức bấu lấy ga giường, giọng cô như bị lạc tone.

“Đừng đùa nữa!”

“Dao Dao! Nói yêu anh đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK