Vừa nghe lời này, phản ứng của Dịch Dũng An so với Dịch Thư Nguyên tưởng tượng còn lớn hơn, nhanh chóng nghiêng người bước nhanh đi về phía trước, đứng ở trước mặt Dịch Thư Nguyên lắc hai tay.
"Không không không, cái này không thể được, ngài là đại bá của ta, ta làm sao có thể gọi ngài là huynh trưởng được, cái này bất loạn bối phận, hơn nữa nếu như bị phụ thân ta biết ta gọi ngài là huynh trưởng, vậy y và ta... Ài, không được, đánh chết ta cũng không thể gọi được! Gọi ngài là thúc cũng không được!"
Dịch Thư Nguyên dở khóc dở cười, vào thời khắc này, uy nghiêm nhất gia chi chủ của đệ đệ mình liền được thể hiện vô cùng rõ ràng.
Sau cùng khuyên can mãi, Dịch Dũng An cũng chỉ biểu thị sẽ tận lực gọi ít lại, cho dù phải gọi cũng sẽ áp sát vào nói thầm, dù sao chết sống đều không đồng ý hạ thấp bối phận gọi, phương diện này tính khí tương tự như là phụ thân của y vậy, Dịch Thư Nguyên cũng chỉ có thể cứ như thế mà thôi.
Theo hai người không ngừng đi về phía trước, Dịch Thư Nguyên cũng dần dần bị phong cảnh chung quanh hấp dẫn.
Trên đường đi nắng xuân chiếu vào tuyết đọng, vạn vật xuất hiện sinh cơ, tất cả những thứ nhìn thấy đều là nguyên sơ, đưa mắt nhìn qua, cỏ cây đã dẫn đầu phá vỡ lớp áo ngoài của trời đông giá rét, bắt đầu phía sau tiếp trước đâm chồi sinh sôi, chim nhỏ trong rừng cây líu ríu không ngừng kêu vang, dọc đường chợt có tiếng bò kêu, khiến cho phong cảnh càng thêm hàm súc thú vị.
Dịch Thư Nguyên cũng không phải đơn thuần đi bộ trên đường, mà vừa đi vừa thưởng thức chứng kiến hết thảy, loại cảnh tượng này không phải một chút cảnh khu gì đó cố ý kiến tạo liền có thể so sánh, càng có một loại hàm súc đặc biệt thú vị, có lẽ Dịch Dũng An cùng những người khác ở nơi đây đã nhìn quen lắm rồi, nhưng Dịch Thư Nguyên lại cảm thấy hết sức mới lạ thú vị, giống như đi vào bên trong tranh vẽ vần thơ, vạn vật sinh cơ dạt dào.
Từ sáng sáng sớm đi đến lúc mặt trời lên cao, lúc Dịch Thư Nguyên cảm thấy bàn chân hơi nhức, rốt cuộc đã tới gần bên ngoài huyện thành Nguyên Giang, đến khoảng cách này, đã có thể nhìn thấy người trên đường chung quanh cũng trở nên nhiều hơn.
Nghiêm chỉnh mà nói, dựa theo tiêu chuẩn ở kiếp trước của Dịch Thư Nguyên so sánh, Dịch gia cư trú ở Tây Hà thôn cũng cách huyện thành không tính quá xa, dưới tình huống thời tiết đẹp, từ trên Bắc Sơn liền có thể nhìn thấy huyện thành tương đối rõ ràng.
Chỉ là chẳng qua hiện giờ đường xá không nhanh và tiện như ở kiếp trước, đường xá nông thôn ở đây không tính là suôn sẻ, rừng ruộng làm thay đổi tuyến đường, gặp nước liền tìm cầu, bảy ngoặt tám lượn, lượn quanh tới hơn 10 - 20 dặm đường cũng không nhất định đi qua được.
May mà Dịch Thư Nguyên tuy rằng trước ngu ngốc sau đó mất tích, nhưng hiện giờ lại phát hiện thân thể cường tráng thần kỳ, so với trăm họ trong thôn có lẽ chỉ có thể coi là trình độ bình quân, nhưng tuyệt đối mạnh hơn so với Dịch Thư Nguyên ở kiếp trước nhiều lắm, tuyệt không phải là cái loại thư sinh văn nhược như hắn trước kia, đi đường nhiều như vậy cũng cảm thấy không quá mệt nhọc.
Nói thật, càng tiếp cận huyện thành, Dịch Thư Nguyên cũng hơi có chút căng thẳng, dẫu sao ở trong nơi này hắn quả thật là một người chưa thấy qua việc đời, ở trong trí nhớ của hắn, lần gần nhất trước đó hắn tới huyện thành bất quá là lúc còn là nhi đồng, trải qua vài thập niên ngu ngốc và mất tích, ngoại trừ một chút các loại từ ngữ trống rỗng cao lớn và náo nhiệt ra, đã sớm không có nhiều ấn tượng đối với huyện thành.
Dịch Dũng An bên cạnh cũng có chút câu nệ, Dịch Thư Nguyên nhìn thấy bộ dạng của đại chất tử so với mình lại càng căng thẳng, tâm tính rõ ràng cũng buông lỏng ra.
"Dũng An, đừng nhăn nhó như vậy, thoải mái đi đường là được."
"Dạ đại bá, ách..."
Dịch Thư Nguyên lắc đầu không nói gì, trước tiên đi về phía cửa thành, Dịch Dũng An đuổi sát theo.
Cửa thành người đến người đi, chỉ không thấy binh sĩ nào đến xem xét.
Vỗ vỗ bụi đất trên người, nội tâm thoáng hưng phấn cùng lo lắng không yên, nhưng mặt ngoài trấn định, Dịch Thư Nguyên dẫn theo Dịch Dũng An, theo những người khác như không có việc gì từ cửa thành tiến vào trong thành.
Vừa bước vào trong thành, Dịch Thư Nguyên chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng, một tòa cổ thành tràn đầy phong vận đập vào tầm mắt.
Không, không nên dùng từ cổ thành này, bởi vì đây vốn là phong mạo của huyện thành Nguyên Giang, phong cách cổ xưa trang nhã cùng khí tức sinh hoạt hòa làm một thể, người buôn bán nhỏ cùng với dân chúng trong thành vô cùng náo nhiệt, nơi đây vốn đã là như thế, hết thảy đều vô cùng tự nhiên, thứ mất tự nhiên chính là nội tâm của Dịch Thư Nguyên mà thôi.
Sau khi điều chỉnh tâm tình trong lòng, Dịch Thư Nguyên hít sâu một hơi, sau đó buông lỏng bản thân, dọc theo đường đi thong thả chậm bước tiến vào.
Huyện Nguyên Giang thuộc phía bắc Nguyệt Châu, bắc dựa vào Khoát Nam Sơn, nam gần Nga Thủy, mặc dù không tính là cái huyện thành gì lớn, nhưng bốn mùa rõ ràng, phong cảnh tú lệ, ngoại trừ mấy năm gần đây khí hậu có chút khác thường ra, từ trước cho tới nay cũng coi như là một địa phương tốt, thích hợp để định cư, so với những huyện đồng cấp khác thì huyện thành coi như là rất có quy mô.
Dịch Thư Nguyên dẫn theo Dịch Dũng An đi vào trong thành, bước chân lúc nhanh lúc chậm, có quá nhiều thứ nhìn xem không hết, dù ở kiếp này đã từng có ký ức ở đây, nhưng cuối cùng tất cả đều là thời điểm còn bé, hơn nữa đa số cũng đều đã mơ hồ, có thể nói tất cả những thứ nhìn thấy đều là sự vật mới lạ.
Né tránh người đi đường cùng người khuân vác, trong tai tràn ngập tiếng rao hàng cùng người đi đường đàm tiếu, thi thoảng cũng có tiếng tiểu nhị các cửa tiệm hô to gọi khách lọt vào tai, trong thành thỉnh thoảng cũng sẽ có mùi rượu và thức ăn, cũng thường có mùi son phấn giao thoa lướt qua.
Dịch Dũng An nhắm mắt theo đuôi bên cạnh Dịch Thư Nguyên cũng mấy lần được thịnh tình mời, người mời là một số quầy bán hàng rong bày dọc đường, cũng có một chút tiểu nhị của cửa hàng, chỉ tiếc là y không phải tới để tiêu tiền, cũng không có năng lực để tiêu tiền, bên bán hàng rong còn có thể giả vờ giả vịt ngừng chân quan sát một phen, những khi gặp những cửa hàng lầu các kia liền không dám tùy tiện đi vào, để tránh sinh ra tình huống khó xử.
Đến thời điểm này, trong lòng Dịch Thư Nguyên cũng đã sớm không còn sót lại ảo tưởng gì nữa.
----------------