Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khoảng thời gian này anh chính là người luôn ở bên cạnh cô, ngày ngày nghĩ cách khiến cô được vui, nhưng dù chỉ một chút thay đổi nhỏ nhoi thôi cô cùng chưa từng dành cho anh.

Ngày hôm nay, chỉ thông qua một đoạn hội thoại ngắn ngủi mà Giang Chí Thịnh nói với cô thôi, cô quả nhiên lại có phản ứng lớn tới mức như vậy.

Máu ghen bỗng nổi lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng về phía Đường Hoan.
Giang Chí Thịnh nghe thấy cô lẩm nhẩm, hai mắt sáng bừng lên, tiến về phía trước định ôm lấy cô nhưng lại bất ngờ bị Đoạn Kim Thần ngăn lại.

Anh hụt bước, khi đưa mắt nhìn lên thì Đường Hoan đã nằm trong lòng của Đoạn Kim Thần mất rồi.

Đôi mắt anh như phát lửa, gắn giọng nói với Đoạn Kim Thần: “Đoạn Kim Thần, anh buông cô ấy ra!”
Nhưng Đoạn Kim Thần lại chẳng hề màng tới câu nói của anh, dùng lực ôm siết lấy eo của Đường Hoan.
“Giang Chí Thịnh, tôi cảnh cáo anh thêm một lần nữa, đừng hòng có ý đồ gì với vợ tôi” Dứt lời liền nắm tay Đường Hoan rời đi.
Giang Chí Thịnh tức giận, cuộn chặt tay đi theo, nhưng tới cuối cùng đành bỏ cuộc, anh không muốn Đường Hoan phải chịu khổ vì cơn thịnh nổ này của mình.

Đường Hoan bị Đoạn Kim Thần kéo đi rất nhanh, cô không biết anh bị làm sao, chỉ có thể tròn mắt bất lực nhìn vào anh.


Sau khi lên xe, cô thu mình trong một góc xe.
“Có phải em có thể nói chuyện được đúng không? Chỉ là không muốn mở miệng?” Một giọng nói lạnh lùng được phát ra từ trong miệng của người đàn ông, anh nắm vô lăng, gân xanh ào ào nổi lên.
Đường Hoan theo bản năng lắc đầu, một câu cũng không dám nói ra.

Chiếc xe như một chiếc mũi tên, bay nhanh trên đường đi, khi tới đây anh cần dùng tới hai giờ đồng hồ, nhưng khi quay về, khoảng thời gian đã bị anh rút ngắn xuống còn một giờ đồng hồ.

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, anh kéo.
tay Đường Hoan lên tầng.

Do quá sợ hãi, Đường Hoan đến thở cũng không dám thở mạnh, như một chú thỏ trắng ngơ ngác, chỉ biết ngoan ngoãn đi theo anh.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa phòng bị đóng lại, Đường Hoan bị anh dùng lực mạnh đẩy vào trong.

Nhìn vào dáng vẻ chim sợ cành cong của cô, đáy mắt Đoạn Kim Thần lướt qua một tia chế giêu: “Không phải ban nãy em vẫn có thể nói chuyện được sao?
Bây giờ thì nói đi, mau lên!”
Đường Hoan hoảng sợ, không ngừng lùi bước về phía sau, hai bàn tay bất an đan chặt vào nhau, cúi gầm mặt đứng ở đó.
Bộ dạng trầm lặng lúc này của cô khiến Đoạn Kim Thần nhớ lại cảnh tượng ở bên bờ biển.

Lí trí dần dần bị thay thế bởi lửa giận, anh tiến lên phía trước nắm lấy cằm cô.
“Anh bảo em nói!”
Giọng nói như cao hơn vài nhịp, Đường Hoan giật mình sợ hãi, hai mắt rưng rưng.

Tới cuối cùng, khi chút lí trí cuối cùng của Đoạn Kim Thần mất đi, anh như một chú sư tử dữ dẫn, ép cô lên giường.

Đường Hoan bị hành động đột ngột này của anh làm cho giật mình, muốn trèo ra khỏi giường, nhưng trước sức ép lớn từ anh, cô chỉ còn cách giơ tay ôm lấy đầu.

Hành động như vậy khiến cô nhớ lại hình ảnh bị người khác bắt cóc rồi giày vò trên giường, một lưỡi dao rạch qua chân khiến cô bị thương nặng, tất cả như ùa về trong trí não của cô.

Đường Hoan sợ hãi hét lên: “Aaaa….”
Cảnh tượng ngày hôm đó không ngừng hiện ra trong đầu cô, người đàn ông ngoại quốc đè lên người cô, gi”ng xé quần áo của cô, một nhát dao xượt qua làn da của cô.


Sự khủng.
hoảng ngày một gia tăng khiến cô vùng vẫy càng mạnh hơn, Đoạn Kim Thần không màng tới phản ứng của cô, vẫn tiếp tục hôn sâu lên môi cô.

Cảm giác ướt át, ấm nóng đang rơi trên cổ, cộng thêm sự sợ hãi đã đạt tới cực điểm, hai mắt cô nhắm lại rồi ngất đi.
Cảm nhận được người ở dưới thân bỗng nhiên không chút động đậy, Đoạn Kim Thần dừng lại hành động của mình, ngẩng đầu lên mới phát hiện gương mặt cô tràn ngập nước mắt, lí trí mất đi nay đã quay trở lại.

Anh đưa tay vỗ lên mặt cô, không ngừng gọi tên cô: “Hoan Hoan…Hoan Hoan…”
Nhưng câu trả lời của anh chỉ là sự yên lặng, ánh mắt Đoạn Kim Thần hỗn loạn, trong lòng vô cùng tự trách.

Rõ ràng biết rằng cô mắc bệnh tự kỷ, không nên ép buộc, nhưng anh quả nhiên lại làm ra những chuyện như vậy.

Đặt cô nằm ngay ngắn lại trên giường, nhìn vào giọt nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt của cô, anh đau lòng, dẫn vặt bản thân.
Đường Hoan sau khi ngủ một giấc dậy, bắt đầu nảy sinh một chút kháng cự với Đoạn Kim Thần, có điều trước sự kiên nhẫn ân cần của anh, cô dần dần buông lỏng cảnh giác.

Vì mong muốn bệnh của cô thuyên giảm, Đoạn Kim Thần quyết định sẽ đưa cô ra ngoài nhiều hơn, sau khi sắp xếp và bàn giao lại công việc trong công ty, anh và Đường Hoan sẽ bắt đầu xuất phát.
Chiếc xe vừa rời khỏi biệt thự không lâu lại bất ngờ đón tiếp một vị khách không mời, Lương Phi Phi vừa định xuống xe thì nhìn thấy xe của Đoạn Kim Thần vừa hay khuất lấp, cô liền lập tức lái xe đi theo.

Sau khoảng ba tiếng đồng hồ lái xe, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại ở lưng chừng một đỉnh núi.
Xe của Đoạn Kim Thần dừng lại không lâu thì Lương Phi Phi cũng kịp nối đuôi theo tới.


Lúc này, Đoạn Kim Thần và Đường Hoan đã xuống xe, cả hai đang chuẩn bị chuyển đồ từ trong xe ra, Lương Phi Phi đi tới, đôn đả tiến lại gần Đoạn Kim Thần rồi nói: “Anh Kim Thần!”
Một mùi hương nước hoa xộc thẳng lên mũi, Đoạn Kim Thần chau mày, đưa mắt nhìn sang gương mặt đang cười tươi như hoa của Lương Phi Phi.

Một ánh mắt sắc lạnh, anh lên tiếng hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Lương Phi Phi nhanh nhảu đáp, giọng điệu có chút giận dỗi: “Anh Kim Thần, sao anh ra ngoài chơi mà không gọi em một tiếng vậy? Không phải vì vừa đúng lúc em tới tìm anh thì em thật sự không biết anh ra ngoài chơi rồi đó!”
Cô luôn miệng thầm trách Đoạn Kim Thần, tựa như Đường Hoan vô hình đứng ở đó vậy.

Đường Hoan đối với sự xuất hiện đột ngột này của Lương Phi Phi dường như cũng chẳng hề có quá nhiều thay đổi.

Đoạn Kim Thần không ngờ Lương Phi Phi lại theo anh tới đây, nhưng bây giờ đang ở ngoại thành rồi, đuổi cô về cũng không hay, chỉ còn cách chấp nhận.
Bầu trời xanh không biết từ lúc nào bỗng tối sầm lại, Đoạn Kim Thần căng lầu, sau khi Đường Hoan dùng bữa xong, thấy cô có vẻ mệt liền đưa cô vào trong lều nằm nghỉ ngơi.

Lương Phi Phi ở bên cạnh theo dõi cách Đoạn Kim Thần ân cần chăm sóc cho Đường Hoan, trong lòng đố ky đến phát điên.

Thân hình của cô cũng chẳng ra sao, ngoại trừ gương mặt ra, còn có gì nữa chứ? Hậm hực không yên, chỉ cho đến khi Đoạn Kim Thần đưa Đường Hoan đi nghỉ, cô mới quay người đi về một hướng khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK