Hôm nay trời rất đẹp, bên cạnh mái nhà tranh ngay đầu thôn, mấy người đang phơi nắng, cầm bát cơm ngồi xổm ở đó vừa ăn vừa trò chuyện, một người đàn ông bưng bát cơm mới tới còn chưa có ngồi xuống, đã một bên nhận đũa một bên ngồi xuống nói chuyện.
"Ê, có nghe nói gì hay không? Đứa con lớn nhất nhà lão Dịch đã trở về!"
Một người nam tử đang húp cháo nghe vậy liền ngẩng đầu, trợn to mắt nhìn người mới đến, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, mở miệng nói chuyện, đồng thời ngay cả một chút bọt cháo thật nhỏ cũng theo đó phun ra.
"Cái gì? Người thành thật như Bảo Khang, lại có con lớn ở bên ngoài? Vậy hung bà nương ở trong nhà không phải sẽ lột da y sao!"
"Ài không phải như ngươi nghĩ! Là huynh trưởng của Bảo Khang!"
"Huynh trưởng của y? Không phải là thằng ngốc kia đấy chứ?"
"Nói tỉ mỉ xem nào!"
"Đến đến đến, ngồi ghế ngồi ghế..."
Có người nhanh chóng đưa một cái ghế cho người mới đến, còn mình thì lại đi qua một bên ngồi cạnh ăn, người tới cũng không khách khí, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu nói.
"Đừng có không tin, việc này đã truyền ra khắp bên ngoài rồi."
"Hai ngày trước ta thấy có người đi tới thăm nhà Bảo Khang, không phải là hai người đó chứ?"
Người đàn ông mới đến cầm lấy chiếc đũa liên tục gật đầu.
"Đúng đúng đúng, chính là hai người kia, một người là con trai cả Dịch gia, người khác còn là một người giang hồ! Ách, đã nhiều năm như vậy, có chút đã quên tên của lão đại Dịch gia, gọi là Dịch Thư gì gì đó..."
"Dịch Thư Nguyên?"
Có người nhắc nhở, người đàn ông nói chuyện liền nắm chiếc đũa lên vỗ đùi.
"Đúng đúng đúng, chính là cái tên này, Dịch Thư Nguyên! Lúc trước người già nói như thế nào ý nhỉ, Dịch gia một người tên 'Thư Nguyên' một người tên 'Hàn Lâm', ai áp trụ được cái tên này chứ, hại tính mạng hài tử, cho nên trước khi Thăng thúc lâm chung mới kêu Bảo Khang đổi tên lại."
Một người đàn ông thò tay vuốt cháo hạt bên khóe miệng, lại nhét nó vào trong miệng, kinh ngạc nói.
"Ý của ngươi là nói, cái tên ngốc đi lạc bên ngoài kia, ách, Dịch Thư Nguyên đó, còn chưa có chết?"
"Đâu chỉ không chết, ngược lại còn trở về rồi! Nghe nói ngay cả bệnh ngu ngốc động kinh cũng đều khỏi rồi nữa nha!"
Mấy người đang tụ tập nói chuyện, lại có một người cầm bát từ từ chạy tới đây, người còn cách xa vài chục bước, dáng vẻ đã tràn đầy hưng phấn truyền ra lời nói.
"Ê ê ê, ta có tin mới, đứa con lớn nhất của Dịch gia đã trở về rồi!"
"Đang nói đến việc này đây, ngươi có tin gì mới?"
"Mau tới đây kể nghe một chút xem nào!"
Người mới tới này ưa thích cho thứ gì vào trong miệng mới nói chuyện, vừa bới cơm, nhai mấy cái sau đó mới thần thần bí bí nói.
"Ta nghe nói nha, người nọ tự mình đi về, nhìn còn trẻ hơn so với Bảo Khang!"
"Không có dấu hiệu tuổi già sao?"
"Đâu chỉ không có dấu hiệu tuổi già, Ngưu Tam nói râu ria cùng tóc của hắn đen vô cùng, tướng mạo cũng lộ ra non nớt, xem trái xem phải nhìn kỹ cả ngày, nói là nhìn kiểu gì cũng không đến được ba mươi."
Vừa nghe lời này, mấy người gần đó cũng kinh ngạc, nhao nhao ngừng lại động tác và cơm.
"A?"
"Chuyện này là thật?"
"Còn có việc như thế?"
"Ngươi nghe lầm rồi đúng không, hoặc là Ngưu Tam nhìn lầm rồi?"
Nghe tin tức của mình bị phản bác, người nói chuyện đang ăn đồ ăn lập tức nuốt xuống miếng cơm trong miệng, quay về đối chất, bĩu môi hất hất cổ, ý bảo một cái phương hướng khác trong thôn, một đầu bên kia hiển nhiên cũng có một số người đang tám chuyện.
"Ừ ừ ừ, bên đó cũng không chỉ có một mình Ngưu Tam nói như vậy, còn có mấy người khác gặp qua cũng nói như vậy!"
"Vậy chẳng lẽ là con trai của lão đại Dịch gia trở về?"
Có người hợp lực đưa ra hoài nghi, cũng có người lập tức phản bác.
"Đúng vậy, tính toán thời gian quả thật hợp lý!"
"Có thể Bảo Khang nhận lầm người?"
"Đúng đấy, hơn nữa bà nương nhà ai lại nguyện ý sinh con vì một kẻ ngu chứ?"
"Vạn nhất có thì sao đây, vạn nhất hắn ở bên ngoài sống rất tốt thì sao, vạn nhất Bảo Khang già nên hồ đồ rồi thì sao? Dù sao nhà của y cũng từng có một người động kinh..."
"Ách, cũng không phải là không thể như vậy..."
"Ăn xong đi xem một chút?"
"Ừ, đi xem một chút!"
"Đúng, thuận tiện nhìn xem người giang hồ có bộ dạng như thế nào!"
Mấy người suy nghĩ, bắt đầu riêng phần mình bới cơm rất nhanh, dẫu sao một người dù không hiện ra vẻ già thế nào, cũng không thể nào hơn năm mươi tuổi lại tương tự cùng người trẻ tuổi được, ít nhất trong loại nông thôn xa xôi như Tây Hà thôn này, loại chuyện như vậy là không thể tưởng tượng được.
Đương nhiên, so với Dịch Thư Nguyên, người giang hồ A Phi đồng dạng khiến cho các thôn dân cảm thấy rất hứng thú.
-----------------