Triệu thị liền nhìn theo tay Dịch Thư Nguyên chỉ, thấy được cái chân bàn kia, cũng hiểu rõ lời hắn nói là thật, vừa vỗ ngực vừa đưa bánh ngô đưa tới.
"Ai ôi!!! Thì ra là như vậy, vừa nãy còn làm ta hoảng sợ một hồi, chút nữa để đương gia tìm khúc gỗ sửa lại một chút, đại bá, ngươi ăn bánh ngô đi, giao nơi đây cho ta dọn dẹp là được rồi."
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, nhặt lên chặn giấy cùng một chút những mảnh mực vỡ lớn trên mặt đất, cùng với cái hòn đá làm nghiên mực, lại dùng chén nước đặt bút lang hào, sau đó cùng nhau để vào bên trong hộp gỗ nước sơn, tiếp đó nhận bát bánh ngô đặt ở trên hộp, nâng cả cái hộp đi tới gian phòng đối diện.
Triệu thị nói là để mình thu dọn, nhưng đợi Dịch Thư Nguyên rời khỏi, liền lập tức kêu con dâu Lý thị của mình đến, còn mình thì lại bận bịu những thứ khác.
Dịch Thư Nguyên đương nhiên nhìn ở trong mắt, lắc đầu thở dài trong lòng, khó trách có câu tức phụ ngạo thành bà, kiếp trước không quá lý giải, đời này nhìn qua vừa thấy liền hiểu.
Lý thị cũng không ngại gian khổ, cầm cây chổi ra chuẩn bị quét dọn mặt đất, mới bắt đầu thu dọn, liền theo bản năng bị tờ giấy trương tuyên trên mặt đất kia hấp dẫn.
Giờ phút này mặt ngoài giấy tuyên thành không chỉ có một vết vạch sau cùng của Dịch Thư Nguyên, còn tung tóe lên một vũng nước mực, chính là vừa nãy theo hòn đá vàng rơi xuống đất, mực nước còn lại tung tóe đổ ra ngoài.
"Chữ này thật là đẹp..."
Cho dù Lý thị căn bản không biết chữ, nhưng vẫn theo bản năng cảm thấy cứ như vậy quét bỏ tờ giấy này đi thì quá mức đáng tiếc, nàng đặt cây chổi xuống, nhặt tờ giấy tuyên thành lên, lại cẩn thận phủi bụi đất phía trên, nhìn thoáng qua Dịch Thư Nguyên bên nhà, sau đó treo giấy ở trên bàn hong khô mực.
Chập tối, hôm nay Dịch Bảo Khang và Dịch Dũng An đi ra ngoài giúp đỡ người trong thôn làm móng trở về, cùng nhau trở về là tiểu hài tử đi xem náo nhiệt chơi đùa A Bảo.
"Đương gia, các ngươi đã về? Cái bàn trong nhà chính bị mọt đục hỏng rồi, tìm thứ gì miễn cưỡng dùng trước một chút!"
Triệu thị ở trong phòng bếp thò đầu ra ngoài kêu.
"A? Bàn hỏng rồi?"
Dịch Bảo Khang kinh ngạc hỏi một câu, cùng nhi tử đi đến nhà chính nhìn xem, sau khi xem qua quả nhiền là thế, chân bàn bị đã mọt đục rỗng.
Mà Dịch Dũng An đi đến nhà chính liền ngó qua từ giấy Tuyên Thành đã khô mực kia.
"Chữ này của đại bá thật là đẹp, cảm giác so sánh với lần trước càng đẹp hơn rất nhiều!"
Dịch Bảo Khang nở nụ cười, có chút kiêu ngạo mà nói.
"Đó là tự nhiên, đại bá của ngươi năm đó chính là thần đồng nổi danh khắp mười dặm, phu tử của trường huyện cũng rất thân cùng đại bá nha, đối đãi giống như là nhi tử vậy, không đúng, nhi tử là có thể tùy tiện giáo huấn, phu tử kia ngay cả thước cũng không nỡ đập vào tay đại bá của ngươi! Ài, nếu như không phải năm đó bị bệnh..."
Giọng của Dịch Bảo Khang suy sụp hơi nhỏ xuống.
"Tốt rồi, đừng ngơ ngác ra đó nữa, ngươi trước tiên lật cái bàn qua, ta đi tìm khúc gỗ."
"Vâng."
Dịch Dũng An vâng dạ, tầm nhìn lại nhìn chằm chằm vào giấy tuyên thành, nghĩ thầm, lần trước vào trong thành, trên những quán sách kia nhiều tranh chữ như vậy, nhưng cảm giác không có tờ nào có thể so sánh được với chữ của đại bá, khá lắm, chủ quán kia dám bán mười lượng, vậy chữ đại bá chẳng phải là hơn một trăm lượng sao?
Mặc dù biết chủ quán đều sẽ rao giá trên trời, nhưng Dịch Dũng An thật sự cảm thấy những tờ tranh chữ có thể bán lấy tiền kia đều không sánh bằng tờ giấy này của đại bá.
"Đại bá ——Ngài có còn muốn tờ giấy đã viết chữ này hay không vậy, nếu không quan tâm ta liền cầm đi đốt nhé?"
Dịch Dũng An hô hào một tiếng về phía gian phòng Dịch Thư Nguyên, bên đó khép cửa, trong phòng truyền ra tiếng Dịch Thư Nguyên nói chuyện.
"Bỏ đi."
"A, đại bá, ngài viết cái này là cái gì thế?"
Dịch Dũng An lại hỏi một câu.
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên nằm ở trên giường trong phòng, lấy tay gối đầu, ung dung trả lời một câu ra phía ngoài.
"Càn ~ Khôn ~ biến ~"
Bên phía nhà chính, Dịch Dũng An nghe vậy lại do dự, vẫn không thật sự nỡ cầm tờ giấy này ra nhóm lửa, tuy rằng nó đã bị nhiễm mực, nhưng cuối cùng y vẫn cẩn thận gấp giấy lại cất kỹ.
Dịch Bảo Khang cầm lấy khúc gỗ, rìu cùng với dây thừng tới, đo đạc dài ngắn gọt khúc gỗ, còn chặt xéo cùng một góc độ với chân bàn bên cái kia, lại dùng dây thừng cột chắc, như vậy liền có thể lắp lại dùng tiếp một đoạn thời gian.
Mà giờ khắc này Dịch Thư Nguyên nằm ở trên giường nhắm mắt lại, nhận thức vẫn đang ở trong cái loại ý cảnh vừa mới đặt bút hành văn lúc nãy, không biết tâm tư đã bay về nơi nào.
-----------------