Đường Hoan mím môi nhìn anh ta, thực ra cô không thông cảm với anh ta một chút nào, nếu như anh ta không làm những chuyện như vậy thì sao phải gánh chịu những tội lỗi này.
Giọng nói cay cú của Chủ tịch Trần vẫn vang lên từ phía sau, cánh cửa đóng lại, họ dần dần cách xa nhà kho đổ nát.
Sau khi Giang Chi Thịnh sai người đưa bọn họ đến đồn cảnh sát, anh cũng lái xe đi sau Đoạn Kim Thần.
Khi nhìn thấy Đoạn Kim Thần ôm Đường Hoan trong tay, anh hận không thể bước tới giật lấy, nhưng anh biết mình không thể nên cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Đoạn Kim Thần bế cô đi.
Sau khi hiếc xe dừng lại ở khách sạn, Đoạn Kim Thần liền bế Đường Hoan lên phòng.
Trước cửa khách sạn đã có người đứng ở đó, trong tay cầm một hộp cứu thương, trên đường về anh đã bảo người chuẩn bị thuốc cho cô.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế sofa, sau đó lấy hộp cứu thương và cẩn thận bôi thuốc cho cô.
Nhìn vết thương trên tay cô, trong mắt anh cuộn trào một cơn giông bão, khí tức trên người anh lạnh đến đáng SỢ.
Giang Chi Thịnh vừa đến nơi thì tình cờ nhìn thấy giám đốc khách sạn từ trong phòng đi ra, anh không nói một lời liền đi vào, nhưng khi nhìn thấy họ liền lập tức dừng bước.
Trong phòng, Đoạn Kim Thần đang cần thận xoa vết thương cho Đường Hoan, động tác nhẹ nhàng giống như đang đối xử với người mình yêu vậy, còn Đường Hoan thì yên lặng ngồi trên ghế sofa để mặc Đoạn Kim Thần xử lý vết thương cho cô.
Bức tranh hài hòa ấm áp khiến Giang Chi Thịnh cảm thấy anh như một người ngoài cuộc.
Bàn tay buông thống bên hông khẽ siết chặt lại, sự mất mát trong mắt anh ngày càng đậm hơn, cảnh tượng nhức mắt này khiến anh quay người bỏ đi một cách đầy chua xót.
Đương nhiên người đang chìm đắm trong sự dịu dàng là Đường Hoan không hề biết Giang Chi Thịnh đã từng đến đây, còn Đoạn Kim Thần cũng không quan tâm mà vẫn nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, Đường Hoan nhất thời thất thần, cho đến khi người đàn ông đưa tay kéo áo cô, cô mới định thần lại.
Cô vô thức ôm hai tay trước ngực và nhìn anh với vẻ mặt phòng bị: “Anh muốn làm gì?”
Nhìn thấy phản ứng dữ dội của cô, Đoạn Kim Thần khẽ nhướn mày: “Đương nhiên là giúp em bôi thuốc rồi, nếu không em nghĩ anh muốn làm gì?”
Mặt cô đỏ bừng vì câu nói của anh, lúc này mới từ từ bỏ tay xuống, trên người cô quả thực có mấy vết xước, trong lúc giằng co đã bị thương.
Mặc dù hai người đã có quan hệ da thịt, nhưng trong tình huống này, cô vẫn có chút không thoải mái.
Trái tim cô đập loạn nhịp, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Không cần đâu, em tự mình lau là được rồi, mấy vết thương nhỏ này em có thể tự mình xử lý”
Cô vừa nói vừa kéo áo lên, sau đó đứng dậy định đi vào phòng tắm nhưng bị người đàn ông giữ tay lại, cô nhất thời không phòng bị liền ngã vào lòng anh.
Đôi tay mạnh mẽ của anh siết chặt lấy eo cô, hơi thở độc đáo của người đàn ông xộc thẳng vào mũi cô.
Cả người cô đè lên người anh, mặt cô áp vào ngực anh.
“Em nóng lòng muốn ôm anh như vậy à?” Đôi môi mỏng gợi cảm của người đàn ông không ngừng mấp máy, giọng nói đặc biệt vang lên bên tai khiến người nghe thần hồn điên đảo.
Mặt Đường Hoan càng ngày càng đỏ, cô vươn tay đẩy anh ra: “Anh muốn ôm thì có.”
“Lẽ nào không phải sao?” Người đàn ông không có ý định buông tay, anh dùng sức khiến hai cơ thể càng dính sát nhau hơn.
Cô ngước lên nhìn nụ cười trên khóe miệng anh, nó giống như lớp băng ngàn năm đang tan chảy, cô nhất thời bị anh hớp hồn.
Vốn dĩ anh đã rất đẹp trai, bây giờ cười lên giống như một làn gió xuân ấm áp.
Trái tim cô không ngừng đập thình thịch, mặt càng ngày càng đỏ, cô ngừng giãy dụa và ngày ra nhìn anh, cô không rõ cảm xúc trong lòng lúc này là như thế nào.
“Nhìn đủ chưa?” Giọng nói đặc biệt của anh mang theo một chút khàn khàn, ánh mắt Đoạn Kim Thần tối sầm lại, có lẽ cô không hề biết rằng lúc này cô quyến rũ cỡ nào.
Cơ thể uyển chuyển của cô dựa sát vào người anh, khiến dục vọng nguyên thủy nhất trong người anh bắt đầu trỗi dậy, anh không kìm được mà càng muốn lại gần cô hơn, tay anh chậm rãi vuốt ve trên eo cô.
Cảm nhận được sự thay đổi ở thân dưới của anh, mặt Đường Hoan đỏ như quả táo, cô vừa giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay anh vừa tức giận nói: “Anh…lưu manh…
Không phải là bôi thuốc cho cô sao, sao đang yên đang lành lại phát tiết rồi? “Em là người vợ hợp pháp của anh, sao anh lại là lưu manh chứ?” Đoạn Kim Thần nhướn mày và thu hẹp khoảng cách giữa hai người, đôi môi mỏng khẽ cong lên lộ ra một chút xấu xa: “Em sợ gì vậy?”
Cô mở to mắt nhìn, cả người đông cứng lại không dám nhúc nhích mà chỉ có thể phản bác một cách vô thức.
Haha….đến lúc này rồi, vậy mà vẫn muốn làm chuyện đó.
Một tiếng cười trầm thấp phát ra, anh không kìm được mà ôm cô chặt hơn, trong lúc đầu óc Đường Hoan vẫn đang trống rỗng, anh nôn nóng tận hưởng sự mềm mại trên đôi môi đỏ mọng của cô.
“Anh…anh muốn làm gì?”
Nụ hôn của anh dồn dập hướng về mặt cô, hai tay anh du ngoạn trên người cô một cách khéo léo để tránh vết thương trên người cô, dần dần trước sự tấn công của anh, cơ thể của Đường Hoan cũng dần trở nên mềm nhũn.
“Chúng ta là vợ chồng, đương nhiên là làm chuyện nên làm giữa vợ chồng với nhau rồi.” Giọng nói của anh khàn khàn, anh nuốt hết những lời còn dang dở của cô vào bụng.
Anh là một người đàn ông bình thường, có nhu cầu sinh lý là chuyện đương nhiên, trước đây anh chưa từng bị thân thể của người phụ nữ nào mê hoặc như vậy, nhưng Đường Hoan lại khiến anh say đắm.
Dù sao cô cũng là vợ hợp pháp của anh, anh không cần thiết phải nhẫn nhịn.
Anh bế cô đi về phía phòng ngủ rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đây không phải là lần đầu tiên của hai người, nhưng trước đây lần nào cũng khiến Đường Hoan chịu tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần.
Chỉ có điều lần này, họ đã bỏ đi rào cản và khoảng cách, cùng nhau khám phá vẻ đẹp của đối phương, Đường Hoan dần dần lạc lối trong nụ hôn dịu dàng của anh.
Cứ như vậy đi, cho dù người anh yêu không phải là cô, nhưng nếu anh dành cho cô một sự tôn trọng mà cô nên nhận được thì như vậy cũng rất tốt.
Bởi vì lo lắng vết thương trên người cô, anh kìm nén dục vọng trong lòng và thở hổn hển hỏi: “Sẵn sàng chưa?” Đường Hoan không mở mắt ra, mặt cô ửng đỏ, cô vô thanh vô tức gật đầu.
Anh vui sướng nóng lòng cởi cúc áo cho cô với đôi tay run rẩy.
Dưới ánh đèn, làn da trắng nõn của cô hoàn mỹ không chút tỳ vết, hai tay cô áp lên ngực anh, nhịp tim truyền đến từ lòng bàn tay khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
Thân dưới xâm nhập vào người phụ nữ một cách mãnh liệt, cô theo bản năng phát ra những tiếng rên nhẹ.
Một đêm tràn ngập cảm xúc mãnh liệt dường như khiến cuộc hôn nhân của họ đi đến một bước ngoặt, đêm nay chắc chắn là một đêm điên rồ và cả hai đều đắm chìm trong cuộc ân ái mà trước nay chưa từng có.
Mặc dù giữa hai người có rất nhiều khúc mắc nhưng cả hai đều tận hưởng khoảnh khắc này.
Ánh trăng lạnh lẽo tràn qua cửa sổ chiếu lên hai cơ thể đang triền miên quấn lấy nhau ở trên giường, dường như có những tia sáng hạnh phúc tỏa ra từ trên cơ thể họ.
Ngày hôm sau, ánh nắng chói chang chiếu rọi xuống trần gian, vạn vật đều bừng tỉnh, những giọt sương bay theo nắng, nhưng dãy phòng Vip lại rất yên tĩnh.
Khi Đoạn Kim Thần tỉnh dậy Đường Hoan vẫn đang ngủ say, nghĩ đến trận điên cuồng đêm qua, khỏe mỗi anh cong lên tạo thành một vòng cung tuyệt mỹ, có lẽ đêm qua khiến cô kiệt sức rồi.
