Hàn Thiên Nhược gật đầu đưa cốc sữa cho Mặc Âu: "Được rồi! Tôi sai! Nào uống sữa"
Mặc Âu nhìn cốc sữa tươi đầy ú ụ trong tay Hàn Thiên Nhược thì "Ọe"
Hàn Thiên Nhược nghĩ cô không khỏe nên lo lắng hỏi: "Khó chịu chỗ nào?"
Mặc Âu vẫy vẫy tay tỏ ý không sao nói: "Lần sau anh đừng pha sữa tươi cho tôi. Tôi không thích uống sữa"
Hàn Thiên Nhược gật đầu chuyên tâm ghi nhớ từng sở thích nhỏ nhặt của cô. Anh hỏi thêm: "Còn món gì em không thể ăn được hay không?"
Mặc Âu đưa bàn tay ra liệt kê: "Còn có hành, tỏi là tôi không ăn được''
''Vậy em thích ăn gì?''
Mặc Âu đắn đo suy nghĩ rồi trả lời: "Tất cả, đặc biệt là đồ ăn vặt và bánh ngọt''
Hàn Thiên Nhược nhớ kĩ: "Được"
Mặc Âu nhìn đồng hồ đã điểm 7 giờ 30 phút, vội nuốt miếng bánh mì cuối cùng, sau đó vẫy tay chào tạm biệt Hàn Thiên Nhược: "Tôi đi làm đây"
Hàn Thiên Nhược nói với cô: "Từ từ đã"
Mặc Âu: "Hả?"
Hàn Thiên Nhược đưa cho Mặc Âu một hộp cơm tinh xảo nói: "Đồ ăn trưa của em"
Mặc Âu ngạc nhiên, không nghĩ tên đại thiếu gia này chu đáo như vậy nhưng vẫn cảm kích nói: ''Vậy tôi không khách sáo mà nhận lấy vậy. Thôi, đi đây''
Hàn Thiên Nhược nhìn bóng dáng của cô biến mất sau cánh cửa, gương mặt tựa gió xuân lúc này giờ đã trở nên lạnh lùng, không cảm xúc. Bởi con người thật của anh trước khi gặp cô vốn dĩ như vậy. Chỉ là khi có cô, anh mới biết bản thân còn có một bộ mặt dịu dàng ấy. Hàn Thiên Nhược lấy điện thoại gọi cho đầu giây bên kia: "Cho xe đón tôi tại biệt thự Thịnh Thế"
Đầu giây bên kia cung kính đáp: "Vâng thưa ngài"
_________________
Tại tập đoàn Victoria - một công ty lớn nhất nhì Đế Đô, lấn sân vào nhiều lĩnh vực: giải trí, bất động sản, thời trang, đá quý,... Mà người đứng đầu công ty đó là một cô gái đầy khí chất, dung mạo phi phàm, tính tình khó đoán, vô cùng nguy hiểm. Tất cả mọi thông tin của cô vẫn được che dấu không một ai biết rõ trừ một số người đặc biệt. Chỉ biết rằng, cô có biệt danh là Aster để mọi người nhận biết thân phận.
Trong giới thương trường, không ai là chưa nghe qua tên gọi này. Bởi vì sao hả? Tất nhiên là bởi sự đa mưu túc trí, cùng sự bí ẩn khó đoán trong cách làm việc của cô gái nọ. Bạn đừng nghĩ cô ấy trẻ đẹp mà dễ dụ. Cơ mà cô ấy dễ dụ thật, nhưng cuối cùng người lọt bẫy lại chính là bạn. Cho nên, đừng để vẻ bề ngoài của vị tổng tài ấy đánh lừa, bởi bên trong đó ẩn chứa hàng ngàn mũi tên tẩm đầy độc dược.
Mặc Âu bước đầy khí chất vào công ty. Hai bên là hàng quản lí cấp cao cùng tất cả nhân viên đứng thẳng người nghiêm chỉnh. Thấy cô bước vào thì tất cả mọi người cúi đầu, đồng thanh cung kính nói:
"Tổng tài buổi sáng tốt lành"
Mặc Âu khẽ gật đầu: "Mọi người buổi sáng tốt lành"
Thư kí theo sau Mặc Âu báo cáo lịch trình làm việc. Cả hai người cùng khuất sau cửa thang máy cao cấp dành riêng cho tổng tài. Cả công ty trở lại yên ắng trong không gian làm việc tách biệt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Trong thang máy, Mặc Âu đá đi đôi dày cao gót 10 xen mĩ lệ được trang trí hoàn toàn bằng thủy tinh mặt ngoài. Cô móc trong túi ra một đôi dép bông mềm thả xuống, tự nhiên đeo vào mà không hề chú ý hình tượng cô đã bị vỡ nát thành cát bụi trước mặt của anh chàng thư kí nọ.
Anh chàng thư kí - Bạch Thần lắc đầu thở dài bất lực trước hành động thường xuyên như cơm bữa này của cô gái. Anh hỏi cô: "Sao em không mang đôi dẹp này từ nhà luôn đi. Giờ thay rồi lại phải cất cả cái giày to đùng đó vào túi không nặng sao??''
Mặc Âu lườm Bạch Thần nói: ''Em không có mặt mũi sao? Em không có liêm sỉ sao? Người luôn tỏ ra lạnh băng trước tất cả quần chúng như em lại đi một đôi dép bông tiểu thư như vậy??? Mọi người mà thấy lại nghĩ em lên cơ thần kinh đấy!!! Có thế cũng hỏi''
Bạch Thần: "..." Vậy bây giờ liêm sỉ của em lại bay đi đâu rồi vậy????