Anh hít sâu một hơi để khống chế bản thân không quá kích động, bỏ đi, vẫn nên chờ thêm một thời gian rồi hãng nói chuyện với cô.
Đường Hoan sau khi tắm xong cũng không có ý định xuống tầng, thậm chí còn khóa cửa phòng, nhưng sau đó lại cảm thấy hành động của mình có phần hơi quá đáng, do vậy khi dì Đồng tới gọi cô xuống ăn cơm, cô chỉ đáp lại một tiếng rồi đi theo bà.
Thức ăn đều đã được bày sẵn trên bàn, điểm tâm đẹp mắt, Đoạn Kim Thần ngồi trên bàn ăn chờ cô.
Hơi thở lạnh lùng xa cách tỏa ra từ trên người anh khiến anh trông càng thêm đáng sợ.
Đường Hoan đi theo sau dì Đồng, không biết tại sao lại có cảm giác giống như cảnh sát đang chuẩn bị tra hỏi tội phạm.
Đoạn Kim Thần ngước mắt nhìn dì Đồng và Đường Hoan đi tới, bờ môi anh cử động.
“Ăn đêm đi.”
Sau một tiếng đáp lại, Đường Hoan ngồi xuống vị trí đối diện anh, dì Đồng sau khi mang cháo tới cho Đường Hoan liền rời đi.
Đưa tay nhận lấy bát cháo, Đường Hoan cúi đầu cặm cụi ăn, trong lòng bỗng có chút cảm giác mãn nguyện.
Kể từ sau khi Mộ Vũ Nghiên quay trở lại, hai người họ dường như đã rất lâu rồi không cùng nhau ngồi ăn chung như vậy.
Có điều dạo gần đây Đoạn Kim Thần sau khi tan làm dường như đều ở nhà, cũng không nghe thấy anh nhận điện thoại của Mộ Vũ Nghiên, hai người họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô đành chọn cách im lặng, không hỏi về chuyện này.
Bầu không khí giữa hai người ngày càng trở nên nặng nề hơn, Đường Hoan vốn dĩ vẫn thường ăn rất chậm, nhưng hôm nay tốc độ ăn của cô lại nhanh đến lạ thường.
Cô thực sự không thể ngồi chung với Đoạn Kim Thần trong một không gian như vậy, điều này khiến cô cảm thấy quá ngột ngạt và khó chịu.
“Em có phải vẫn còn đang giận không?” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên.
Đường Hoan sững sờ vài giây, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông trước mặt, lập tức lắc đầu phủ nhận.
“Không có, tại sao em phải giận chứ?”
Đôi mắt sâu thẳm ấy của anh vẫn chăm chú dõi theo cô.
“Tối qua……..”
Đường Hoan giật nảy mình, theo bản năng muốn trốn tránh câu nói tiếp theo của anh.
“Chuyện tối qua vốn dĩ đã không có gì, em biết người anh yêu không phải em, em bây giờ cũng đã nghĩ thông suốt rồi, do vậy anh không cần phải tự dằn vặt mình vì em, chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, chúng ta không nên bận tâm quá nhiều.”
Nghe giọng điệu thờ ơ lạnh nhạt của cô, sắc mặt của Đoạn Kim Thần càng thêm u ám.
“Em nóng lòng muốn cắt đứt quan hệ với anh đến thế sao?”
Rõ ràng chính anh mới là người muốn như vậy, Đường Hoan giương mắt nhìn anh, cuối cùng đành cúi đầu nói:
“Những chuyện này đều đã không còn quan trọng nữa rồi, Đoạn Kim Thần, đơn ly hôn em cũng đã ký rồi, em chấp nhận ra đi mà chẳng cần yêu cầu anh phải chia cho em bất kì tài sản nào cả, như vậy anh cũng không cần lo lắng lúc đầu em là vì tiền nên mới gả cho anh.”
Sau khi nói ra, trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít, ngập ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Anh yên tâm, em cũng không cần anh phải lập tức kí vào đơn ly hôn, chúng ta trước đây kết hôn thế nào thì bây giờ hãng kết thúc như thế đó, chỉ cần anh đồng ý ly hôn chúng ta sẽ ly hôn.
Nếu như có bất cứ điều kiện nào không phù hợp với mong muốn của anh, anh cứ nói, em nhất định sẽ toàn tâm phối hợp.”
Hóa ra ở trong lòng cô, mối quan hệ giữa hai người chỉ là một sự phối hợp.
Đoạn Kim Thần lạnh lùng đứng dậy, đi tới trước mặt Đường Hoan, nắm lấy cằm cô rồi lên tiếng nói:
“Hóa ra trong lòng em vẫn luôn nghĩ như vậy, phối hợp với anh đúng không?”
Đường Hoan bất lực bật cười, “Đúng vậy, chỉ là phối hợp.”
Nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của cô, trước đây anh đã từng cảm thấy vẻ kiên cường trong cô rất giống anh, nhưng tới bây giờ lại khiến anh vô cùng ghét bỏ.
Khuôn mặt điển trai tiến gần hơn về phía cô, nhìn thẳng vào trong đôi mắt hoảng loạn của cô.
“Nếu em đã nói là phối hợp với anh, vậy thì không chỉ đơn giản là phối hợp bằng hình thức, cơ thể chúng ta cũng cần có sự phối hợp, điều này em làm được chứ?”
Khi Đường Hoan vẫn đang lúng túng không biết nên làm gì, Đoạn Kim Thần bỗng đưa tay vòng lấy eo cô, kéo cô vào lòng.
Đường Hoan kinh ngạc thốt lên, theo bản năng đẩy anh ra khỏi người cô, sau đó liền vội vàng lùi về phía sau hai bước, còn không cẩn thận đụng phải một chiếc ghế, một tiếng rít tai phát ra.
Bầu không khí trong phòng ăn lúc này như ngưng đọng, Đoạn Kim Thần vẫn chăm chú nhìn theo Đường Hoan, ánh mắt u ám lạnh lùng của anh khiến cô hoảng sợ.
Trước đây dù cho hai người có cãi nhau hay giận dỗi, anh đều chưa từng để lộ ra biểu cảm như vậy, anh của bây giờ tựa như đang muốn nuốt chửng cô vậy.
Trong lòng Đường Hoan có chút run rẩy, cố gắng trấn tĩnh nói:
“Em đã nói với anh rất rõ ràng rồi, em biết người anh yêu không phải là em, trước khi anh ly hôn em sẽ làm tròn bổn phận của Đoạn phu nhân, cũng mong anh đừng làm bất cứ hành động gì khiến em hiểu nhầm.”
Sau khi nói xong, Đường Hoan quay người chạy ra khỏi phòng ăn, Đoạn Kim Thần thấy vậy liền đuổi theo cô, nhưng vừa mới bước một bước, anh bỗng dừng lại.
Bây giờ thứ mà cả hai người cần nhất chính là bình tĩnh, cứ tiếp tục nói chuyện như vậy sẽ chỉ càng khiến cả hai xa cách hơn mà thôi.
Hít sâu một hơi, lòng bàn tay đan chặt vào nhau, chờ cho tới khi cảm xúc trong lòng bình phục trở lại anh mới quay người rời khỏi biệt thự.
Đường Hoan nằm trên giường nghe thấy tiếng khởi động xe, tiếp theo đó lại nhìn thấy chiếc xe chạy như bay rời đi, cô biết người ngồi trong chiếc xe ấy chính là Đoạn Kim Thần.
Thực ra cô không hề muốn cãi nhau với Đoạn Kim Thần, trước khi quyết định rời đi cô muốn được sống tử tế với anh một khoảng thời gian, thậm chí còn muốn lưu lại cho cả hai một kí ức đẹp.
Nhưng cô thật sự không thể làm được, càng cố gắng nỗ lực hòa hợp với anh, cô càng cảm thấy không thể.
Cô biết cuộc hôn nhân của họ giống như một cuộc chơi vậy, dô vậy cô thực lòng rất muốn lưu giữ lại vài khoảnh khắc đáng nhớ ở trong đó, dù cho sau này có ly hôn rồi, thỉnh thoảng nhớ lại cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc.
Nhưng càng nghĩ đơn giản thì lại càng khó thực hiện, thở dài một hơi rồi lại tiếp tục vùi mình trong suy nghĩ.
Do hôm sau là ngày cuối tuần, Đường Hoan tự cho phép bản thân ngủ muộn hơn một chút, sau khi dùng xong bữa sáng, vốn định hẹn La Vưu Phi đi dạo phố, kết quả lại nhận được điện thoại của Đường Vãn Tình.
Hai người họ hẹn gặp nhau trong một quán cà phê, dường như đã hơn một tháng nay không gặp nhau rồi thì phải? Khi Đường Hoan tới nơi, Đường Vãn Tình vẫn chưa tới, gọi một cốc capuchino rồi ngồi chờ Đường Vãn Tình, chỉ là không ngờ người tới gặp cô lại là Mộ Vũ Nghiên.
Khi nhìn thấy Mộ Vũ Nghiên xuất hiện, Đường Hoan có chút khó chịu.
“Xin lỗi, tôi hẹn người rồi, làm phiền cô Mộ ra chỗ khác ngồi!” Thấy Mộ Vũ Nghiên vẫn thản nhiên ngồi xuống đối diện, Đường Hoan hờ hững lên tiếng nói.
Nhưng Mộ Vũ Nghiên dường như lại làm như chẳng hề nghe thấy cô vừa nói gì vậy, vẫn ngồi im trước mặt cô, thái độ cao ngạo như Đường Hoan đang có chuyện muốn cầu xin cô vậy.
“Đường Hoan, tôi hỏi cô một lần nữa, cô rốt cuộc có chịu rời xa Đoạn Kim Thần hay không?” Một nói được phát ra từ trong miệng Mộ Vũ Nghiên, không vòng vo mà vào thẳng vấn đề chính.
Nghe thấy cô ta nối như vậy, Đường Hoan bỗng bật cười:
“Cô Mộ, không biết trước khi nói ra câu này cô đã động não hay chưa? Rốt cuộc là tôi không đồng ý hay là do anh ấy không đồng ý, lẽ nào đến bây giờ cô vẫn chưa nhìn ra ư? Hay là cô hoàn toàn không đủ bản lĩnh để nắm giữ trái tim của anh ấy, do vậy mới chạy tới tìm tôi?”
“Cô ăn nói linh tinh!” Vẻ độc ác hiện lên qua ánh mắt của Mộ Vũ Nghiên, “Nếu như không phải vì cô thì sao anh ấy có thể đối xử với tôi như vậy, nói cho cùng cô chính là kẻ đã phá hoại tình cảm giữa chúng tôi!”
Thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Vũ Nghiên nay đã trở nên biến dạng, Đường Hoan khinh thường nhìn cô ta, chế giễu nói:
“Tôi và anh ấy là vợ chồng hợp pháp, dù cho chúng tôi có làm gì đi chăng nữa cũng đều hợp tình hợp lý, còn cô mới chính là kẻ đã chen chân phá hoại tình cảm của chúng tôi, loại tiểu tam trơ trẽn!”
Thấy sắc mặt của Mộ Vũ Nghiên ngày càng trở nên khó coi hơn, Đường Hoan được đà nói tiếp: “Mộ Vũ Nghiên, tôi khuyên cô tốt nhất đừng hồ đồ ăn không nói có với tôi nữa đi, lòng nhẫn nại của tôi là có hạn, nếu như cô thật sự có thể khiến tôi rời đi, vậy thì cứ việc khiến anh ấy đồng ý ly hôn với tôi, đừng ngày nào cũng tới tìm tôi gây phiền phức nữa, tôi thật sự không có nhiều thời gian rảnh rỗi thế đâu.”
“Nói cho cùng, cô vẫn không chịu rời khỏi anh ấy có đúng không?” Mộ Vũ Nghiên trừng mắt nhìn Đường Hoan, dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Thật không ngờ một người được giáo dục bài bản như Mộ Vũ Nghiên lại có thể tỏ thái độ thấp kém như vậy.
“Vẫn là câu nói ấy, tôi không muốn nhắc lại lần hai đâu, Mộ Vũ Nghiên, cô có thời gian tới đây tìm tôi thì chi bằng dùng thời gian ấy khiến Đoạn Kim Thần ly hôn với tôi đi, tôi thật sự không muốn tiếp cô nữa đâu.”
Sau khi nói xong, Đường Hoan không muốn lãng phí thời gian với người phụ nữ này, nhấc túi quay người định bỏ đi.
“Đường Hoan, đứng lại!” Thấy Đường Hoan định bỏ đi, Mộ Vũ Nghiên lập tức đuổi theo.
Đường Hoan không định để tâm tới cô ta, tăng tốc bước nhanh hơn.
Tại sao Đường Vãn Tình hẹn cô mà người tới đây lại là Mộ Vũ Nghiên? Cô không ngốc tới mức cho rằng đây chỉ là một sự trùng hợp, xem ra trước đây cô đoán không sai, Đường Vãn Tình chỉ là giả vờ mất trí nhớ.
“Tôi bảo cô đứng lại!” Mộ Vũ Nghiên đột nhiên xông tới trước mặt cô, giơ tay chặn đường Đường Hoan.
Đường Hoan nhìn vào Mộ Vũ Nghiên ở trước mặt, thái độ chán ghét được cô biểu lộ rõ.
“Mộ Vũ Nghiên, cô……..” Đột nhiên bên tai truyền tới tiếng phanh xe, Đường Hoan còn chưa nói hết câu đã bị thứ âm thanh ấy làm cho sững người lại.
Nhìn thấy có khoảng năm người đàn ông cao lớn từ trên xe bước xuống, dáng vẻ hung hăng dữ dằn, vừa nhìn là biết người của đám xã hội đen.
“Chính là bọn họ!” Đường Hoan giật mình cảnh giác, lập tức lùi về phía sau, muốn giữ khoảng cách với Mộ Vũ Nghiên, nhưng không biết có phải do cố ý hay không, cô ta đột nhiên khoác lấy tay cô rồi nói: “Đường Hoan, cô đi đâu vậy? Chúng ta còn chưa nói xong chuyện mà, cô không được phép đi đâu cả.”
“Đưa hai người này đi!” Khi Đường Hoan định lên tiếng nói, bỗng nghe thấy một giọng nói ồm ồm khác vang lên, cô còn chưa kịp định hình rằng chuyện gì đang xảy ra đã bị đám người kia lôi lên xe.
“Các người muốn làm gì? Thả tôi ra.” Trong lòng Đường Hoan không khỏi hoảng loạn, không biết là ai muốn bắt cô.
“Các người biết tôi là ai không? Quả nhiên dám bắt tôi!”
“Im mồm! Còn nói thêm một câu cô có tin tôi cắt lưỡi cô không?”
Mộ Vũ Nghiên cũng bị bắt lên xe, giọng nói đanh đá của cô ta không đủ để khiến đám người này phải sợ hãi.
Nhìn vào con dao trong tay họ, Đường Hoan run rẩy lo sợ, còn Mộ Vũ Nghiên dường như cũng bị hù dọa, sợ đến nỗi một tiếng cũng không dám nói ra.
Nhìn dáng vẻ lúc này của Mộ Vũ Nghiên chẳng khác nào một con rùa rụt cổ nấp mình trong mai, Đường Hoan bỗng cảm thấy khinh thường, cô thả lỏng tâm trạng, cố gắng bình tĩnh hết sức có thể.
Dù sao thì cũng có người đi cùng, sao cô phải sợ chứ?
“Cô nói thật cho tôi biết đi, đám người rốt cuộc có phải do cô tìm tới không?” Bên tai bỗng nhiên truyền tới giọng nói cố ý đè thấp của Mộ Vũ Nghiên, ánh mắt có phần hung dữ.
Danh Sách Chương: