Lại một ngày trôi qua, Dịch Thư Nguyên lấy ra một chút quần áo từ trong cái hòm cũ kia, một bộ áo dài, cùng một chiếc khăn nho gia mộc mạc, tuy rằng cổ xưa, nhưng sau khi hắn đối chiếu dáng người liền thấy cũng có thể mặc được.
Một bộ này cũng là trang phục và đạo cụ nho sinh duy nhất không cần may vá liền có thể lập tức mặc ở trong chiếc hòm này rồi, nguyên bản có mấy bộ quần áo, nhưng những năm này đã sớm bị lấy ra hoặc là cải biến hoặc là cắt đi.
Lúc vừa mới tới thế giới này Dịch Thư Nguyên còn rất gầy gò, bây giờ trên mặt cũng đã có da có thịt hơn không ít.
Dịch Thư Nguyên rửa mặt sơ qua, ở trong phòng sửa sang lại tóc tai một chút, lấy ra một con dao nhỏ, từng chút từng chút cạo đi râu ria ở trên mặt, ngồi trước chiếc gương đồng hồi môn của mẫu thân năm đó truyền thừa lại, thần sắc của hắn cũng hơi lộ ra chút kinh ngạc.
Sau đó liền đổi một bộ quần áo, choàng chiếc khăn nho lên, đợi Dịch Thư Nguyên mặc xong bước ra khỏi phòng, trực tiếp khiến cho người Dịch gia sợ ngây người, quần áo vừa vặn, dáng người thon dài, bước chân vững vàng, có được phong độ nho giáo, hơn nữa sau khi cạo sạch râu ria đi, so sánh cùng với lúc trước quả thực đúng như là thoát thai hoán cốt!
"Huynh trưởng?"
Dịch Bảo Khang sững sờ đi tới hỏi một câu, hình như có chút không quá vững tin, sợ mình có phải hoa mắt hay không.
"Đây là, đại bá?"
"Đại bá?"
Những người khác của Dịch gia cũng đồng dạng kinh ngạc không thôi, Triệu thị thê tử của Dịch Bảo Khang càng là bịt kín miệng đang há to, vẻ mặt khó có thể tin, ngay cả hài tử cũng ngẩn người.
Vẻ ngoài này cũng làm cho Dịch Thư Nguyên có chút vui mừng, quả thật còn hơn kiếp trước của hắn, về phần phản ứng của những người chung quanh, dẫu sao những người này cũng chưa từng thấy qua việc đời.
"Bảo Khang, ta muốn đi tới nội thành một chuyến, nhìn xem có thể tìm được việc làm hay không, nếu như ngươi rảnh mà nói, đưa ta đi một chuyến như thế nào?"
Khi Dịch Thư Nguyên nói ra những lời này, cũng đại biểu cho việc hắn đã dự định tiếp nhận bản thân bây giờ từ tận đáy lòng.
"Ta, phụ thân, để ta đưa đại bá đi cho!"
Dịch Dũng An xung phong nhận việc, Dịch Bảo Khang do dự một chút sau đó vẫn đồng ý, sau khi tiễn hai người đến cửa viện vẫn còn dặn dò.
"Đi sớm về sớm, trời tối đường không dễ đi."
"Yên tâm đi phụ thân, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt cho đại bá!"
Dịch Thư Nguyên không có gì hay để nói, chỉ gật đầu ý bảo đã biết, sau đó liền cùng nhau rời đi với Dịch Dũng An, mà bọn họ vừa đi, tiếng nói chuyện cùng tiếng thảo luận bên trong nội viện hiển nhiên liền lớn lên.
Hai người dọc theo con đường nhỏ trong thôn, một đường đi về phía Đông Nam, hàng xóm cùng hương thân trong thôn gặp họ bên ngoài đều ngây người, phần lớn người không hiểu nho sinh từ nơi nào tới, một số nhỏ người hiểu rõ tình hình cũng mãi đến khi có người nhắc nhở mới bừng tỉnh đại ngộ, sau đó liền tụ họp cùng một chỗ nghị luận với nhau, có lẽ sẽ mang theo một đợt sóng nhiệt thứ hai về Dịch Thư Nguyên ở trong thôn.
Dịch Thư Nguyên cũng không có quan tâm tới những việc nhỏ nhặt không đáng kể này, hắn và Dịch Dũng An dọc theo đường đất đi thẳng về phía Đông Nam, mục đích chính là nội thành huyện Nguyên Giang.
Sau khi ra khỏi thôn, Dịch Thư Nguyên rõ ràng liền thả lỏng không ít, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, có lẽ bởi vì hắn dẫu sao cũng đã rèn luyện bên trong núi một hồi sau đó mới ra ngoài, vậy mà khiến cho Dịch Dũng An nguyên bản nhắm mắt theo đuôi cũng đều có chút không theo kịp bước chân của hắn.
Dịch Dũng An theo không kịp, nhịn không được cất tiếng.
"Ài, đại bá, ngài đi chậm một chút, chờ ta một chút!"
Dịch Thư Nguyên đành phải thả chậm bước chân đợi Dịch Dũng An đi lên, hai người bảo trì bước chân giống nhau cùng tiến lên.
Có thể vào thành dạo chơi, thật ra cũng khiến Dịch Dũng An hơi hưng phấn, cho nên trên đường đi trước "đại bá" sau lại "đại bá", không ngừng mở miệng nói chuyện phiếm cùng với Dịch Thư Nguyên.
Rốt cuộc khiến cho Dịch Thư Nguyên có chút chịu không nổi, sau khi đi qua một cái giao lộ liền nói với Dịch Dũng An.
"Dũng An, ngươi có thể đừng một mực gọi đại bá đại bá nữa được hay không, người trong thành nhiều, càng không biết rõ ràng chi tiết giữa ta và ngươi, đơn thuần nhìn từ bền ngoài mà nói, chúng ta thoạt nhìn tuổi tác tương tự, ngươi gọi ta như vậy, để cho người ngoài nghe xong sẽ thấy có chút quái dị đúng không?"
Thật ra Dịch Thư Nguyên nói như vậy là vì chiếu cố cho tâm tình đại chất tử của mình, hai người bọn họ thoạt nhìn tuyệt đối không phải cùng tuổi, đại chất tử của hắn hơn hai mươi tuổi, người ngoài chợt nhìn có thể nhìn thành ba bốn mươi tuổi, nếu so với tuổi thật thì trông có vẻ già hơn nhiều lắm.
Dịch Dũng An vừa đi theo, vừa không hề để ý trả lời.
"Quái dị? Đại bá, có rất nhiều hài tử bối phận lớn nha, ta còn gặp qua một lão nhân gọi một đứa bé là thúc kìa!"
Dịch Thư Nguyên sững sờ, gia hỏa này nói có chút ít đạo lý, nhưng vẫn nhanh chóng lắc đầu, xém chút nữa thì bị y dẫn dắt theo.
"Nhưng đại bá và ngươi tuổi không sai biệt nhiều lắm? Hơn nữa thứ ngươi nói dù sao cũng là số ít, hôm nay chúng ta đi vào nội thành, không thể thiếu được phải đi tới chút nơi cần thể diện, ngươi cũng đừng phức tạp nữa, như vậy đi, ngươi kêu ta một tiếng thúc là được rồi, nếu như ngươi cảm thấy không được tự nhiên, gọi ta là huynh trưởng cũng được."