Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhưng điều khiến Lương Phi Phi không ngờ được chính là ở trong cuộc hôn nhân này, cô chính là người chịu tổn thương.

Không chờ Đường Hoan phản ứng, Lương Phi Phi đột nhiên bật cười thành tiếng, giọng nói ác độc từ trong miệng truyền ra: “Quả nhiên là thượng bất chính, hạ tắc loạn, mẹ cô chết thật đúng lúc.
“Bốp”một tiếng, một cú tát mạnh được văng ra, phá tan đi vẻ yên ắng trong phòng ăn lúc này.

Đường Hoan không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa, giơ cao tay, một bên má của Lương Phi Phi hằn rõ dấu vân tay.

Nói cô thì được, nhưng nhắc tới mẹ cô thì không được, mẹ cô là điểm giới hạn không ai được phép động vào trong trái tim của cô.
Nỗi tức giận trong lòng dần hạ xuống, cơ thể bỗng nhiên bị ai đó giữ lại, lùi về sau vài bước, ngẩng đầu nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang che chở cho Lương Phi Phi ở phía sau lưng.

Giây phút này khiến cô như muốn bùng cháy, lòng bàn tay cuộn chặt vào nhau, cô giương mặt nhìn hai người họ không nói gì.


Đôi mắt sâu thẳm của Đoạn Kim Thần nhìn vào cô, sắc mặt âm u, trong lòng Đường Hoan hơi lo lắng, trong nháy mắt hiểu ra lý do tại sao Lương Phi Phi lại làm như vậy.

Đầu tiên sẽ gây sự với cô, sau đó động tay đánh cô, rồi để Đoạn Kim Thần nghi ngờ, quả là một kế hoạch hoàn hảo đấy!
Lương Phi Phi tỏ vẻ đáng thương ôm mặt khóc nức nở, núp sau lưng Đoạn Kim Thần, trong ánh mắt để lộ ra vẻ đắc ý.
Trên đường tới đây, Lương Phi Phi đã cho người đi điều tra tất cả về Đường Hoan, biết mẹ chính là giới hạn không thể chạm tới của Đường Hoan, chỉ cần nhắc tới chuyện có liên quan tới mẹ cô, nhất định sẽ trở nên lo lắng.
Xem ra lần này cô cược đúng rồi, cô muốn biết xem Đường Hoan rốt cuộc còn có thể giả vờ tới lúc nào nữa.

Nghẹn ngào nói, giọng điệu mang theo chút oan ức: “Anh Kim Thần.
Đoạn Kim Thần nhìn thẳng vào đôi mắt của Đường Hoan như muốn nhìn thấu cảm xúc bên trong của cô, anh lên tiếng: “Đường Hoan, em đang làm gì vậy? Đừng cố ý gây sự thế chứ.”
Cố ý gây sự? Anh bước vào đây chẳng rõ chẳng rằng chỉ trích cô, cũng không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một mực cho rằng cô là người đang làm loạn ở đây.
Khoảng thời gian này cho dù Đoạn Kim Thần có đối xử với cô tốt hơn nữa, cũng chỉ là thấy cô đáng thương nên mới đưa cô tới đây.
Vết thương lòng ngày một lớn hơn, nhìn vào đôi mắt phủ lên một tầng hỗn độn cảm xúc của anh, cả hai người đối mắt nhìn vào nhau, Đoạn Kim Thần trầm giọng hỏi: “Bệnh của em khỏi rồi đúng không?”
Tiến lại gần về phía cô, Đường Hoan lại lùi về phía sau, vẻ mặt cảnh giới nhìn hai người họ.

Thấy hành động này của cô, sự nghi ngờ trong Đoạn Kim Thần càng trở nên lớn hơn, tiếp tục truy hỏi: “Trả lời anh.” Anh cao giọng hỏi.
Đường Hoan mím môi, giả bộ như vô cùng kinh hãi.

Đoạn Kim Thần chau mày, không tiếp tục tiến lên trước nữa, Lương Phi Phi nấp sau lưng anh, nhìn thấy như vậy, trong lòng tức tới mức muốn hộc máu.

Tiện nhân, quả nhiên cao tay, không đi đóng phim quả thực đáng tiếc.
Tuy trong lòng tức là vậy, nhưng Lương Phi Phi vẫn rất biết chừng mực, an ủi nói: “Chị Đường, chị đừng sợ nữa, em không làm tổn thương tới chị đâu, chị là vợ của anh Kim Thần, cũng chính là chị dâu của em.
Lần này gọi chị dâu sao thuận miệng tới vậy, mấy ngày trước chẳng phải nhất định không chịu gọi cô một tiếng chị dâu hay sao? Lương Phi Phi cố ý tiến lại gần cô, Đường Hoan hoảng hốt, đột nhiên hét lên: “Cô đừng tới đây! Cô vừa nguyền rủa tôi và mẹ tôi sẽ chết giống nhau, cô là đồ tồi!”

Diễn kịch, cô cùng biết, trước đây chỉ là chưa từng dùng tới thủ đoạn vậy thôi.

Nhưng bây giờ, cô không để tâm ai hơn ai, rốt cuộc tới cuối cùng người nào mới là kẻ có tài năng diễn kịch bẩm sinh thì người ấy sẽ là kẻ chiến thắng.

Đôi mắt cô vừa mang theo vẻ tức giận lại vừa mang theo sự sợ hãi, hai dòng cảm xúc đan xen lẫn nhau khiến người nhìn không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.
Sắc mặt Đoạn Kim Thần bỗng trùng xuống, cúi đầu nhìn Lương Phi Phi.

Lương Phi Phi không ngờ Đường Hoan lại đột nhiên lên tiếng, sau vài giây sửng sốt liền bình tĩnh lại, chớp mắt một cái, nước mắt đã chảy dài trên gương mặt cô.
“Anh Kim Thần, em không có, em chỉ là lo lắng cho chị Đường Hoan, em còn nói khi quay về sẽ cùng chị đấy tới thăm mẹ và bà, nhưng… nhưng chị ấy quả nhiên lại động tay đánh em, bây giờ còn ở đây đổ lỗi cho em…em…em rất cuộc đã làm chuyện gì khiến chị Đường Hoan không thích em chứ?”
Càng nói càng đau lòng, nức nở trong lòng Đoạn Kim Thần, nước mắt nước mũi tèm nhem, ngẩng đầu tiếp tục nghẹn ngào nói: “Em biết chị Đường Hoan mắc bệnh tự kỷ, không nên trách chị ấy, nhưng em cũng là người, cũng biết cảm thấy thế nào là oan ức chứ.”
Haha, người phụ nữ này quả nhiên là cùng một hạng người với Đường Vãn Tình, vừa ăn cắp vừa la làng, quả thực tinh vi.

Hai phút trước còn nguyền rủa cô, hai phút sau đã lại kêu oan gào khóc, nếu như có thể làm diễn viên, nhất định sẽ đoạt giải Oscar.
Đoạn Kim Thần không hề nghi ngờ lời nói của Lương Phi Phi, chau chặt mày nhìn về phía Đường Hoan, anh nói: “Hoan Hoan, không phải tất cả mọi người đều là người xấu, em không cần phải ghét bỏ cô ấy như vậy.
Giọng nói của anh nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng Đường Hoan nghe xong lại muốn bật cười.


Đều nói anh bày mưu nghĩ kế, nhưng tới mức độ thật giả trong lời nói của một người phụ nữ cũng không nghe ra.

Trong lòng cô ngày càng cảm thấy thất vọng, cô không nên nhấn chìm bản thân trong sự dịu dàng của anh, như vậy thì sẽ không đau lòng tới mức thế này.

Đầu móc tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, cố gắng kiềm chế lại nỗi đau đớn đang giằng xé trong trái tim.
Ở một góc độ mà Đoạn Kim Thần không thể nhìn thấy, nụ cười để lộ ra trên gương mặt của Lương Phi Phi càng trở nên ác độc hơn.

Đường Hoan không muốn tiếp tục đổi co với hai người họ, nuốt lại cục tức, cơm cũng chẳng thể ăn nổi nữa mà quay người rời khỏi phòng ăn.

Nói tới vậy là đủ rồi, nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là phí lời mà thôi, cô hà cớ gì phải khiến bản thân không vui như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK