Lạc Kha vì phản xạ nhanh mà đã vội mở cửa đẩy bố ra khỏi xe khi phát giác ra xe đã bị người khác đụng vào phanh xe. Đình Văn cứ như thế mà bị xô ngã ra đường, trơ mắt nhìn hai chiếc xe đều phát cháy.
Cảnh sát không lâu sau đó hú còi lao tới, họ chỉ nói hai xe đều bị mất phanh nên mới xảy ra va chạm. Kẻ lái xe đâm vào xe ông năm đó đã tử nạn, Đình Văn chính mắt nhận ra kẻ kia, ông ta là gã lái xe của một đồng nghiệp trong giới của ông.
Ông biết rồi, ông ta muốn đe dọa ông, nhưng người nên bị thương là ông, chứ không phải con trai của ông… Nỗi áy náy cùng thương xót đến tột cùng cứ mãi gặm nhấm tâm trí ông không lúc nào ngơi nghỉ.
Sau bốn tháng điều trị, Lạc Kha được bác sĩ chẩn đoán là cơ thể không có vấn đề gì nghiêm trọng vì thể chất tốt, nhưng đầu bị va chạm mạnh sau cú lật xe khiến anh trở thành một bệnh nhân thiểu não, nhiều người gọi anh là bị tâm thần, lịch sự thì gọi là anh mắc hội chứng rối loạn tâm thần.
Lạc Kha từ ngày tỉnh dậy trong bệnh viện đã đột nhiên biến thành người ngốc, chẳng nhớ một ai nữa. Ngày ngày không ngồi thẫn thờ trong phòng thì chính là ra ngoài chạy lung tung.
Gia chủ Elmer Đình Văn thở dài có chút mệt mỏi nhìn Lạc Kha: “Hoa đẹp lắm, con về phòng mình chơi nhé. Ngô Dục, đưa cậu chủ về phòng đi.”
“Vâng!” Ngô Dực tiến lại đỡ Lạc Kha đứng dậy, một tay dắt anh về phòng riêng.
“Hoa… hoa thơm.” Lạc Kha được Ngô Dực cầm một tay dẫn về phòng, tay kia anh cầm lấy hoa đặt dưới cánh mũi cao thẳng ngửi ngửi, lại cười.
Phòng khách lúc này rơi vào cảnh trầm lặng, không ai nói thêm một câu gì sau khi Lạc Kha rời đi.
Elmer Hứa Diệp, chị gái nuôi của Lạc Kha, người được định trước sẽ quản lí công ty Elmer của gia tộc, chẳng để ý nhiều đến cậu em trai bị ngốc không huyết thống của mình. Theo thường lệ vào giờ này cô thường tiếp cận các thông tin thương mại mới trên toàn cầu.
[Ngài Tu La - Chủ tịch trẻ tài năng xuất chúng của công ty Thiên Dương chính thức kí kết hợp đồng mười năm hợp tác cùng bá chủ giới ngầm Châu Âu ngài Lasma mở một công ty cổ phiếu.]
[Ngài Lasma đồng thời ký kết hợp đồng hợp tác vô thời hạn với nữ tổng tài Aster, chủ tịch công ty Victoria.]
[Ngài Lasma ưu ái Victotia, ngài Tu La có động thái kết thù?]
Hứa Diệp nhíu nhẹ đôi lông mày thanh tú, lẩm nhẩm đọc lại cái tên Tu La. Trước đây cô từng nghe danh người đàn ông trẻ này, nhưng cô không mấy để tâm vì cả nghĩ đâu đâu cũng vạn người con trai lên tiếp quản công ty thay ông, bố mình, chuyện này không phải rất bình thường sao, trẻ tuổi hơn anh cũng rất nhiều người tài.
Bất quá hôm nay lại khác, Lasma là một tổ chức ngầm khổng lồ, có Lasma phía sau chống lưng làm hậu thuẫn không ai dám động chạm gì nữa. Với lại, vị đứng đầu tiếp quản đế chế rộng lớn đó là ông trùm trời Âu, nghe danh thôi cũng đủ khiến người ta run người khiếp vía.
Làm sao một công ty bình thường như Thiên Dương có thể nhận được sự hợp tác của Lasma? Trong khi đó công ty của cô, mà cũng không hẳn là của cô, Hứa Diệp đưa mắt nhìn ba nuôi Đình Văn đang an ủi mẹ nuôi, lớn gấp đôi Thiên Dương kia.
“Ba à, ba có biết nhân vật Tu La của công ty Thiên Dương không?”