Tử Hạ vừa khó tin vừa bàng hoàng khi nhận lại được một câu trả lời thẳng đuột như vậy từ Mặc Âu.
“Cậu cho là vậy thì cứ vậy đi. Nhưng mà anh cậu hiện tại đang ở đâu thì không liên quan đến mình. Vốn dĩ từ hôm qua đến giờ vẫn chưa từng gặp nhau thì làm sao mình biết anh cậu đang xảy ra chuyện gì.”
“Rõ ràng tối qua…” Tử Hạ định nói gì đó nhưng mà ngay lập tức ngậm miệng.
Mặc Âu híp mắt: “Tối qua thế nào?”
“Rõ ràng tối qua…” Tử Hạ định nói gì đó nhưng mà ngay lập tức ngậm miệng.
Mặc Âu híp mắt: “Tối qua thế nào?”
“À không có gì, tớ nhầm thôi.”
Mặc Âu một tay cầm điện thoại, một tay nhéo lại bàn tay Hàn Thiên Nhược đang cào cào lòng bàn tay cô.
“Vậy thôi, tớ còn có việc.”
“Gặp cậu sau nhé.” Mặc Âu nhường Tử Hạ cúp điện thoại trước.
“Em nghĩ hai anh em này có liên quan đến chuyện của em?” Hàn Thiên Nhược từ nãy giờ đã nghe được những thứ cần nghe.
“Anh nghĩ sao, bảo bảo?” Mặc Âu nũng nịu, vòng tay qua eo anh ôm chặt lấy, đầu thuận thế dựa vào ngực anh.
Hàn Thiên Nhược còn tự nhiên hơn, cúi đầu xuống hôn trán cô một cái mới nói: “Em cẩn thận cô ta một chút sẽ không thừa đâu.”
“Em cũng nghĩ vậy. Tiếc thật, vốn dĩ còn nghĩ em với Tử Hạ có thể là tri kỷ, ai mà ngờ tình bạn khó tránh khỏi ải mỹ nam.”
“Em đang nói kháy anh đấy à?” Hàn Thiên Nhược cụng trán vào đầu cô, bật cười thành tiếng.
“Em nào dám nói kháy tổng tài đại nhân.” Cô bụm miệng cười khúc khích, chỉ là đôi mắt không thể nào cong nổi.
Sáng nay cô đã giao riêng cho Giang Lục điều tra về các tuyến đường có tai nạn khắp thành phố A vào tối qua, nhưng báo cáo thống kê gửi về cho thấy chẳng có tuyến đường nào có xảy ra tai nạn hay vụ tranh chấp gây tắc nghẽn mạch giao thông xe cộ cả.
Điều này chứng tỏ Tử Hạ đã lừa cô. Còn chuyện cô ấy ở đâu lúc đó thì không cần điều tra cô cũng có thể đoán sau câu nói giấu đầu lòi đuôi của Tử Hạ vừa nãy.
Tinh Tong! Tinh Tong!
Tiếng chuông cổng vang lên. Thường thì là bác bảo vệ canh cổng của ngôi biệt thự sẽ báo cho cô. Nhưng đề phòng lúc bác bận hay người quen tới thì bấm chuông để cô ra đón vẫn là nhanh nhất.
Mà vị trí của chuông cửa nhà cô cũng chỉ có những người thân tín của cô mới được biết. Mặc Âu nhỏm dậy khỏi người Hàn Thiên Nhược, nằm cả nửa ngày trời cuối cùng chân cũng biết hoạt động trở lại.
Vì Hàn Thiên Nhược đã chu đáo giúp cô tắm rửa rồi thay y phục từ trước, nên cô cũng lười thay đồ khác, thiết nghĩ đều là người quen cả, câu nệ tiểu tiết quá làm gì.
Mặc Âu bước đi có chút vội mở cửa ra sân lớn. Nhưng sự bất động đột ngột ngay sau đó khiến Hàn Thiên Nhược cầm dép cho cô theo sau có cảm giác không lành.
Mặc Âu sau ba giây ngớ người liền vội vàng đóng cửa xoay người lại, định trở về nói với anh là không có ai, đáng tiếc vừa quay đầu, cô đã đâm sầm vào vóc người tráng kiện của anh.
“Thiên Nhược, anh xuống đây làm gì? Em mới ra xem mà chẳng thấy người nào cả, chắc có mấy người trêu đùa chút thôi.” Cô cười như mếu, cố gắng biện minh tính chân thực cho lời nói dối của mình.
“Em có thể mời anh ta vào nhà. Dù gì thì anh ta cũng là anh trai nuôi của em.”
Từ “anh trai nuôi” thốt ra từ miệng Hàn Thiên Nhược như âm thanh từ địa ngục vọng lên khiến sống lưng cô bất giác rét lạnh.
“Vâng…”