Thực ra khoảng thời gian này Đường Hoang thật sự không có chuyện gì cả, chỉ là kể từ sau khi mang thai rất nhiều thứ đều không ăn được, do vậy mới có phần gầy hơn trước.
“Vậy thì tốt” Nhận thấy cô không muốn nói nhiều, Giang Chi Thịnh đè nén lại cảm xúc, chuyển chủ đề, “Lần này ra nước ngoài anh vẫn chưa biết khi nào sẽ về nước, Hoan Hoan, em nhất định phải chăm sóc thật tốt cho bản thân, đừng làm anh lo lắng.
Nghe thấy giọng nói đầy quan tâm của anh, Đường Hoan nhất thời không nói ra được cảm giác hiện tại của cô là gì.
“Đại Thịnh, em biết anh có ý với em, nhưng trong lòng em anh mãi mãi là một người bạn tốt, em hy vọng anh có thể tìm thấy một người phụ nữ thật sự thuộc về bản thân, còn nữa, chuyện lần trước em xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh, còn nói với anh những lời khó nghe, hy vọng anh đừng để bụng”
Lần trước ở khách sạn, cô biết hai người họ không hề phát sinh quan hệ với nhau, tuy anh không giải thích, nhưng cô nên tin tưởng anh mới đúng.
Dẫu sao thì cả hai người đều là bạn tốt của nhau suốt bao năm qua, Giang Chi Thịnh là người thế nào Đường Hoan có lẽ là người hiểu rõ nhất.
“Sao em biết chúng ta không phát sinh quan hệ chứ?”
Giang Chi Thịnh cụp mắt, nhẹ giọng nói, nỗi khổ tâm trong lòng một lần nữa hiện lên.
“Bởi vì em tin anh, Đại Thịnh, anh là một người đàn ông tốt, ra nước ngoài rồi nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, không cần lo lắng cho em” Đường Hoan mỉm cười, ánh mắt như đang chúc phúc cho anh.
Anh là một người đàn ông tốt, đáng để nhận được tình yêu của một người phụ nữ tốt hơn, còn cô chỉ là một sống mãi trong hận thù mà chẳng thể thoát ra, cô không xứng đáng với anh.
Sau khi dùng xong bữa tối, cả hai người ra khỏi nhà hàng, nhìn lên màu trời âm u, tâm trạng trong lòng cũng theo đó mà trở nên u ám.
“Được rồi, ngày mai anh phải ra nước ngoài rồi, tới đó nhớ báo với em một tiếng bình an, em không tới tiễn anh nữa.” Đường Hoan ngước mắt nhìn anh, mỉm cười nói.
Lần này anh đi, không biết tới bao giờ mới có thể gặp lại.
“Anh sẽ làm vậy, đi thôi, anh đưa em về nhà.
Nhìn người đi bộ trên đường đều đã ít dần, Giang Chi Thịnh không nỡ để cô về một mình.
Lắc lắc đầu, Đường Hoan nhẹ giọng nói: “Không cần đâu, em tự gọi xe về là được rồi…….
“Cứ để anh đưa em về đi, lẽ nào ngay đến cả nguyện vọng được đưa em về nhà của anh em cũng không muốn cho anh cơ hội để thực hiện nữa sao?” Tuy chỉ là một câu nói, nhưng không rõ tại sao sau khi nghe xong Đường Hoan lại cảm thấy vô cùng não nề.
Khẽ thở dài một tiếng, cô một lần nữa lắc đầu.
“Thật sự không cần đầu, ngày mai anh đi rồi, tối nay anh nghỉ ngơi cho tốt, một lát nữa về tới nhà anh còn phải thu dọn hành lý, em vẫn nên tự gọi xe về nhà thì tốt hơn.”
Thực ra nhiều hơn đó chắc có lẽ là do cô sợ rằng bản thân sẽ không nỡ, dù sao thì cô và anh cũng đã là bạn tốt của nhau rất nhiều năm qua, cho tới hôm nay anh đột ngột đi như vậy, không biết tới khi nào mới có cơ hội được gặp lại.
Bỗng nhiên nhớ tới La Vưu Phi, ánh mắt cô hơi sững lại, mở miệng rồi nói: “Đại Thịnh, có những lời em không biết có nên nói với anh hay là không, nhưng anh là bạn tốt của em, em thật sự hy vọng anh có thể hạnh phúc, Vưu Phi cô ấy rất yêu anh, em cảm thấy anh ra nước ngoài như vậy vẫn nên nói với cô ấy một tiếng thì tốt hơn.
Ganh ghét khiến con người ta khó có thể kiểm soát được bản thân, La Vưu Phi cũng không ngoại lệ, tuy rằng cô ấy đã từng làm chuyện gây tổn thương tới cô, nhưng tới cuối cùng cô cũng chẳng thể hận nổi cô ấy.
Giang Chi Thịnh mím môi, cho đến bây giờ cô vẫn còn suy nghĩ cho La Vưu Phi, vậy trong lòng cô anh rốt cuộc nằm ở vị trí nào? Tại sao cô luôn gạt anh sang một bên? Bỏ đi bỏ đi, bây giờ còn tính toán so bì những chuyện này có ích gì nữa sao? Một khi đã quyết định rời đi thì phải dứt khoát một chút, anh lắc đầu rồi nói: “Anh không nói với cô ấy vì sợ rằng sẽ khiến cô ấy phải đau lòng, chờ tới khi anh ra nước ngoài, anh sẽ nói với cô ấy sau”
Gật đầu, Đường Hoan mỉm cười.
“Được rồi, vậy thì tới lúc đó anh anh đừng quên nói với cô ấy nhé, em chỉ là cảm thấy giữa ba người chúng ta những cái khác thì không nói, nhưng dẫu sao thì tình cảm bao năm qua vẫn còn lại ở đó, tuy rằng cô ấy từng làm những chuyện có lỗi với chúng ta, nhưng xét cho cùng lý do vẫn chỉ là vì cô ấy quá yêu anh rồi.”
Không muốn nhắc tới La Vưu Phi quá nhiều, Giang Chi Thịnh liền nhanh chóng đổi chủ đề.
“Anh biết cô ấy có ý với anh, nhưng em có lẽ cũng biết người thực sự ở trong lòng anh là ai, được rồi, chúng ta không nhắc tới những chuyện này nữa, anh vẫn nên đưa em về thì hơn, bây giờ cũng đã tối rồi, để em một mình về nhà anh không yên tâm.
“Thật sự không cần đâu, em tự về cũng được mà, bây giờ an ninh tốt như vậy, lấy đâu ra người xấu nữa chứ.
Đường Hoan nhẹ nhàng nói.
Kì thực ra cô làm vậy là vì không muốn dẫn đến những hiểu lầm không cần thiết, tránh cho tới lúc đó người khác nhìn thấy rồi lại gây phiền phức tới cho cô.
Hơn nữa cô đã không có tình cảm với Giang Chi Thịnh rồi thì tốt nhất vẫn nên từ chối anh thì hơn, không nên quá thân thiết với anh.
Vẫy tay chào tạm biệt, quay người định rời đi, lại bị Giang Chi Thịnh gọi lại: “Hoan Hoan.
“Hả?” Cô nghi hoặc quay người, mở miệng hỏi, “Sao vậy? Có chuyện gì nữa ư?”
Nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, anh thật sự có chút không nỡ, từ rất lâu rồi, anh vẫn luôn yêu cô.
Nhưng anh không có đủ dũng cảm để tỏ tình, nếu sớm biết lúc đó khi ra nước ngoài sẽ khiến họ để lỡ nhau như vậy thì ngay từ khi phải đi xa, anh đáng lẽ phải bày tỏ với cô thành ý của bản thân, bằng không bây giờ cũng không có nhiều chuyện xảy ra đến thế này.
Nhưng nào ai biết trước được tương lai, có những chuyện đã bỏ lỡ thì mãi mãi chẳng thể quay trở lại, cũng chẳng thể lấy lại được nữa.
Sau một hồi lâu chờ đợi không thấy Giang Chi Thịnh trả lời, khi cô định lên tiếng, anh bỗng nhiên tiến lên phía trước một bước rồi ôm chầm lấy cô.
Toàn thân cô cứng đờ, cuối cùng vẫn mạnh tay đẩy anh ra khỏi người cô.
Cô nợ anh quá nhiều rồi, dù cho có hoàn trả thế nào, cả đời này đều không thể trả được hết.
Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói trầm thấp của người đàn ông, anh nói: “Hoan Hoan, nếu như anh ta bắt nạt em, em nhất định phải nói với anh, dù cho anh có ở đâu đi chăng nữa, chỉ cần một cuộc điện thoại từ em, bất luận muộn thế nào xa tới đầu đều không sao hết, anh nhất định sẽ quay về tìm em.”
Giọng nói của anh ấm áp làm cảm hóa trái tim của người nghe, nhưng Đường Hoan thì lại khác, càng là những câu nói như vậy, cô lại càng cảm thấy mình nợ anh nhiều hơn.
Ánh đèn đường rọi sáng, người đi bộ trên đường thưa thớt dần đi, thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi qua làm xao động những tán lá cây.
“Cảm ơn anh, Đại Thịnh” Đường Hoan chân thành cảm ơn, ánh mắt cô như có phần áy náy.
Giang Chi Thịnh từ từ buông lỏng hai cánh tay, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
Nụ hôn này không hề ẩn chứa bất cứ tình cảm nào khác ở trong đó, nó chỉ đơn thuần là một nụ hôn mà thôi.
Còn họ lại không hề hay biết rằng có một người nào đó vẫn luôn nấp mình trong bóng tối, âm thầm chụp trộm cảnh tượng vừa xảy ra.
“Được rồi, không còn sớm nữa, em thật sự phải về rồi.
Đường Hoan mỉm cười nói, cô dường như cảm thấy hai người họ đang quay trở lại dáng vẻ của trước đây.
Con người sau khi trưởng thành đều mang trong mình những phiền não khác nhau, chỉ là không biết tại sao vẫn phải trưởng thành.
