"Cha cho người theo dõi con?"
Ông ấy nhìn anh, từ ánh mắt cho đến thái độ đều thể hiện rõ những suy nghĩ căm ghét trong lòng mình. Trong mắt ông bây giờ mà nói, Mã Dao đã trở thành một cô gái hoàn toàn khác với hình tượng mà anh sắp khổ công gầy dựng lên.
"Dẫn nhau vào khách sạn qua đêm như vậy, có ra thể thống gì nữa không?"
"Cha! Đó là bạn gái của con. Thật ra con đã định đưa cô ấy về ra mắt..."
"Đừng."
Ông đưa tay ra gạt ngang, ngay từ giây phút nhìn thấy những tấm ảnh này ông ấy đã không thể nào chấp nhận được chuyện anh đưa Mã Dao về căn nhà này.
"Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đưa cô ta về căn nhà này. Đừng bao giờ."
Bà nội và mẹ của Trình Tranh nghe ở dưới phòng khách có chuyện ồn ào thì vội vàng đi xuống. Lúc xuống phòng khách, chỉ thấy cả anh và cha anh đều mang một sắc mặt rất khó coi. Mẹ anh dìu bà nội ngồi xuống ghế hỏi.
"Trình Tranh! Có chuyện gì vậy con?"
Bà nội ngồi bên cạnh cầm tấm ảnh lên xem, vô tình cầm phải tấm ảnh chụp Mã Dao mở cửa xe của anh ra, mái tóc đen mướt, da trắng, môi đỏ đẹp kiêu kỳ. Bà còn chưa kịp hỏi sự tình đằng sau là gì, đã quay sang hỏi anh.
"Tiểu Tranh! Bạn gái của con đây à?"
"Dạ phải."
Câu trả lời này khiến bà và mẹ nhìn nhau, sau đó bà lại nở một nụ cười vô cùng ưng ý. Bà không nghĩ rằng cháu trai mình lại có mắt nhìn người đến như vậy, còn chọn được cô bạn gái đẹp thế này. Cầm thêm vài tấm ảnh nữa để xem, còn có cả lúc anh đang đứng cùng Mã Dao ở trước cổng nhà trồng đầy hoa hồng vô cùng thơ mộng. Bà vui vẻ chỉ tay vào nó, cười nói với anh.
"Tấm này! Hai đứa xứng đôi thật đó nha!"
Trình Tranh liếc mắt nhìn cha mình một cái rồi nhìn bà, trong lòng vui mừng khấp khởi.
"Thật không nội?"
Bà gật đầu rồi đặt tay mình lên mu bàn tay anh vỗ vỗ.
"Sắp xếp dẫn về đây cho nội! Mau lên!"
Nghe đến đây, cha của Trình Tranh lập tức tỏ thái độ kinh ngạc đến khó tin. Lẽ nào bà vẫn chưa nhìn thấy tấm ảnh chụp anh và Mã Dao cùng đi vào khách sạn hay sao? Bầu không khí chỉ vừa mới vui vẻ trở lại, ông đã dùng sắc mặt sát khí của mình rồi đập tay xuống bàn nói.
"Không được. Cha cấm con không được qua lại với cô ta."
Bà nội nhìn sang ông, nhăn mày hỏi.
"Gì vậy? Tại sao lại không được? Con bé nó xinh đẹp xứng đôi với Tiểu Tranh nhà mình như vậy, con còn muốn cái gì?"
"Mẹ à! Mẹ không thấy nó với cô ta, chưa gì mà đã vào khách sạn rồi sao?"
"Hả?"
Bà nội há hốc mồm ngạc nhiên nhìn sang Trình Tranh, rồi nhìn tấm ảnh mà cha anh đưa cho bà xem. Quả thực trong ảnh chụp là lúc anh đang dìu Mã Dao vào trong khách sạn. Nhưng người như anh, không phải là không có cớ để qua mắt bà nội và mẹ. Hơn nữa trong ảnh chụp nét mặt của Mã Dao khá mệt mỏi, chỉ cần anh khéo léo một chút là có thể qua được ngay. Hơn nữa, bà nội đã ưng bụng cô rồi, bây giờ chỉ muốn gặp mặt cô ngay mà thôi, lời nói của cha anh lúc này với bà lại chẳng hề quan trọng.
Cha anh cật lực phản đối, còn nói thêm.
"Cha nhắc lại một lần cuối, con không được phép qua lại với cô ta. Còn không thì, lập tức bay qua Anh du học cho cha."
Trình Tranh không chấp nhận được mà đứng bật dậy, vì anh đứng quá vội nên vết thương ở bụng hình như bị hở ra, cơn đau ập đến bất ngờ khiến anh hơi chao đảo. Nhưng anh đã kịp bình tĩnh mà đứng thẳng người, đầu lông mày chỉ hơi nhíu lại một chút, đối diện với cha mình mà nói.
"Con không đi đâu hết, con cũng sẽ không buông tay cô ấy ra đâu."
"Con..."
Quay lưng rời khỏi nhà, lúc ra đến cổng anh đã không chịu được cơn đau mà vội vàng mò mẫm để ngồi vào trong xe. Anh tựa lưng vào ghế thở hỗn hển, trán toát một lớp mồ hôi mỏng, cúi mặt xuống vội vàng cởi cúc áo sơ mi ra. Quả nhiên vết thương ở bụng đã bị rách, máu thấm vào miếng băng gạc đã sắp tràn ra ngoài. Bây giờ anh không thể về công ty trong tình trạng thế này, nên chỉ có thể cố gắng lái xe trên đoạn đường đến nhà của Mã Dao. Anh chạy đến gần quán cà phê mà cô làm thì dừng lại vì không chịu được nữa.
Đưa mắt nhìn vào bên trong, Mã Dao đang chạy ra chạy vào để tiếp khách, vì quán hôm nay có vẻ khách khá đông. Trình Tranh khẽ cười, nụ cười trên môi anh nhợt nhạt, không biết có thể cầm cự được bao lâu. Nụ cười của cô lúc này, làm cơn đau ở bụng anh như hiện lên rõ hơn, cũng giống như đang dần tan biến, nửa thật nửa giả.
"Mã Dao! Hình như ngoài cửa có khách!"
Cô đang dọn dẹp bàn thì nghe Phong Diệp nói mới để ý đến, lúc ngẩn đầu nhìn lên thì thấy xe của Trình Tranh. Cô vội vàng chỉn chu lại rồi chạy ra mở cửa, anh nhìn thấy cô thì lập tức kéo áo sơ mi lại, nhìn cô mỉm cười.
"Thấy anh vui vậy à?"
Mã Dao cười cười, đảo mắt nhìn qua anh một lượt rồi hỏi.
"Sao anh ở đây vậy?"
"Trên đường về nhà, nhớ em nên ghé qua đây một lát!"
Cô cười, nụ cười ngọt ngào tựa sương mai, tựa nụ hoa, tựa ánh nắng, dường như những thứ đẹp đẽ nhất trên đời đều có thể giống với nụ cười của cô. Trình Tranh cong môi, sắc mặt nhợt nhạt đưa tay chạm lên gò má của cô.
"Có lẽ tối nay anh không ghé nhà em được, anh ngủ lại công ty."
Mã Dao cũng biết gần đây công việc của anh bận rộn, vậy nên cũng không trách anh. Hơn nữa ngày mai cô cũng sẽ đến công ty làm, chỉ mong có thể giúp ích cho anh một phần. Bạn đang đọc 𝒕𝙧𝓊yện 𝒕ại ﹎ 𝒕𝙧𝓊𝓶𝒕𝙧 𝓊y𝖊n.𝘝n ﹎
"Anh bận thì cứ đi đi! Đừng có nhớ em quá mà không ngủ được nữa đấy!"
Sau khi tạm biệt, anh ngồi ở đó nhìn cô đi vào làm việc, đồng hồ cũng đã điểm 7 giờ tối, còn nửa tiếng nữa thôi cô cũng sẽ tan làm. Lúc chuẩn bị lái xe đi, Mã Dao còn quay đầu lại nhìn anh một cái, nụ cười gây nhiều nhớ thương. Xe của Trình Tranh lại dừng ở một đoạn đường khác, anh mò mẫm tìm điện thoại trong run rẩy rồi gọi cho Hải Đình.
"Có chuyện gì vậy Trình Tranh?"
Giọng anh yếu dần.
"Đến... Đoạn đường gần quán cà phê gặp tôi. Tôi... Không ổn rồi."
...