Mặc Âu liếc mắt nhìn cái kẻ vẫn đang đứng trân trân giữa phòng, hỏi thư ký: “Bạch Thần, anh nói xem tôi là ai?”
Bạch Thần hơi nghi hoặc nhưng vẫn trả lời rành mạch: “Người sáng lập ra đế chế Victoria, chủ tịch tập đoàn, tổng tài Aster, Mặc Âu.”
Mặc Âu hài lòng cười một cái.
Sở dĩ cho đến nay, rất ít người biết tên cô. Bởi mỗi lần bàn công việc, cô sẽ dựa vào từng loại đối tác để chuẩn bị phòng tiếp khách. Chỉ có những vị khách lớn mới đủ tư cách bước vào phòng làm việc của cô, biết tên cô.
Còn cái biệt danh Aster này là cô đặt từ khi ra nước ngoài du học để tiện bề giao tiếp. Còn đừng hỏi vì sao mấy vị sư huynh nhà cô lại biết tên thật.
Thực ra chẳng phải là do mánh khóe điều tra gì ở đây cả. Ba cô đã ẩn thông tin lí lịch của cô rồi. Cho nên chỉ còn một khả năng…
Đó chính là do cô tự mình nói ra.
“Cô là… là Aster?!” Hoàng Âm không thể tin nổi mở to mắt nhìn Mặc Âu.
Hàn Thiên Nhược đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì cậu bạn nhà mình: “Bây giờ cậu đã biết viết hai chữ “ngây thơ” viết thế nào chưa?”
Hoàng Âm mặt đen như đít nồi. Nghĩ lại mới hiểu cái ánh mắt khinh thường người thiển cận của Tần Quân vừa nãy.
Chết tiệt! Cậu ta dám dấu anh chuyện này.
Tần-Quân! Cậu được lắm, về nhà chết với tôi.
Mặc Âu mặt chán chường nhìn Hoàng Âm, lại quay sang Hàn Thiên Nhược thật lòng nói:
“Bạn trai này, anh có cảm thấy cậu ta làm cánh tay đắc lực của anh có phù hợp không đấy? Chứ em cảm thấy không yên tâm cho anh chút nào.”
Hoàng Âm đâu có điếc, lời dễ nghe hay khó nghe đều vào tai cả rồi. Anh ngay lập tức đứng sượng trân tại chỗ, nhìn Hàn Thiên Nhược bằng một ánh mắt trăn trối.
Nè, cậu phản biện lại đi chứ. Tôi có vô dụng đâu. Vừa nãy tôi còn làm tài xế xe cho chú mày đấy.
Nếu là anh mấy phút trước chưa biết lai lịch khủng bố của tiểu tiên nữ thì anh không ngại nhan sắc xinh đẹp trước mắt mà bùng nổ rồi.
Nhưng hiện tại anh biết rồi, người ta xét về tiền lẫn quyền đều hơn xa anh trăm dặm. Thử hỏi, anh có dám hét lại không?!
Hàn Thiên Nhược giả vờ vuốt cằm suy tư:
“Anh cũng đang suy xét vấn đề này. Ai bảo cậu ta cứ gọi em một chữ là tiểu thần tiên, hai chữ cũng là tiểu tiên nữ. Dám tiếp cận bạn gái lão đại là tội lớn đây…”
Lời nói phía sau anh còn cố ý kéo dài ra để lộ vẻ cảnh cáo.
Môi mỏng của Hoàng Âm giật nảy, không nói thành lời. Cái gì mà “tiểu thần tiên” với “tiểu tiên nữ”. Rõ ràng anh đang khen bạn gái cậu ta đẹp mà. Tiếp cận đâu ra?!
Công bằng ở đâu?!
Mặc Âu nghe hai cái biệt danh kia mà hai mắt đột nhiên bừng sáng, cô bật người ngồi thẳng dậy, chớp chớp hai mắt nhìn Hoàng Âm. Lần đầu tiên cô thấy người này cũng không hẳn là vô dụng lắm.
“Cậu gọi tôi là gì cơ?”
Hoàng Âm bị người ta hỏi ngược thì hơi ngập ngừng đáp lại, anh chưa to gan đến mức chống đối với vị này - nữ nhân bí hiểm giới thương trường:
“Ờ thì là… tiểu thần tiên… còn có cả tiểu tiên nữ.”
Cô nghe xong thì cười toe toét, mắt cong thành hình trăng khuyết xinh đẹp, quay đầu qua nói với Hàn Thiên Nhược:
“Em rút lại lời vừa nãy, có cậu ta làm cánh tay đắc lực của anh cũng không hẳn là chuyện xấu. Em nghĩ cậu ta được việc đấy. Không cần đuổi cậu ta đâu.”
Hàn Thiên Nhược mím môi: “…”
Tỉnh táo lại đi bạn gái, em đang bị dụ dỗ đó có biết không hả?!
Hoàng Âm được khen mà sợ, nhất thời đứng ngốc tại chỗ.
Từ khi sinh ra cho đến thời điểm này, lần đầu tiên anh cảm nhận việc được sự nâng đỡ của phu nhân lão đại không tệ lắm. Anh còn muốn ôm đùi nhiều hơn.
Phải rồi, sau này anh phải tìm cách hối lộ bà chủ. Vợ của lão đại cũng chính là lão đại của lão đại, tức là bà chủ.
Tần Quân à, sau này để tôi cho cậu hiểu thấu cảm giác bị bà chủ ghẻ lạnh là như thế nào. Cho chừa cái tật giễu cợt bạn bè.