Trong lòng Dịch Thư Nguyên hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía tiều phu, tâm tư của hắn vẫn còn có chút nhạy cảm, những cái khác ngược lại vẫn còn tốt, nhưng những lời này là tiều phu bình thường có thể nói ra được sao?
"Ta vốn cũng không có tâm khảo thí công danh."
Nghe những lời này của Dịch Thư Nguyên, tiều phu cười lắc đầu, nhìn hắn một cái không nói gì nữa, lưng đeo bó củi, tiếp đó hát khúc sơn ca rời đi.
"Đốn củi a ~~ lấy củi ~ qua nhân sinh ~~~~ một bình rượu đục ~~ ba thăng gạo~~~"
Dư âm thật lâu không tan, vờn quanh trong núi.
Dịch Thư Nguyên chậm rãi đứng dậy, đưa mắt nhìn tiều phu càng đi càng xa, cúi đầu nhìn qua bình trúc bên hông, trong lòng hơi có phấn khích, không khỏi miên man bất định.
Nhưng mà mặc dù trong lòng có chút hoài nghi nào đó, Dịch Thư Nguyên đúng là vẫn không có ngăn vị tiều phu lại, càng không có hỏi gì, loại tình huống này, mặc kệ tự nhiên vẫn là tốt hơn một chút, cùng lắm thì về sau tới Khoát Nam Sơn nhiều hơn mấy lần, có lẽ còn có thể gặp gỡ.
-----------------
Vị tiều phu kia có khả năng nào là sơn thần không? Hoặc là võ lâm cao thủ gì đó? Hoặc là nói cũng có thể là một vị ẩn sĩ? Hay là nói lão chỉ là một người tiều phu có chút trí tuệ về nhân sinh?
Dịch Thư Nguyên đi tới trong núi, thoáng có chút lo được lo mất, bên tai rất nhanh liền xuất hiện một chút âm thanh nước chảy.
Nước bên trong bình trúc bị vị tiều phu uống cạn sạch, Dịch Thư Nguyên khát đương nhiên không phải trực tiếp về nhà, mà là đi tới chỗ suối nước trong núi để uống.
Tuy rằng đời này có vài thập niên lỗ hổng, nhưng một chút ký ức hoặc khắc sâu hoặc mơ hồ lúc trẻ con vẫn còn ở đó, vị trí dòng suối trong núi Dịch Thư Nguyên cũng nhớ một chút.
Quả nhiên, đi chưa được mấy bước, trong tầm mắt đã xuất hiện một dòng nước suối uốn lượn chảy xuôi.
Khí trời hôm nay tuy rằng vẫn còn tương đối lạnh, nhưng cũng đã tan băng, Dịch Thư Nguyên bước nhanh tới gần, chỉ thấy suối nước trong sạch vô cùng, từng dòng nước nhỏ mang theo âm thanh chảy qua núi đá vang lên.
Dịch Thư Nguyên vén tay áo lên ngồi xổm người xuống, trước dùng nước suối rửa tay, sau đó đặt bình trúc dưới nước suối chảy qua, hứng lấy nửa bình, ngẩng đầu uống "ực ực ực".
"Ha~ "
Suối nước chảy vào cổ họng, Dịch Thư Nguyên hà hơi một tiếng sau đó bỏ bình trúc xuống, lấy tay lau đi vệt nước bên khóe miệng.
Nước suối này đều là sơn tuyền hội tụ, tuy rằng lạnh buốt, nhưng trong mát lạnh lại hiện ra vị ngọt.
Dịch Thư Nguyên lần nữa cúi người đưa bình trúc vào trong nước, vừa hứng thêm nước, đồng thời tầm nhìn cũng không khỏi nhìn tới con suối thanh tịnh cao thấp, thấy trong nước có rất nhiều hòn đá hình thái khác nhau, trong lòng hắn không khỏi hơi động một chút.
Cái nghiên mực gia truyền kia đã sớm hỏng rồi, còn cần phải lót một góc mới có thể miễn cưỡng sử dụng, huyện nha hẳn là sẽ cung cấp bút, mực, giấy, nghiên, nhưng người vốn lấy viết văn để ăn cơm, làm sao có thể không có nghiên mực của chính mình chứ.
Tìm một hòn đá phù hợp để làm nghiên mực cũng là một việc khá là thú vị nha!
Nghĩ như vậy, Dịch Thư Nguyên để bình trúc ở một bên, thò tay vén ống tay cao thêm một chút, tiếp đó trực tiếp bước tới trong giữa dòng suối lục lọi bên dưới.
Có không ít hòn đá bóng loáng, nhưng thứ Dịch Thư Nguyên muốn tìm là cái loại đá có một chỗ lõm, mà chỗ lõm này cần hơi lớn một chút, hình dạng tốt nhất cũng dễ nhìn một chút.
Còn chưa tìm được hòn đá phù hợp, ngược lại đã quấy nhiễu không ít ‘tướng quân tám chân’ ở dưới tảng đá, Dịch Thư Nguyên thích thú, cũng không khách khí, dứt khoát cầm bình trúc đổ một nửa nước ra, tươi cười bắt những con cua vừa vặn cho vào trong bình.
Nhưng mà ngắn ngủi một đoạn thời gian, thứ Dịch Thư Nguyên cần vẫn không thấy bóng dáng.
Đợi đến khi Dịch Thư Nguyên tìm đến mức chân cũng hơi mỏi, bên trong bình trúc cũng không chứa nổi cua nữa rồi, rốt cuộc ở một vị trí cách nơi uống nước ban đầu hơn hai mươi mét, phát hiện ra một hòn đá phù hợp.
Đó là một hòn đá màu vàng nhạt, hình dạng thoáng có chút bất quy tắc, nhưng ở dưới nước suối cọ rửa, nước chảy ập vào chỗ lõm khiến nước suối văng ra, dưới ánh mặt trời dần dần nghiêng chiếu vào, hiện ra một tầng cầu vồng nhẹ nhàng.
Chỉ liếc một cái, Dịch Thư Nguyên liền quyết định là tảng đá này.
"Chính là ngươi rồi!"
Dịch Thư Nguyên cười lớn nói một câu, tiếp đó đi qua cầm hòn đá vàng lên, cũng là giờ phút này, một con cá nhỏ màu vàng nhạt giống như cá chạch bên dưới tảng đá bỗng hoảng hốt lo sợ chạy trốn ra ngoài.
"Ha ha ha ha, xin lỗi!"
Sau khi vui đùa một câu, Dịch Thư Nguyên cầm theo hòn đá và bình trúc, di chuyển hai chân có chút mỏi nhừ, tiếp đó vừa lòng thoả ý quay trở về.