Anh vươn tay nhẹ nhàng chạm vào những đường nét trên khuôn mặt thanh tú của cô, lông mi hài khẽ run lên như hai cánh quạt nhỏ, dưới ánh mặt trời làn da cô trắng nõn như tuyết.
Trong mắt anh lộ ra những tia dịu dàng, kiếp này cô đã định là người của anh, anh sẽ không bao giờ để cô đi.
Anh nhấc chăn xuống giường rồi cẩn thận đắp chăn cho cô, nhìn cô ngủ say giống như một thiếu nữ, trái tim anh bỗng cảm thấy ấm áp, giống như có ánh mặt trời chiếu rọi vào tim.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.
Sáng nay anh vẫn còn một cuộc họp, cho nên sau khi thu dọn xong anh liền rời khỏi khách sạn.
Gần trưa Đường Hoan mới tỉnh dậy, bình thường đồng hồ sinh học của cô đều rất đúng giờ, hiếm khi cô dậy muộn như hôm nay.
Cô cau mày, cơn đau truyền đến khi cô vừa cử động khiến cô nhớ lại mọi chuyện xảy ra đêm qua, cô cúi đầu xuống nhìn những vết bầm tím trên người, lúc này cô mới biết đêm qua họ đã điên cuồng như thế nào.
Hai người họ kết hôn lâu như vậy, đêm qua là lần đầu tiên họ hòa hợp nhất.
Nếu như trong cuộc hôn nhân này, anh có thể dành đủ sự tôn trọng cho cô, có lẽ cô có thể thử cố gắng sống tiếp với anh, nhưng… Thôi bỏ đi, đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, thuận theo tự nhiên đi.
Cô nhấc chăn ra rồi xuống giường, sau đó bước vào phòng tắm với những bước chân nặng nề.
Sau khi tắm nước nóng, cô lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Khi cô vừa ra khỏi nhà tắm, đột nhiên có tiếng gõ cửa, trong mắt cô thoáng qua một tia nghi ngờ, cô chuyển hướng đi ra mở cửa.
“Đại Thịnh?” Nhìn thấy Giang Chi Thịnh đứng ở cửa, ánh mắt cô hơi dao động, cô kéo áo trên người một cách không tự nhiên, trong lòng cô vẫn có chút lưu tâm đối với anh: “Sao anh lại đến đây?” “Anh đến thăm em, em không mời anh vào ngồi sao?” Giang Chi Thịnh nở một nụ cười ôn nhu, ánh mắt nhìn cô dịu dàng như nước.
Cô bước sang một bên và nói: “Anh vào đi.
Bất luận giữa hai người họ xảy ra chuyện gì cô cũng không muốn truy cứu nữa, những chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, nếu như cứ cố chấp không chịu buông, sẽ chỉ khiến mối quan hệ giữa hai người càng thêm phức tạp.
Hơn nữa, cô luôn cảm thấy đêm đó cô và Giang Chi Thịnh thực sự không xảy ra bất cứ chuyện gì, lúc đầu cô quả thực có tưởng rằng họ đã phát sinh quan hệ, nhưng sau này nghĩ lại cô cảm thấy Giang Chi Thịnh không phải là loại người thừa nước đục thả câu như vậy.
“Hoan Hoan, vết thương của em có nặng không?” Giọng nói lo lắng của Giang Chi Thịnh vang lên, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, Đường Hoan lắc đầu, trên mặt nở một nụ cười nhẹ: “Em không sao, tối qua cảm ơn anh đã đến cứu em.
“Anh… Theo cái lắc đầu của cô, Giang Chi Thịnh đột nhiên nhìn thấy vết hôn trên cổ cô, những lời chưa nói mắc nghẹn lại trong cổ anh.
Đường Hoan không hề nhận ra, nhìn vẻ mặt ngây ra của anh, cô không khỏi lên tiếng hỏi: “Sao vậy Đại Thịnh, sao anh đột nhiên….a, anh làm gì vậy?”
Đường Hoan còn chưa nói xong, Giang Chi Thịnh đột nhiên bước tới nắm chặt tay cô, trong mắt đều là vẻ kích động: “Hoan Hoan, có phải tối qua em và anh ta đã phát sinh quan hệ đúng không?”
Tay anh vừa vặn nắm vào chỗ bị thương của cô, khiến cô đau đớn nhíu mày, trên mặt cắt không còn một giọt máu: “Đại Thịnh, anh làm em đau…bỏ tay….
Nhưng người đang trong cơn giận là Giang Chi Thịnh hoàn toàn không nghe lọt tai những gì cô nói, bàn tay nắm tay cô không ngừng siết chặt lại, anh không ngừng chất vấn cô: “Trả lời anh, có phải em yêu anh ta đúng không?”
Nỗi chua xót không ngừng ăn mòn anh, anh luôn nói với bản thân rằng, cho dù Đường Hoan đã kết hôn với Đoạn Kim Thần, nhưng họ không có tình cảm với nhau, anh vẫn còn có cơ hội, nhưng bây giờ….
Danh Sách Chương: