Ngay lúc Tử Sinh nghĩ anh chuẩn bị bị kết liễu sinh mệnh bởi khẩu súng đen ngòm kia... thì không.
“Đoàng!”
Đúng là có tiếng súng vang lên rất đau tai, nhưng anh vẫn sống. Nhưng điều anh không ngờ tới người bị bắn lại là gã canh ngực mới ra chiêu đe dọa anh ban nãy.
Tử Sinh dỏng tai nghe được âm thanh trầm thấp của Tống Diệp khi nhét lại khẩu súng vào túi áo trong.
“Tù nhân giả danh cai ngục đáng bị xử tử.”
“Giả cai ngục…” Tử Sinh lẩm bẩm.
“Còn anh…” Tống Diệp như nghe thấy mà nghiêng đầu hỏi. Cái nghiêng đầu từ từ này dưới ánh sáng màu đỏ nhìn thế nào cũng thấy ớn ớn. Tử Sinh hơi run đáp theo bản năng: “Vâng.”
“Dám không?”
Tử Sinh nhìn Tống Diệp nói xong lại hất mắt về phía xác chết vừa nãy còn sống sờ sờ trước mặt anh. Anh hiểu ý rồi lắc đầu. Từ đầu anh đã loại bỏ ý định bỏ trốn bằng cách đó rồi.
“’Tốt.”
Nhìn bóng lưng Tống Diệp rời đi, Tử Sinh bỗng rơi vào trầm tư, đăm chiêu nhìn hai người đàn ông không biết từ đâu tới khuân cái xác đi.
...----------------...
Căn phòng yên tĩnh đến lạ kỳ. Nhiều khi người ở trong phòng cũng ao ước có mấy con ruồi bay vo ve qua lại cho bớt cái tình cảnh khó xử này.
Tiếc là trong phòng nhỏ nhỏ xinh xinh của Mặc Âu được trang bị đến ba cái máy lọc không khí đời mới nhất.
Mặc Âu ngồi trên giường kiểm tra doanh số tăng trưởng của tháng, Hàn Thiên Nhược ngồi ở chỗ làm việc của cô, nghiêng đầu chống cằm nhìn máy tính xách tay trên bàn.
Mí mắt giật giật mấy cái, cô cố ra vẻ mình đang tập trung làm việc, tập trung đến nỗi nhập tâm, nhập tâm đến nỗi từ sáng đến trưa mà chỉ nhớ đúng đề mục của bản báo cáo Bạch Thần gửi, còn nội dung phía sau đó là gì, cô chịu.
Mỗi lần ngoảnh đầu lên nhìn Hàn Thiên Nhược, cô thấy đúng là anh đang chăm chỉ nhìn máy tính. Nhưng đến lúc tầm mắt cô quay trở về bản báo cáo trên tay, cả sống lưng liền lạnh toát, thân nhiệt lại tăng lên. Bên lạnh bên nóng khiến cô không tài nào tập trung nổi.
Cô biết anh đang nhìn cô, nhìn một cách say đắm là đằng khác. Vế trước là sự thật, vế sau là cô tự suy diễn.
“Reng… reng… reng…” Khúc nhạc đơn giản không thể nào tối giản hơn thông báo có cuộc gọi tới vang lên từ máy điện thoại của Mặc Âu. Là Tử Hạ.
“Tử Hạ, cậu gọi mình có chuyện gì không?”
“Anh mình, cậu có biết anh mình ở đâu không?”
“Không, làm sao mình biết anh cậu ở đâu được.” Cô tự nhiên nói dối không biết ngượng miệng.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu mới tiếp tục nói.
“Anh mình mất tích rồi, chẳng biết anh ấy đi đâu mà người nhà gọi điện lại không thấy nghe máy. Tớ lo lắm.”
“Anh cậu mất tích mấy ngày rồi?”
“Từ tối qua đến giờ.”
“Tối qua… đến giờ, có phải cậu lo thái quá rồi không? Chắc là anh cậu đang bận công việc nào đó chưa tiện nghe máy, hoặc là đang bận nói chuyện với mấy em xinh gái nóng bỏng cũng nên ấy chứ.
Dù gì cũng là đàn ông mà, đến độ tuổi đó rồi thì ai cũng muốn được thử cảm giác khai phá thứ mới mẻ.”
Mặc Âu cố ý nhấn mạnh, nói to hơn rồi quay sang nhìn Hàn Thiên Nhược cười một cái. Anh nghe rồi, không cười lại nhưng rất biết điều mà gấp màn hình từ đầu vốn còn chưa mở nguồn lại, tiến đến bên giường ngồi bên cạnh cô.