"Không cần đâu. Em cũng xong việc của mình rồi."
Anh gật đầu, đưa tay ra hiệu muốn cô đến gần, cô liền mỉm cười mà nghe theo. Hà Dữ và Hải Đình thấy cảnh này, hội người ế như bọn họ đương nhiên thấy không thoải mái mà ngồi ngơ ngác ra. Anh mở màn hình máy tính, muốn cho Mã Dao xem về các tài liệu quan trọng của bản thiết kế sắp tới anh sẽ hợp tác với công ty đồ gốm, sẽ thiết kế các mẫu in cho bên họ.
"Đẹp không?"
Mã Dao thích thú gật đầu.
"Đẹp! Là anh nghĩ ra sao?"
Trình Tranh gật đầu.
"Ừm. Có cả vài mẫu của Hà Dữ và Hải Đình nữa, bọn họ đầu óc sáng tạo cũng ghê gớm lắm!"
Được Giám đốc đề cập đến theo cách này, hai người họ nhất thời vui đến mức phỏng mũi, nét ngượng ngùng thể hiện rõ trên khuôn mặt. Lâm Thanh Thanh thấy mình giống như người thừa ở trong căn phòng này, thu dọn tài liệu xong lập tức rời đi.
Đến chiều.
Trình Tranh giữ đúng lời hứa đã nói đưa Mã Dao đến một cửa hàng giày dép, cô thấy việc này quả thực không cần thiết chút nào. Những đôi giày ở nhà cô có vài đôi cũng không vừa chân, nông vào mang lâu cũng sẽ vừa dù có hơi đau một chút. Bình thường không thấy, không hiểu sao hôm nay anh lại để ý và phát hiện, bắt cô đổi giày. Cô vừa định đi chân trần vào thì anh không chịu, bế cô lên để vào cửa hàng giày rồi đặt cô ngồi xuống ghế, nói với nhân viên.
"Chọn cho bạn gái tôi mẫu giày cao gót giống loại này, nhưng size lớn hơn một chút, chất liệu mềm mại, không bị đau gót chân."
Nữ nhân viên nhìn cách anh bế Mã Dao đi vào cho đến cách anh chọn giày cho cô, cười nói.
"Vâng ạ! Anh đúng là một người bạn trai tâm lý, cô ấy sẽ rất hạnh phúc."
Nhân viên vừa đi vào trong, Trình Tranh đã chậm rãi đi đến ngồi bên cạnh Mã Dao mà cười hỏi.
"Thấy không? Người ta còn nhìn ra được anh yêu em đến thế nào.". T𝒓a𝔫g gì 𝗆à hay hay thế ﹏ T𝒓𝗨𝗆T𝒓 𝓾y𝗲𝔫.V𝔫 ﹏
Cô bĩu môi cười.
"Thôi đi! Anh chỉ giỏi miệng lưỡi thôi."
Mẫu giày mà nhân viên cửa hàng mang ra có màu đỏ nhung khá giống với đôi mà Mã Dao thích, chất liệu mềm mại đúng như mong muốn của anh, khi mang vào chân đi lại cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô có vẻ thích đôi này, đúng như lời anh nói thì chọn một đôi vừa vặn với mình vẫn tốt hơn là khổ sở mang một đôi không vừa, còn bị đau chân.
Sau khi mua giày, Trình Tranh còn đưa Mã Dao đến nhà hàng ăn tối, nơi này bày trí đơn giản mà sang trọng, không quá cầu kì vì anh biết cô không thích như vậy. Anh gọi những món ăn cũng đơn giản, luôn lắng nghe sở thích của cô.
"Em ăn món này được không? Ăn cay được không?"
Mã Dao nhìn vào menu rồi cười.
"Anh thích ăn thì em cũng thích."
Trình Tranh cảm thấy rất vui khi nghe câu nói này, anh cười, khuôn mặt điển trai cuốn hút.
"Thật không đấy?"
Cô gật gật đầu, sau đó hai người cùng nhau dùng bữa tối dưới ngọn đèn vàng, có cả hoa. Trong suốt bữa ăn, Mã Dao nhận ra hình như Trình Tranh có gì đó muốn nói với mình, thi thoảng anh lại nhìn cô cười cười, trông rất lạ. Cô rót rượu vào ly của anh, hỏi.
"Muốn nói gì với em?"
Quả nhiên cô là người thông minh, nhìn một phát đã biết ngay anh đang muốn nói gì đó với mình. Thật ra chuyện này anh cũng muốn nói lâu rồi, chỉ là gần đây việc ở công ty hơi nhiều, anh chưa thu xếp ổn thỏa nên chưa tiện nói. Hơn nữa anh cũng muốn Mã Dao thư thả một thời gian, để cô sau khi nghe mình nói xong sẽ đỡ thấy ngạc nhiên.
Uống một ngụm rượu, Trình Tranh nhìn cô cong môi cười.
"Anh muốn em làm bạn gái anh, muốn đưa em về ra mắt gia đình."
Quả nhiên Mã Dao ngạc nhiên, còn ngạc nhiên đến mức suýt nữa sặc chết vì ngụm rượu trong miệng mình. Cô nhìn anh ngơ ngẩn, còn nghĩ hình như mình nghe nhầm rồi nên cứ nhìn anh không biết hỏi gì.
"Anh nói gì vậy?"
"Về nhà ra mắt gia đình anh, được không?"
"Anh đang nghiêm túc sao? Với mối quan hệ này?"
Trình Tranh nhìn cô, nụ cười trên môi anh trở nên gượng gạo hẳn rồi lại vụt tắt. Mối quan hệ này? Anh thật sự có nghiêm túc với nó không? Ngay từ đầu khi ngỏ lời muốn bước vào giai đoạn yêu đương với cô, anh đã thật sự nghiêm túc, thật sự nghĩ mình sẽ chịu trách nhiệm với cô. Không phải chỉ vì anh đã ngủ với cô nên mới như vậy, mà là vì anh thích cô, anh yêu thích cô. Bây giờ nghe cô hỏi như vậy, anh cảm thấy những lời mà mình đã nói ra với cô về mối quan hệ này giống như nước đã đổ đi vậy, không thấm thía câu nào. Lẽ nào cô vẫn không đủ tin tưởng anh sao? Lẽ nào cô vẫn không tin anh không thể cho cô một tình yêu và sự an toàn tuyệt đối?
Trình Tranh thở dài, sắc mặt anh trở nên không tốt hẳn.
"Em hỏi vậy là sao? Đến bây giờ em vẫn không tin tưởng anh sao?"
Mã Dao lắc đầu, vội vàng nói.
"Không phải. Trình Tranh. Chỉ là... Chỉ là chuyện này đột ngột quá, em chưa chuẩn bị được."
Anh nhìn cô mỉm cười, một nụ cười thể hiện những khổ tâm của mình.
"Không cần nói nữa. Anh hiểu rồi. Mã Dao, anh hiểu rồi."
Nói xong, Trình Tranh đứng dậy, thái độ của anh đã hoàn toàn cho cô thấy được rằng anh đang khó chịu, anh thấy mình bị cô xem thường, vì sự tin tưởng của cô dành cho anh vẫn chưa đủ lớn. Anh lấy thẻ trong túi áo ra đặt mạnh lên bàn xem như là thanh toán bữa ăn này rồi rời khỏi nhà hàng trước mặt Mã Dao. Cô đứng dậy, chạy theo anh ra bên ngoài rồi đi theo ra bãi đậu xe.
"Trình Tranh. Anh đứng lại. Anh nghe em nói đã!"
Anh xem như mình không nghe thấy gì, chỉ quay lại nói với cô một câu.
"Anh gọi taxi rồi, lát nữa sẽ có người đưa em về."
Mã Dao cũng bắt đầu cảm thấy không vui, cô kéo tay ngăn không cho anh mở cửa xe, còn anh vì sợ cô sẽ đau nên cũng quay người lại.
"Rốt cuộc em muốn gì?"
"Em hỏi anh mới phải? Tại sao đột nhiên như vậy? Tại sao tỏ thái độ khó chịu với em?"
...