“Ba, gần đây có nhà nào đến muốn lập hôn ước với con không?”
“Gần đây là lúc nào? Năm nay, tháng này hay là tuần này?”
“Sao phải phân biệt dài dòng văn tự như thế?”
“Con không biết đó thôi, chỉ tính riêng tuần này đã có hơn năm chục nhà tới hỏi. Ba tiễn hết nhà này, nhà kia lại nối tiếp tới. Ba cũng bái phục con luôn rồi. Đằng này anh trai con chẳng thèm cô nào tới hỏi.”
“...”
Mặc Âu lại một lần nữa gãi đầu. Lòng thầm nghĩ: Cô có phải chủ động đi câu dẫn bọn họ đâu, là bọn họ tự lết xác tới muốn mắc nối quan hệ thì có.
Cô che loa điện thoại lại, xác định Mặc Niên Kiệt bên kia không nghe thấy mới ngẩng đầu hỏi Âu Dương Phong:
“Ông đến gặp ba cháu là trong tuần hay trong tháng ạ?”
Âu Dương Phong ngẫm lại mới đáp: “Trong tuần này. Chính xác là đầu tuần.”
Mặc Âu gật đầu, lại bỏ tay che loa ra giả vờ ngây ngô:
“Con vừa nãy mới chạy đi xem lịch, thấy mệnh con khá hợp với nhà mà đầu tuần này ba gặp. Giờ ba nhớ lại xem đầu tuần này có nhà nào tới, con lập hôn ước với nhà đó.”
“Con gái ta già rồi, còn biết đi xem hợp mệnh hay không nữa cơ đấy. Để ba nhớ xem nào… Đầu tuần này... Mà con coi lịch cũng hay thật đấy, chọn đúng ngày ít nhà đến nhất, hai nhà này lại có danh tiếng không tồi. Con tiện thể coi cho ba xem khi nào ba được bế cháu đi.”
“Ba nói đến hai nhà nào?” Mặc Âu coi không câu nói cuối, hỏi thẳng.
“Con bé này thật là, hai nhà Âu Dương gia và Tử gia.”
“Tử gia?” Mặc Âu không khỏi ngạc nhiên khi nghe đến cái nhà này.
“Phải, con thích thằng bé nhà này hả? Nghe nói đứa trẻ này không tệ đâu. Mới ba mươi tuổi đã là giám đốc một công ty lớn, cũng mới về nước tháng trước đấy.
Hôm đó nhà họ Tử có cho ta xem ảnh thằng bé, anh tuấn, tao nhã, vừa hay lại cảm thấy không đến nỗi xúc phạm hai đôi mắt của con.”
Bốn người nhà Âu Dương lại nghe đến nhà họ Tử. Vừa rồi chỉ dừng ở mức độ chán ghét xuyên tận trời cao. Bây giờ đã nâng cấp lên độ cao chọc thủng mặt trăng luôn rồi.
Ai muốn cướp Mặc Âu đều bị bọn họ liệt vào danh sách đen: Không quen, không biết, không quan hệ.
Hàn Thiên Nhược còn cao cấp hơn. Ngay từ khi Tử gia được nhắc tới, sắc mặt anh đã sắc lạnh rồi.
Gã Tử Sinh xấu xí kia, có ngon thì tới đây mà cướp vợ tôi.
Anh thề sẽ cho anh ta nếm đủ vị đắng của cuộc đời.
Khóe môi Mặc Âu thoáng cứng đờ, kì này về nhà liệu cô có an toàn không nhỉ? Ngài Death liệu có nhốt cô lại không đây?!
Mọi người đang ôm suy nghĩ riêng mình, âm thanh từ chiếc điện thoại màu đen trên bàn lần nữa phát ra phá vỡ tất cả.
“Còn nhà Âu Dương thì ba chưa gặp mặt đứa cháu trai nhà họ nên ba không biết mặt mũi thế nào?”
Mặc Âu nghe vậy thì mừng thầm, đã đến lúc cô cứu rỗi sự gượng gạo này rồi:
“Vậy thì đúng rồi. Con xem lịch họ cũng nói là nên kết hôn với người mình chưa mặt, như thế sẽ vượng gia ích tử. Cứ như vậy đi, khi nào chúng ta mời nhà Âu Dương đến dùng bữa cơm, tiện thể lập hôn sự này luôn.”
Đầu dây bên kia bất ngờ rơi vào yên lặng.
Khoảng chừng mười giây sau, giọng nói khó tin của Mặc Âm Kiệt vang lên:
“Con gái này, dạo này gan con hơi lớn rồi thì phải.”
“Gan con đã lớn từ khi con ở trong bụng suốt ngày nghe mẹ mắng ba thành quen rồi.”
Mặc Âm Kiệt bên kia nhìn điện thoại câm nín: “…”
Con gái à, thính lực của con có phải là siêu phàm quá mức rồi không?!
“Con không sợ cậu ta không vừa mắt con hả?”
Mặc Âu lén lén lút lút liếc mắt nhìn Hàn Thiên Nhược ngồi bên cạnh một cái.
Anh còn hơn cả vừa mắt ấy chứ. Nói vừa mắt hình như có chút xúc phạm anh quá.