“Cô ấy không nói với tôi mà lại nói với hai cậu? Nghe buồn cười nhỉ?”
Trình Tranh đứng dậy đi đến bình nước đặt ở bàn tròn rồi rót một ly, lại lấy thuốc đau dạ dày trong ngăn tủ ra để uống. Sau khi uống xong, anh lại nói, mặc cho Hà Dữ ở bên này cố gắng khua tay múa chân giải thích cho anh hiểu.
“Vậy thề đi! Thề rằng câu chuyện cậu vừa nói với tôi là thật.”
Hà Dữ ôm đầu bất lực.
“Thề á? Phải thề thế nào đây?”
“Thề rằng nếu nói dối tôi cậu sẽ độc thân suốt đời, hết kiếp này đến kiếp sau.”
“Sao cậu đọc miệng thế hả? Tôi đã ế bao lâu rồi cậu biết không?”
Im lặng một lúc lâu, anh ta mới thấy chuyện này cũng không có gì quá to tát. Dù sao chuyện mà anh ta kể với Trình Tranh là thật, Mã Dao có thai cũng là thật. Nếu sau này anh ta thật sự ế tới già, thì cũng không phải do lời thề quá linh nghiệm, mà là do anh ta quá vô phước thôi.
“Tôi thề lời tôi nói hoàn toàn là sự thật. Nếu không thật thì tôi nhất định sẽ ế suốt đời luôn.”
“Hài lòng chưa?”
Trình Tranh vừa nghe dứt câu, chỉ kịp nói với Hà Dữ câu "cảm ơn " rồi lập tức cúp máy mà thu dọn hành lí. Công việc ở Anh bây giờ, anh giao lại toàn bộ cho trợ lý Alice giải quyết. Từ thủ đô London bay về sân bay Bắc Kinh cũng phải mất gần 12 tiếng đồng hồ, anh đã cho người chọn vé khởi hành sớm nhất. Lúc về đến nơi thì có lẽ cũng đã khuya, bây giờ anh lại không tiện gọi cho Mã Dao nên chỉ có thể âm thầm cho cô một bất ngờ.
Nhớ đến lần trước khi nói chuyện điện thoại, Mã Dao từng vui vẻ nói nhất định sẽ cho anh một món quà khi anh về nước. Có lẽ món quà đó, chính là tin anh sắp được làm cha, sắp chào đón một sinh mạng nhỏ đến với thế giới này. Hà Dữ sau khi thề xong, chưa nói thêm gì thì chỉ nghe đầu dây bên kia có tiếng “tút”. Đã thử nhiều lần gọi điện cho cô, nhưng Trình Tranh vẫn không liên lạc được, vì sau lần xảy ra va chạm lần trước với xe phân khối lớn, nó đã rơi xuống đất vỡ màn hình.
Mã Dao đã mấy lần quay lại chỗ sửa chữa nhưng họ vẫn chưa sửa xong, vì có thể phải mua luôn một cái mới. Công việc ở công ty khá nhiều, nhưng sau khi hay tin cô có thai thì Hải Đình với Hà Dữ liền tranh nhau làm hết. Bọn họ bảo cô chỉ cần ở nhà đánh máy tài liệu rồi gửi mail cho họ, mọi việc khác đã có họ lo. Biết sớm như thế cô đã không nói mình có thai làm gì để bây giờ ngồi ở nhà buồn chán như thế này.
Vì không có điện thoại liên lạc, nên Mã Dao chỉ đành dùng máy tính nhắn tin qua cho Trình Tranh, nhưng lại không thấy anh nhận. Cô nào biết rằng giờ này anh đang ngồi trên máy bay để bay về nước, chỉ vì hay tin cô đã có thai. Ti vi phát lên một bản tin tức, là thông tin công ty thiết kế đồ hoạ King đã phá sản hoàn toàn, sau đó là tin nhắn của Hải Đình và Hà Dữ gửi qua mail.
“Công ty… phá sản thật rồi sao?”
Mã Dao bàng hoàng, không biết Trình Tranh đã nhận được tin tức này chưa mà lại không nghe máy. Bản tin tiếp theo còn chấn động hơn cả, người đưa tin còn đang trực tiếp có mặt tại hiện trường.
“Kính thưa quý vị và các bạn. Thông tin mới nhất chúng tôi vừa nhận được, cửa hàng phở gia truyền Trình gia đột nhiên bùng cháy dữ dội, thiêu rụi toàn bộ bên trong…”
Cô bật người đứng dậy.
“Trình gia? Bác gái? Bà nội?”
Tin xấu tiếp diễn khiến Mã Dao suýt nữa thì đứng không vững, vội vàng rời khỏi nhà để đón taxi đến Trình gia xem tình hình. Quán phở buổi tối vắng khách nên bà Trình cho người dọn dẹp và đóng cửa sớm, nào ngờ lại có người trà trộm vào giả làm nhân viên để phóng hoả. Những lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, ông Trình lại đang ân ái cùng Lâm Thanh Thanh ở nhà cô ta.
“Đã trễ rồi. Ngày mai anh lại đến.”
Ông vừa lấy áo định khoác lên người thì cô ta đã dùng chiêu làm nũng, gác cằm mình lên vai ông mà đẩy đưa.
“Đừng đi mà. Đêm nay ở lại với em đi!”
“Hay cho em, cứ dùng chiêu này để dụ dỗ anh.”
Điện thoại gọi mãi không được cho chồng, bà Trình hay tin quán phở cháy thì thục mạng đến cửa hàng, bà nội lúc này vẫn còn ở bên trong. Đội cứu hộ cùng các nhân viên chữa cháy chỉ vừa nhận được tin nên vẫn còn đang điều động lực lượng, bà chạy đến muốn xông vào cứu mẹ chồng.
“Bác ơi! Đừng!”
Mã Dao kịp thời chạy đến kéo tay bà ra, nói rồi lập tức chạy vào bên trong.
“Để con!”
“Đừng mà! Dao Dao!”
Bà Trình khóc nấc lên, tiếng còi xe inh ỏi khắp một khu phố, cuối cùng đội cứu hộ và đội phòng cháy chữa cháy cũng đã đến. Trình Tranh lúc này chỉ vừa xuống sân bay, từ lúc khởi hành điện thoại liên tục mất tín hiệu nên anh không thể biết được ai đã gọi cho mình. Tin tức công ty bị phá sản anh đã biết, bây giờ lại có người lan truyền hình ảnh ông Trình cùng một cô gái không rõ mặt ân ái với nhau. Mọi chuyện không hay đều đổ dồn vào anh và gia đình anh, cùng lúc đó thì Hải Đình gọi điện. Anh ta ngồi bên cạnh Hà Dữ đang trên đường đến Trình gia.
“Tôi nghe.”
“Cậu đọc tin tức chưa? Quán phở cháy rồi, mẹ và bà nội của cậu, cả Mã Dao đều đang ở đó.”
Sắc mặt Trình Tranh liền như bị rút cạn máu.
“Cái gì?”