Mục lục
Vô Tình Gặp Được Bảo Bối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Thiên Nhược nghe cô nói vậy thì không biết phải nói lại thế nào, nghĩ một hồi mới nói được một câu cụt ngủn: "Cảm ơn"

Cô gái kia gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, đưa lon nước ngọt về phía anh: "Coi như anh biết điều. Nào! Dô"

Hàn Thiên Nhược chần chừ một lúc, sau đó cũng cụng lon với cô. Anh có chút giở khóc giở cười, cảm thấy cứ có gì đó sai sai. Hình như từ lúc gặp cô gái này thì anh chưa từ chối điều gì trừ việc kể tâm sự của mình cho cô.

Cô gái uống xong rồi lại quay sang nhìn gương mặt điển trai kia giới thiệu: "Tôi là Mặc Âu. Coi như ông trời để tôi gặp anh, cứu anh là một cái duyên nên tôi mới hi sinh túi tiền của mình để an ủi anh đấy. Cho nên đừng buồn nữa, tôi cũng đang bị viêm màng túi đau hết cả ruột đây"

Hàn Thiên Nhược ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đầy sao nói: "Tôi trả tiền cho cô"

Mặc Âu lườm Hàn Thiên Nhược: "Anh khinh tôi nghèo sao. Tôi đây thiếu cái gì đều có thể, chỉ riêng tiền là không thể thiếu"

Hàn Thiên Nhược khó hiểu: "Không phải cô mới nói cô bị viêm màng túi vì mua bia cho tôi sao"

Mặc Âu: "Tôi chỉ nói thế để anh thấy có người cùng buồn với mình thì được an ủi phần nào thôi. Sao anh ngốc vậy hả"

Hàn Thiên Nhược: "..." Lần đầu tiên có người dám nói anh ngốc, nhưng mà hình như cũng không cảm thấy khó chịu chút nào... mà còn có chút... thích nghe...

Qua khoảng năm lon bia, Hàn Thiên Nhược đã ngà ngà say, anh nấc lên, nhìn Mặc Âu cười khổ hỏi: "Cô có nhà để về sao?''

Mặc Âu lúc này đang chống cằm, nhìn Hàn Thiên Nhược đến ngẩn người, nghe anh hỏi vậy thì lập tức đáp lời theo bản năng: ''Có, nếu anh muốn tôi cũng có thể cho anh ở thuê trả góp"

Hàn Thiên Nhược khàn khàn nói: ''Tôi không có nơi nào để về cả. Cô biết không ba tôi chỉ vì tình nhân bên ngoài mà đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà, cưới ả ta, còn đem con riêng của họ về nữa. Mà cô biết không đứa con đó của họ chỉ hơn tôi một tuổi mà thôi. Từ nhỏ, tôi chưa bao giờ cảm nhận được một chút hơi ấm nào từ gia đình, mỗi ngày chỉ cảm thấy ngột ngạt trong ngôi nhà lạnh lẽo, chỉ có mẹ, ông bà ngoại của tôi quan tâm tôi mà thôi. Còn ba tôi sao, ông ấy không một lần nào để ý đến tôi cả... chưa từng.

Hàn Thiên Nhược ngẩng đầu, uống một ngụm bia rồi kể tiếp: "Cô biết không, người ba ruột trên danh nghĩa đó của tôi thế mà lại có thể tạo bằng chứng giả vu oan cho tôi lợi dụng công ty của ông ta để rửa tiền cơ đấy. Cô thấy nhẫn tâm lắm đúng không... ông ta thực sự rất độc ác"

"Cha đẻ nói con mình lợi dụng công ty để rửa tiền" Mặc Âu thầm thì, sao nghe có vẻ quen quen vậy nhỉ. Sau một lúc vặn não đầy mệt mỏi cô mới nhớ ra là mới đây, trên mạng cũng truyền ra tin tức giống y hệt anh nói nhưng chỉ khác là đó là đại thiếu gia của Hàn gia. Thấy có sự trùng hợp kì lạ nên cô hỏi anh: "Anh là đại thiếu gia của Hàn gia sao?"

Hàn Thiên Nhược cười khổ: "Chỉ được lớp vỏ bên ngoài là quyền quý, còn bên trong thì ai mà không biết tôi là một kẻ bị cha mình coi thường nhất"

Mặc Âu kinh ngạc: ''Vậy chuyện anh bị vu oan rửa tiền kia là chính cha anh bày ra sao?''

Hàn Thiên Nhược: ''Không sai. Sau đó thì cô cũng biết rồi đấy. Tin tức được tung ra sáng nay thì tối đến tôi lập tức bị đuổi ra khỏi nhà để khỏi làm chướng mắt ba người đó"

Mặc Âu nghĩ thầm: "Chẳng trách tại sao khi đọc tin này thì cô thấy là lạ, cha ruột thế mà lại đi tố cáo chính con đẻ của mình, thì ra bên trong còn có nhiều ẩn khúc như vậy" Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy đồng cảm với anh hơn.

Đâu phải ai cũng thích ở trên đỉnh cao của cuộc đời mà phải chịu bao nhiêu vết thương bị giấu kín... anh chính là một ví dụ.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK