Hàn Thiên Nhược thoải mái hưởng thụ sự yêu thương của báo bối nhà mình. Anh nhắm mắt hỏi: "Tối nay đi chơi có vui hay không?"
Mặc Âu liếc mắt nhìn anh cười ẩn ý: "Gặp phải một con chó điên, cũng gặp được một ác quỷ siêu ngầu''
Hàn Thiên Nhược cong cong khóe môi khi được khen: "Vậy sao"
Mặc Âu nhìn vào đống tài liệu trên bàn nói: "Anh đi làm sao?"
Hàn Thiên Nhược: "Kiếm tiền để nuôi em". Mặc dù anh biết không có anh, cô cũng thừa tiền.
Mặc Âu bật cười: "Tuy em nhiều tiền nhưng cũng không ngại có nhiều hơn đâu" Đành diễn kịch với anh vậy. Đùa à! Tiền trong tay anh là toàn bộ công ty Thiên Dương đấy. Mà Thiên Dương là loại công ty nào cơ chứ. Là con quái vật chi phối tiền bạc trong toàn nước, còn lan rộng ra cả ngoài nước nữa kìa. Không ngờ, cô lại nhặt về được một hậu cung giàu đến nứt đố đổ vách như thế này.
Hàn Thiên Nhược cầm tay của cô tỏ ý muốn dừng lại: "Muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi''
Mặc Âu gật đầu: "Được! Nhưng để em thay bộ đồ này ra đã"
_________________
Mặc Âu tắm rửa sạch sẽ xong, tâm trạng liền thoải mái định tiếp theo sẽ tiếp tục làm sắc nữ trong cuốn tiểu thuyết. Ai ngờ vừa bước ra, đập vào mắt cô là một mỹ nam đeo kính gọng vàng với nét mặt ôn nhu đang xem tạp chí kinh tế... trên giường của cô.
Mặc Âu đi tới nhìn anh nhướng mày: "Sao anh lại ở phòng em?"
Hàn Thiên Nhược đang chăm chú vào các dãy số khó hiểu, lại nghe Mặc Âu nói như vậy thì lập tức sững người ngẩng đầu lên nhìn cô: "Không phải mấy hôm trước anh đều ngủ đây sao?"
Mặc Âu đưa hai tay ra nhún vai: "Mấy hôm trước là vạn bất đắc dĩ thôi. Còn bây giờ chúng ta chưa kết hôn nên vẫn phải tuân theo quy tắc nam nữ thụ thụ bất thân"
Hàn Thiên Nhược nhướng đôi mày kiếm anh tuấn: "Bây giờ chúng ta liền kết hôn"
Mắt Mặc Âu trợn tròn: "Cái gì mà kết hôn! Em vẫn còn muốn tự do nuôi thêm mấy hậu cung nữa"
Hàn Thiên Nhược lập tức sa sầm mặt: "Nếu em nuôi thêm hậu cung nào thì anh chặt đứt tay của hậu cung đó"
Mặc Âu không tin: "Anh dám sao?"
Hàn Thiên Nhược chuyển sự chú ý sang cuốn tạp chí trầm giọng nói: "Em có thể thử"
Mặc Âu lúc này đột nhiên nhớ tới thân phận thật sự của anh - là một con ác quỷ chính hiệu. Bất giác lạnh người mà xoa xoa hai cánh tay. Tệ thật! Vậy mà cô lại quên mất điều quan trọng như thế này.
Tuy nhiên có một điều cô không thể nhượng bộ: "Anh cũng nên trở về phòng ngủ đi thôi"
Hàn Thiên Nhược đẩy nhẹ gọng kính, nghe lời cô ngoan ngoãn trở về phòng. Trước khi đi còn để lại câu nói: "Ngủ ngon"
Mặc Âu thở dài: "Không biết nên vui hay nên buồn sau khi biết thân phận của anh đây". Sợ là đến một ngày nào đó tính tình chiếm đoạt của anh tái phát thì có lẽ cô còn phải chịu nhiều khổ sở rồi. Aizaaa! Nên làm gì bây giờ. Hay là chia tay đường ai nấy đi nhỉ? Không được, cô cũng rất thích bảo bảo đó. Thôi kệ, chuyện đến đâu hay đến đó. Còn giờ thì... ôi các tâm can của chị, chị đến với các em đây.
Sau khoảng 5 phút đọc tiểu thuyết, Mặc Âu đã lăn ra ngủ li bì vì hậu của buổi tiệc. Tầm khoảng 15 phút sau, cánh cửa phòng ''cạch'' một tiếng rồi được mở ra từ bên ngoài. Hàn Thiên Nhược nhìn chăm chú vào cô gái đang bị che mặt bởi cuốn tiểu thuyết. Anh nhẹ nhàng đi đến, dọn dẹp lại một chút đồ dùng không cần thiết trên giường của cô như mặt nạ, kem dưỡng, máy massage, hay cả cuốn sách đang nằm bất động trên khuôn mặt của Mặc Âu.
Xong xuôi, anh vén chăn nằm xuống bên cạnh cô. Nhẹ nhàng nâng đầu cô gối lên tay anh, sau đó ôm chặt cô vào lồng ngực rắn chắc. Anh bị nghiện cái cảm giác ôm cô khi ngủ rồi. Nếu không có cô thì anh không ngủ được. Dần dần anh cũng khép mí mắt lại chìm đắm trong hương thơm dịu nhẹ của Mặc Âu.
______________
Sáng nay vẫn như mọi ngày, hai ông vua cũng phải lên triều từ sớm.
Trụ sở chính Victoria, trên căn phòng rộng lớn dành riêng cho nữ tổng tài. Bạch Thần đang trao đổi công việc tháng này với cô. Theo như kế hoạch thì ngày mai cô có một buổi họp ở tại một chi nhánh con của Victoria ở Los Angeles. Bên đó đang gặp một số phiền phức không nhỏ do tổng giám đốc Thừa Tấn gây ra. Tuy ông ta đã bị phát hiện ăn chặn tiền đầu tư, còn dùng công ty để rửa tiền, giờ đang bị bắt về đồn xử lí. Nhưng hiện tại chưa sắp xếp được người điều hành mới nên cần có sự ra mặt của Mặc Âu để tránh rắn mất đầu, lòng dân rối loạn.
Mặc Âu sáng mắt: "Oh! Nơi có anh trai nhỏ sao? Nói mới nhớ cũng lâu rồi chưa được gặp anh ấy. Hihi! Mình phải chuẩn bị một món quà lớn mới được"