Đường Hoan mở mắt và nhìn lên, liền thấy một dáng người cao lớn đang đứng chắn trước mặt cô, lúc này mắt cô đỏ hoe, trong lòng dâng lên một sự tủi thân.
Lúc này toàn thân Đường Hoan đau rát yếu ớt, nhìn thấy Đoạn Kim Thần, cô đột nhiên cảm thấy yên tâm đến lạ, anh ấy đến là cô sẽ không sao nữa.
“Bố, Đường Hoan là người phụ nữ của con, không đến lượt người khác phải ra tay!” Lời nói lạnh lùng phát ra từ cổ họng Đoạn Kim Thần, đáy mắt anh cuộn trào những cơn giông bão.
Người phụ nữ chết tiệt, không biết trốn đi sao? Không phải bình thường đối với anh rất sắc sảo sao?
“Hỗn xược, ta là người ngoài sao?” Đoạn Trấn Nam bực bội, bị con trai nói là người ngoài ông tức đến nỗi trừng mắt lên.
“Con chỉ nói một lần thôi, người phụ nữ của con, chỉ có con mới có tư cách dạy dỗ.
”
Bỏ lại câu này, cũng không quan tâm đến sắc mặt của mọi người như thế nào, anh bế Đường Hoan dậy và đi ra ngoài.
Đan Chi Linh rõ ràng là không ngờ Đoạn Kim Thần có thể nói ra những lời vô tình như vậy, sắc mặt bà khó coi đến cực điểm, sự tức giận với Đường Hoan lại tăng thêm vài phần.
Sau một hồi ngây người, Đoạn Trấn Nam mới phản ứng lại và tức giận mắng: “Hỗn xược, con quay lại cho ta….
”
Nhưng đáng tiếc, Đoạn Kim Thần như thể không nghe thấy ông nói gì, anh ôm Đường Hoan càng bước đi càng vội vàng, trong mắt lộ ra một chút đau lòng và tức giận.
Bởi vì tối qua Đường Hoan đã bị sốt, cơ thể vốn đã suy yếu, nay lại bị Đoạn Trấn Nam đánh như vậy, đầu óc đã có chút mất tỉnh táo, vẻ mặt nhợt nhạt.
Nhưng bàn tay cô cố nắm chặt lấy áo Đoạn Kim Thần, cô cố gắng mở mắt ra và nói một cách quật cường: “Cho dù anh có tin hay không, em thực sự không làm như vậy.
”
Cơ thể của Đoạn Kim Thần bỗng cứng đờ, cảm xúc trong mắt có chút dao động, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ vừa ngất đi sau khi nói xong câu đó.
Bệnh viện.
Đoạn Kim Thần đứng bên ngoài phòng điều trị đi đi lại lại, lần đầu tiên trong đời có cảm giác lo lắng như vậy.
Không biết đã đợi bao lâu, tấm mành trong phòng điều trị cuối cùng cũng mở ra.
Đoạn Kim Thần đứng bên giường bệnh, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của cô, trong mắt có một loại cảm xúc đang dâng trào, anh mím môi và ngồi xuống mép giường, nhìn cô ngủ không được yên giấc liền đưa tay ra khẽ chạm vào đôi lông mày đang nhíu lại của cô.
Đường Hoan mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ, cô trở về quá khứ, lúc đó mẹ cô vẫn còn sống, cô và Đoạn Lâm Phong vẫn là người yêu của nhau, mọi thứ đều tốt đẹp.
Nhưng đột nhiên phong cảnh thay đổi, Đoạn Lâm Phong trở thành anh rể của cô, nhìn vào miệng của Đường Vãn Tình và Đoạn Lâm Phong, ngay cả trong giấc mơ cô cũng muốn xé xác họ ra, trái tim đau khổ như uống phải cà phê đắng.
Vì để trả thù cô đã gả cho Đoạn Kim Thần, cô nghĩ rằng giữa bọn họ chỉ là mối quan hệ lợi ích và cô sẽ không rung động, nhưng không ngờ trải qua sự thăng trầm của thời gian, trái tim cô đã thay đổi và dần dần bị Đoạn Kim Thần chiếm giữ.
“Làm người phụ nữ của Đoạn Kim Thần anh, có thể làm bất cứ điều gì mà em muốn.
”
“Muốn đánh thế nào thì đánh, những chuyện khác đã có anh gánh vác.
”
“…….
”
Từng câu nói giống như những lời yêu thương, những lời thề thốt vang lên trong tâm trí Đường Hoan.
“Đoạn Kim Thần….
” Đột nhiên, cô thốt ra ba chữ này, nhưng trái tim lại trở nên lạnh lẽo.
Sau khi trái tim Đường Hoan bị lấp đầy bởi những tổn thương và tủi hờn, cô dần ngủ thiếp đi.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Đường Hoan luôn cảm thấy có ai đó ở bên cạnh mình, cô muốn mở mắt ra nhìn nhưng cho dù cô cố gắng thế nào cũng không mở được.
“Hu hu….
.
” Cô ghét loại cảm giác bất lực này và cuối cùng đã khóc.
Đoạn Kim Thần đứng bên cạnh cô, nhìn thấy dáng vẻ cô khóc, anh cắn môi, cảm xúc trong mắt càng phức tạp hơn.
Các nhân viên y tế đứng sau lưng anh không dám thở mạnh, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Tại sao cô ấy lại bị sốt?”
Trong lúc mơ màng Đường Hoan dường như nghe thấy giọng nói của Đoạn Kim Thần, cô nhíu mày và nói: “Đoạn Kim Thần, cái tên khốn….
”
“Là do bị nhiễm trùng, chúng tôi đã sử dụng loại thuốc kháng sinh tốt nhất nhưng vẫn chưa có tác dụng, nếu như cô ấy không hạ sốt….
”
Khi Đoạn Kim Thần đến là đã qua một ngày, vốn định để Đường Hoan một mình ở bệnh viện tự kiểm điểm lại một chút, nhưng không ngờ bên phía bệnh viện lại nói cô vẫn chưa hạ sốt, hơn nữa tình hình còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, anh lập tức bỏ lại công việc ở công ty và chạy thẳng đến đây.
“Nếu đã như vậy, các người tự mình xin thôi việc hay là để bệnh viện sa thải?” Đoạn Kim Thần vẻ mặt không cảm xúc và nhìn xuống Đường Hoan đang nằm trên giường bệnh: “Nếu như cô ấy xảy ra chuyện, các người hãy chờ để gánh hậu quả đi.
”
Các nhân viên y tế cứng đờ người, cơ thể không ngừng run rẩy, và đương nhiên hậu quả đó họ gánh không nổi.
Chủ nhiệm bước tới: “Anh Đoạn, tình trạng của cô Đường trở nên nghiêm trọng như vậy, không chỉ đơn giản là do bệnh trên người mà còn do cảm xúc của cô ấy….
”
“Tôi không muốn nghe bất kỳ lời bào chữa nào!” Đoạn Kim Thần cười khẩy: “Nếu như ngày mai cô ấy không hạ sốt, tôi sẽ không ngại để các người biến mất khỏi ngành nghề này, dù sao các người cũng chỉ là những thầy lang bất tài, giữ lại cũng chỉ lãng phí tài nguyên.
”
Để lại câu nói lạnh lùng này, anh quay người rời khỏi phòng bệnh.
Các nhân viên y tế trong phòng bệnh lập tức chạy tán loạn, chân tay luống cuống kiểm tra sức khỏe cho Đường Hoan, trong lòng không ngừng cầu xin tiểu tổ tông hãy mau chóng hạ sốt.
Khi Đường Hoan tỉnh lại đã là ngày hôm sau rồi.
Phòng bệnh VIP.
Đường Hoan duỗi tay ra và dụi mắt, thấy cơ thể đau nhức không có sức, nghĩ đến ngày hôm qua giống như một giấc mơ, nghĩ đến những lời Đoạn Kim Thần nói, trong lòng cô lại cảm thấy buồn.
Thôi bỏ đi không tin thì thôi, chẳng có gì to tát cả, dù sao cô biết bản thân mình không làm gì sai là được.
Anh ta luôn cho mình là đúng, nếu như anh đã không muốn nghe cô giải thích, vậy thì cô cũng tiết kiệm được chút nước bọt, chỉ là, sao trái tim cô lại đau thế này.
Khi Đoạn Kim Thần bước vào, anh nhìn thấy Đường Hoan đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ngây ra một lúc rồi nói một cách mỉa mai: “Sao vậy? Bị sốt đến ngốc rồi à?”
Nghe thấy âm thanh, Đường Hoan quay đầu lại và nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang bước đến như một vị thần, mang theo ánh hào quang làm cô chói mắt.
Cô sốt sao? Chẳng trách cô lại cảm thấy cơ thể khó chịu, đầu nặng trịch.
“Anh Đoạn, thật xin lỗi, em không sốt đến phát ngốc, có phải anh hơi thất vọng không?” Cô cười nhạt đáp lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy cay đắng, cô ngước nhìn anh: “Khi nào em có thể xuất viện?”
Bệnh viện toàn mùi nước khử trùng, cô không thích một chút nào.
Đoạn Kim Thần không trả lời mà đi đến bên cạnh cô, anh cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô với ánh mắt lạnh lùng, cho dù lúc này cô đang ốm, nhưng vẫn đẹp đến động lòng người.
Nhìn vẻ mặt hờ hững của Đường Hoan, ánh mắt anh có chút tức giận, sắc mặt càng khó coi thêm vài phần, rõ ràng người làm sai là cô, nhưng cô lại rất bình thường và luôn trưng ra cái vẻ anh mới là người sai.
Đúng lúc này, dì Đồng bước vào, dì gật đầu với Đoạn Kim Thần: “Cậu chủ, phu nhân.
”
“Hôm nay cô ấy có thể xuất viện, đưa cô ấy về.
”
Bỏ lại câu này, anh sải bước ra khỏi phòng bệnh, Đường Hoan quay đầu lại chỉ kịp nhìn thấy lưng của anh, trong lòng lan ra một nỗi chua xót.
“Phu nhân, đây là cháo gà mà tôi đã hầm, cô hãy ăn trước đi, cậu chủ đã cho người đi làm thủ tục xuất viện, bác sĩ nói vết thương trên người cô có thể về nhà nghỉ ngơi là khỏi.
” Nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Hoan, dì Đồng bất giác lại thở dài trong lòng.
Một cô gái đang yên đang lành, chỉ rời nhà có một chuyến, sao lại biến thành như thế này?
Im lặng ăn vài miếng cháo mà dì Đồng đưa cho, Đường Hoan không thể ăn tiếp được nữa.
Sau khi sắp xếp mọi thứ, dì Đồng đưa Đường Hoan trở về biệt thự.
Buối tối nhìn thấy Đoạn Kim Thần trở về, Đường Hoan liền đứng dậy khỏi ghế sofa và chạy lên lầu, bây giờ cô thực sự không muốn gặp anh.
Đoạn Kim Thần khẽ chớp mắt rồi bước lên theo.
Đường Hoan bước vào phòng và bắt đầu tìm quần áo để tắm, cô muốn tắm rồi đi ngủ và không muốn đối mặt với cái tên khốn kiếp kia.
Khi Đoạn Kim Thần vừa lên lầu, chỉ nghe thấy một tiếng “ầm”, sắc mặt anh đen lại, anh vặn tay nắm cửa liền phát hiện nó đã bị khóa.
Người phụ nữ chết tiệt, anh mắng trong lòng và đứng ở cầu thang gọi dì Đồng mang chìa khóa lên.
Khi cánh cửa mở ra, Đoạn Kim Thần nghe thấy tiếng nước róc rách vọng lại từ nhà tắm.
Anh chuyển bước đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Đường Hoan đang cởi quần áo một cách khó khăn và lẩm bẩm vài câu chửi thề, có lẽ cô đang tức giận nên không nghe thấy tiếng cửa mở.
“Chết tiệt, sao lại khó cởi như vậy?” Cuối cùng cô cũng cởi được quần áo ra, nhưng đột nhiên bị trượt chân, cô sợ hãi hét lên một tiếng: “A…”
Thôi xong rồi, lần này nhất định là tàn phế rồi, vết thương cũ chưa khỏi lại bị thêm vết thương mới.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, eo cô đột nhiên bị ôm chặt và xoay một vòng, sau đó rơi vào một vòng tay hơi lạnh lẽo.
Ngước mắt lên liền chạm phải đôi mắt đen láy của Đoạn Kim Thần, trái tim cô bỗng loạn nhịp, trong lòng thầm kêu lên một tiếng yêu nghiệt, một người đàn ông đẹp trai như vậy để làm gì? Giây tiếp theo, cảnh tượng trong bệnh viện lại hiện ra trong đầu cô.
Cô bắt đầu giãy dụa, trên mặt có một chút tức giận: “Bỏ em ra.
”
“Bỏ em ra? Để em ngã xuống sao?” Đoạn Kim Thần cười khẩy, nhưng động tác trên tay vẫn không hề nới lỏng.
“Phiền anh hãy đi ra ngoài, em cần phải đi tắm.
” Đường Hoan hai tay ôm lấy ngực, mặt hơi đỏ lên, bây giờ trên người cô chỉ mặc một chiếc quần chíp.
“Xấu hổ sao?” Đôi mắt Đoạn Kim Thần hơi tối lại, đôi môi khẽ nhếch lên: “Anh giúp em tắm.
”
“Anh….
em không cần anh giúp, một mình em tự làm được!” Đường Hoan nói và ngả người ra sau, muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Chẳng qua chỉ là tắm thôi mà, cũng chẳng có gì to tát, chỉ là hơi mất thời gian một chút.
Tuy nhiên, Đoạn Kim Thần dường như không nghe thấy lời cô nói, anh đưa tay ra cầm lấy vòi hoa sen, cương quyết giúp cô tắm.
Khi nước ấm chảy qua vùng da trên ngực, cơ thể cô hơi run lên.
Đoạn Kim Thần cẩn thận không để nước dính vào vết thương, cẩn thận xoa vùng da trên ngực cô.
Đường Hoan tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì được anh, chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Cảm giác không tồi.
” Tay Đoạn Kim Thàn nhẹ nhàng chạm vào da cô, đôi mắt hơi tối lại.
Đường Hoan sững sờ một lúc, rồi nhanh chóng phản ứng lại: “Lưu manh!”
“Thế này có thoải mái không?” Tay của Đoạn Kim Thần vô tình lướt qua nhũ hoa của cô, ánh mắt thấp thoáng ý cười.
“Thoải mái….
”
“Thoải mái thì tốt, hay là chúng ta thử bây giờ?”
“Thử….
.
”
“Thử có phải không? Được, vậy thì đến nào.
”
“Đoạn Kim Thần! Sao anh có thể lưu manh như vậy?” Một lời không hợp liền lật xe, như vậy có ổn không? Huống hồ cô còn đang là bệnh nhân!
“Em không muốn sao?”
“Không…a….
”
Đường Hoan vẫn chưa nói xong, Đoạn Kim Thần đột nhiên tiến lại gần cô và dùng lực, cô khẽ kêu lên.
Danh Sách Chương: