Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Bà tưởng rằng tôi để bụng đấy sao?” Đoạn Kim Thần lạnh lùng trả lời, “Đan Chi Linh, tôi tôn trọng bà là bề trên, nhưng bà thật sự không xứng đáng làm bề trên của tôi!”
Sắc mặt của Đan Chỉ Linh thay đổi, sửng sốt: “Mẹ…mẹ có lòng mời nó về nhà dùng bữa cơm sao con lại cho rằng mẹ có ý gì chứ? Bố con ngày ngày mong ngóng con về nhà, con nói như vậy chẳng khác nào nói rằng mẹ là người nhiều chuyện cả”
“Cơm như vậy tôi ăn không nổi, sau này không có sự cho phép của tôi, đừng có tùy ý mà đưa cô ấy về đây”
Vứt lại một câu nói lạnh lùng rồi quay người rời đi, để lại cả đám người vẫn đang hừng hực tức giận ở phía sau.
Sau khi Đoạn Kim Thần rời đi, bầu không khí trong phòng dần dần bình yên trở lại, Đường Vãn Tình đi tới bên cạnh Đoạn Lâm Phong khóc lóc than vấn: “Anh rốt cuộc có phải là chồng của em không? Sao có thể đứng nhìn em bị người khác bắt nạt như vậy chứ? Anh không giúp em chút được sao?”
Vừa nghĩ đến điều này cô lại thấy tức giận, lần trước khi bị đánh bằng roi, anh cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, tới hôm nay cô bị Đoạn Kim Thần đánh, anh cũng vẫn vậy, rốt cuộc anh ghét cô tới nhường nào?
Dẫu sao thì trước đây Đoạn Trấn Nam cũng từng là giám đốc của tập đoàn Đoạn Thị, thủ đoạn tất nhiên cũng không hề thua kém với Đoạn Kim Thần.

Hôm nay thấy anh nổi giận như vậy, sau khi bình tĩnh lại cũng nghĩ rằng ở đây chắc chắn đã xảy ra chuyện gì mới khiến Đoạn Kim Thần kích động mạnh tới vậy.


Ánh mắt ông nghiệm nghị nhìn vào Đường Vấn Tình, trầm giọng hỏi: “Còn không mau nói ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Toàn thân Đường Vãn Tình run rẩy, bặm môi, ánh mắt e dè nhìn về phía Đan Chi Linh, hy vọng bà có thể giúp cô nói vài lời, chẳng phải chuyện này cũng có phẩn của bà hay sao? Nhưng đáng tiếc rằng mọi chuyện lại chẳng như cô mong đợi, Đan Chi Linh lật mặt, lạnh giọng nói: “Cô không cần phải nhìn tôi như vậy, tôi không biết hai người đã làm gì ở trên tầng cả” Dứt lời liền quay người bỏ đi.
Đường Vãn Tình không ngờ rằng Đan Chi Linh quả nhiên lại lật mặt nhanh tới như vậy, vẻ mặt ngượng ngịu không biết nên làm gì lúc này.

Ở một bên khác, Đoạn Kim Thần quay trở về phòng, Đường Hoan cũng đã tỉnh dậy, nhìn thấy anh liền lập tức chạy tới sà vào lòng anh.

Võ nhẹ lên lưng cô, anh thấp giọng nói: “Chúng ta về nhà nhé!”
Đường Hoan gật đầu đồng ý, ở nơi đây, cô cảm thấy xung quanh ngập tràn sự sợ hãi.

Đoạn Kim Thần không nói nhiều hơn, sau khi giúp cô đi giày liền bế cô rời khỏi dinh thự nhà họ Đoạn.
Kể từ lúc Đường Hoan mắc phải chứng tự kỷ, Đoạn Kim Thần như biến thành một con người khác, ân cần nhẫn nại chăm sóc cô.

Anh bón cho Đường Hoan ăn, giúp cô đi giày, giúp cô mặc quần áo, buổi tối còn kể chuyện cho cô nghe, trước đây anh chưa từng một lần làm qua những việc này.
Vê tới biệt thự cũng là trời bắt đầu sẩm tối, sau khi dùng xong bữa tối, Đoạn Kim Thần đưa Đường Hoan lên tầng đi tắm.
Ở trong phòng tắm, Đường Hoan nằm trong chiếc bồn tắm rộng lớn, làn da trắng nõn ửng hồng, khuôn mặt xinh đẹp mang theo một nụ cười trong sáng, đôi mắt trong veo, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu.
Trông cô chẳng khác nào một đứa trẻ, hai tay không ngừng đập lên mặt nước, nước bắt tung tóe ướt hết sàn nhà, đồng thời cũng làm ướt quần áo của người đàn ông đang giúp cô tắm rửa.
Hai tay của Đoạn Kim Thần sờ lên làn da trắng nõn của Đường Hoan, cảm giác mềm mại khiến anh không nỡ thu tay lại.
Cơ thể cô như một viên ngọc phát sáng dưới làn nước, mê hoặc lòng người.


Khi mới bắt đầu, Đoạn Kim Thần chỉ đơn giản nghĩ rằng muốn giúp cô tắm rửa, nhưng càng về sau, ánh mắt anh dần dần để lộ ra sắc thái của dục vọng ẩn chứa bên trong đó.
Nhìn vào bờ môi đỏ của người phụ nữ xinh đẹp ở trước mắt, anh không kiềm chế được mà tiến lại gần về phía cô.

Nhiệt độ trong phòng tắm vốn đã cao, lúc này lại truyền tới một làn khí ấm nóng khiến nhiệt độ càng tăng cao hơn.
Khuôn mặt của Đường Hoan ửng hồng, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn, cảm giác như chỉ muốn hôn cô ngay tức khắc.
Đường Hoan bỗng bật cười một tiếng, đưa đôi tay nhỏ xinh của mình sờ lên gương mặt anh, dưới ánh mắt kinh ngạc của Đoạn Kim Thần, cô tựa như một chú chim nhỏ sà tới đặt một nụ hôn lên môi anh.

Hành động này của cô khiến ngọn lửa dục vọng trong anh rực cháy, khi định dấn sâu hơn vào nụ hôn ấy, đột nhiên một cú tát nước bắn lên, bộ quần áo trên người anh bỗng trở nên ướt nhẹp.
Lí trí đưa Đoạn Kim Thần quay trở lại với thực tại, nhìn vào nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt của cô, cuối cùng quyết định không động tay, kìm nén ngọn lửa dục vọng vẫn còn đang cháy rực trong người.
Anh bế cô ra khỏi bồn tắm, giúp cô lau khô người rồi đưa cô quay trở lại giường.

Anh quay trở lại phòng tắm, mở vòi nước lạnh, cảm giác lạnh tê tái giúp anh vơi bớt phần nào ham muốn của bản thân, phải dùng tới hai tiếng đồng hồ anh mới có thể xua tan đi được nó.
Khi Đoạn Kim Thần ra khỏi phòng tắm, Đường Hoan đã ngủ say trên giường rồi.


Dáng ngủ của cô vẫn giống như trước đây, hoàn toàn không chút thoải mái, Đoạn Kim Thần đi tới giúp cô đắp lại chăn, làn da mềm mịn của cô chạm vào cánh tay anh.

Trong đêm tối, Đoạn Kim Thần đứng ở bên cạnh mép giường, nhìn người phụ nữ đã chìm sâu trong mộng, một tiếng thở dài truyền ra, cuối cùng cũng theo gió mà cuốn bay đi mất.
Ngày hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, Đoạn Kim Thần quyết định đưa Đường Hoan đi tản bộ.

Bác sĩ đã dặn dò rằng đưa cô ra ngoài đi tản bộ sẽ có lợi cho bệnh tình của cô.
Tiếng cười nói lan truyền khắp bờ biển Ngọc Hồ, tiếng sóng võ vào bờ cát trắng, tạo nên một nhịp điệu hòa hợp.
Bầu trời xanh thăm thẳm được ngăn cách với làn nước biển xanh biếc, những chú chim hải âu sải cánh bay lượn trong không trung, tất cả tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp, khó có ngòi bút nào có thể vẽ nên được khung cảnh lúc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK