Anh nhắm mắt, đặt tay lên xoa xoa thái dương rồi nhẹ nhàng trả lời.
“Không. Cấp dưới làm sai nên anh nhắc nhở thôi. Dao Dao của anh! Anh nhớ em rồi.”
Mã Dao nhẹ nhàng mỉm cười, giờ phút này không ở bên cạnh anh, không thể nhìn thấy những áp lực công việc của anh, cô chỉ có thể an ủi anh, mong rằng anh có thể vượt qua được tất cả chướng ngại dẫn đến thành công.
Vừa cúp máy, Trình Tranh đã đưa tay ôm bụng mình, trán toát mồ hôi. Gần đây anh không chịu ăn gì, thời gian ngủ cũng chỉ có 1-2 tiếng đồng hồ khiến tinh thần căng thẳng, dẫn đến đau dạ dày. Anh đứng dậy, mò mẫm xuống ngăn tủ tìm lọ thuốc đau dạ dày. Từ khi bước chân ra đời thành lập sự nghiệp, đây là lần đầu tiên anh phải dùng đến thuốc, vì trước giờ anh toàn để như vậy, cứ để bệnh lướt qua rồi thôi.
Anh nuốt vội viên thuốc to vào cổ họng mà không cần dùng nước, đến giường ngã người nằm xuống, cột sống lại nhói lên vì cả đêm qua anh không nằm. Lấy điện thoại ra, anh gọi điện cho cô gái tóc vàng khi nãy, nói bằng tiếng Anh.
“Alice! Liên lạc với người của tôi ở Trung Quốc, bảo bọn họ giải quyết êm đẹp chuyện khiếu nại và các cổ đông. Kẻ nào chống đối, thì kẻ đó không cần phải đi làm nữa.”
“Dạ.”
Trình Tranh cúp máy, sau đó liền không chịu được vì cơn đau dạ dày lại ập đến. Thuốc cũng chỉ vừa uống vào nên vẫn chưa phát huy công dụng, nên bây giờ cơn đau vẫn cứ bám theo anh mãi như vậy. Điện thoại rung lên liên tục, là tin nhắn từ Hải Đình và Hà Dữ, bọn họ không biết tình hình bên đây đang rối thế nào nên cứ hỏi thăm, nhưng lại thành ra làm phiền đến anh.
Cách tốt nhất bây giờ là Trình Tranh đích thân ra mặt, giải quyết hết các đơn khiếu nại cùng với việc thiết kế công ty bị rò rỉ. Cả một đêm không ngủ, anh đã suy nghĩ rất nhiều lần về chuyện đó, không thể nào bản thiết kế nằm trong máy tính và dữ liệu của công ty lại lọt ra ngoài dễ dàng như vậy được. Trừ phi trong công ty có kẻ khả nghi, cố tình muốn hạ uy tính của Trình Tranh xuống.
Hải Đình gọi điện thoại đến, anh nghe máy nhưng lại mở loa ngoài, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, dù rằng đang đau dạ dày nhưng vẫn kìm nén, giọng trầm xuống.
“Tôi nghe.”
Vừa nghe thấy giọng của anh cậu ta đã vội vàng nói thao thao bất tuyệt.
“Cậu định im lặng luôn hay sao? Chuyện đã đến nước này rồi không thể im lặng nữa đâu Trình Tranh à! Lần này là liên quan đến thiệt hại công ty chúng ta, sẽ có thể phá sản đấy!”
Trình Tranh thở dài một hơi.
“Cậu có biết tôi đã nhận bao nhiêu đơn khiếu nại hợp đồng rồi không? Cậu nghĩ tôi không cố gắng giải quyết vấn đề sao, nghĩ tôi không muốn tìm ra ai là người đứng đằng sau à?”
“Trình Tranh. Tôi nói với cậu một chuyện, nhưng cậu tuyệt đối phải bình tĩnh nghe tôi nói hết. Công ty của chúng ta trước giờ làm ăn minh bạch, mọi chuyện rõ ràng, nhưng mà từ khi Mã Dao…”
“Ý của cậu là thế nào? Cậu nghi ngờ cô ấy?”
Trình Tranh chậm rãi ngồi dậy, đưa tay lau mồ hôi trên trán của mình, sắc mặt nhợt nhạt. Từ khi bắt đầu chuyện tình cảm với Mã Dao, anh chưa từng nghĩ mình sẽ nghi ngờ cô bất kì chuyện gì. Mặc dù bây giờ công ty đang trên đà vực thẳm, thậm chí không chỉ một mình Hải Đình mà rất nhiều người khác cũng chỉa mũi nhọn vào cô. Nhưng anh không hề nghĩ như vậy, anh cũng không muốn cô chỉ vì chuyện này mà bị mọi người nhìn ngó bằng ánh mắt dò xét.
Anh thở hắc một hơi, nhắm mắt lại để cơn đau từ từ lắng xuống rồi nói.
“Tôi nhắc lại lần cuối cùng, cậu và tất cả những người làm việc trong công ty không có quyền nghi ngờ cô ấy.”
Hải Đình bất mãn, nhưng vừa hé môi ra định nói thì đầu dây bên kia đã không còn tín hiệu.
***
Trên đường về, Mã Dao có nhờ tài xế taxi dừng lại để mình mua ít sữa cho phụ nữ mang thai trong mấy tháng đầu thai kì. Lúc này cô lại thèm ăn trái cây, nhìn lấy vải ngon liền chọn thêm một ít, sau đó quay sang nói với tài xế.
“Qua khúc cua này là đến nhà tôi rồi, tôi tự về được. Cảm ơn anh.”
Mã Dao thanh toán tiền cho tài xế sau đó thong thả đi về, vì trời đã dần chiều nên khá mát mẻ. Từ khi mang thai, lúc nào mẹ của Trình Tranh cũng tranh thủ sắp xếp việc ở quán phở để đến thăm cô. Có lẽ thời điểm này, cô thấy mình là một cô gái hạnh phúc nhất, may mắn nhất. Một tiếng khởi động xe phân khối lớn từ phía sau vang lên nghe rất chói tai, cứ như vậy phóng đến rồi quẹt ngang người của Mã Dao.
“A!”
Cô bị hất mạnh một cái ngã xuống đất trước mặt vài người đang qua đường, trái cây trong túi đều rơi đầy ra đất. Theo phản xạ đầu tiên của một người mẹ, cô ôm lấy bụng của mình vì sợ ảnh hưởng đến thai nhi. Đúng lúc đó, mẹ của Trình Tranh đang ngồi trong xe ngang qua, thấy tình cảnh này thì bị doạ một phen hốt hoảng. Bà vội vàng cho người dừng xe lại rồi chạy đến chỗ của cô.
“Dao Dao?”
“Dao Dao à!”
Có lẽ vì bị kinh động nhất thời nên Mã Dao đã ngất đi, khiến bà Trình sợ đến mức mặt mũi tái mép bảo tài xế nhanh chóng đưa cô vào bệnh viện. Thật may là vì cú va chạm không nhẹ nên chỉ bị động thai, cả cô và đứa trẻ trong bụng đều không sao. Bà Trình ngồi ở bên cạnh sốt ruột, thấy cô vừa tỉnh dậy liền nói.
“Không ổn rồi. Hay là bác gọi cho Trình Tranh, bảo nó nhanh chóng về đây với con.”
Mã Dao vội đưa tay ra giữ lấy tay bà.
“Đừng bác ơi! Hiện tại công ty đang gặp rắc rối, anh ấy ở nước ngoài đã đủ phiền rồi, đừng để anh ấy phải lo lắng thêm. Con không sao đâu ạ!”
…