Nếu như họ đều không cần phải lớn, vậy thì sẽ không phải nếm trải biết bao đắng cay như vậy, càng không cần phải buồn phiền hay đau khổ.
Cuối cùng cô vẫn không để Giang Chi Thịnh đưa về nhà, mà một mình bắt xe quay về.
Tại tập đoàn Đoàn Thị
Trong phòng làm việc nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, Đoạn Kim Thần ngồi trên ghế, nghiền ngẫm văn kiện, phảng phất nghe thấy tiếng lật giấy được phát ra.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt sắc cạnh của người đàn ông càng trở nên quyến rũ hơn, đầu ngón tay thon dài không ngừng di chuyển trên bàn phím.
Sau khi làm xong phần văn kiện cuối cùng ở trên bàn, anh mới ngửa cổ, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới chợt phát hiện ra trời đã tối rồi.
Không biết bây giờ cô đang làm gì?
Gương mặt của Đường Hoan thoáng hiện ra trong đầu anh, ánh mắt của người đàn ông trong phút chốc bỗng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Vốn còn muốn tiếp tục xử lý thêm một vài công việc, nhưng vừa nghĩ tới cô, anh dường như cảm thấy nóng lòng muốn về nhà hơn, cuối cùng đành tắt điện rồi rời khỏi phòng làm việc.
Di chuyển tới bãi đỗ xe của tòa nhà, sau đó liền nổ máy rời đi.
Bầu không khí trầm lặng suốt dọc đường bỗng nhiên bị một dòng tin nhắn phá vỡ, người đàn ông trượt ngón tay, khi anh nhìn thấy nội dung của dòng tin nhắn trên điện thoại, hơi thở của anh trong nháy mắt biến thành hơi lạnh, sắc mặt âm u lạnh lẽo như muốn đóng băng người khác.
Nội dung của tin nhắn chính là một bức ảnh, bức ảnh ghi lại cảnh Đường Hoan và Giang Chi Thịnh ôm lấy nhau, còn có một bức khác là hình ảnh Giang Chi Thịnh cúi đầu hôn lên trán Đường Hoan.
Ánh mắt Giang Chi Thịnh ấm áp tựa như cô là cả bầu trời của anh vậy, còn Đường Hoạn thì cụp mắt cúi đầu, đuôi mắt cô cong lên như vẻ vốn có thường ngày, tất cả như những cây kim sắc nhọn, chọc đau mắt anh.
Siết chặt cánh tay đang nằm trên vô lăng, đạp chân côn rồi phi như bay về nhà, tốc độ của chiếc xe khiến ai nấy nhìn thấy cũng đều phải khiếp sợ.
Khi Đoạn Kim Thần về tới nhà Đường Hoan vẫn chưa về tới, sắc mặt anh càng trở nên u ám hơn.
Dì Đồng vốn định hỏi Đoạn Kim Thần có muốn ăn đêm hay không, nhưng khi nhìn vào sắc mặt của anh, bà đành lẳng lặng quay trở về phòng.
Chỉ có ngốc mới chọc giận anh lúc này, dù sao thì bà cũng đã ở bên cạnh anh bao năm qua, tính cách của anh ra sao bà ít nhiều vẫn nắm được đôi phần, chỉ là không biết hai người này lại đang giận dỗi gì nhau nữa mà thôi.
Haiz, nói cho cùng, phận người làm như họ đều phải nhìn vào sắc mặt của chủ nhân để hành sự, tâm trạng của chủ nhân không tốt thì những người như bà sao có thể an tâm làm việc được đây? Mười một giờ tối, cánh cửa chính vốn được đóng chặt nay lại được ai đó mở ra, Đường Hoan đi tới sảnh thay giày, khá kỳ lạ, không thấy dì Đồng đâu cả.
Trước đây mỗi khi cô về nhà dì Đồng sẽ lập tức đi tới giúp cô cầm túi, ân cần hỏi cô có cần ăn đêm hay không, nhưng tối nay quả nhiên không thấy bà xuất hiện, lẽ nào bà đã ngủ rồi sao? Trong lúc cô vẫn còn đang mải suy nghĩ lung tung thì khi vừa bước chân vào tới phòng khách, ngay lập tức liền nhìn thấy Đoạn Kim Thần mặt mũi xám xịt ngồi trên ghế.
Đường Hoan có chút hoang mang, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản, quay người định đi lên tầng.
Nhưng khi cô còn chưa kịp hành động, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông liền vang lên: “Tối nay đi đâu thế?” Đường Hoan chạy mày, “Đi ra ngoài ăn cơm với bạn.
Lẽ nào bây giờ đi đâu cô cũng cần phải báo cáo với anh nữa sao? Chẳng lẽ ngay đến cả quyền tự do cá nhân cô cũng không có ư?
Đoạn Kim Thần rõ ràng không định dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, anh tiếp tục hỏi: “Bạn là bạn nào?”
“Em đi ăn với ai cũng cần phải báo cáo với anh nữa sao?” Đường Hoan không muốn nói với anh về chuyện cô vừa đi ăn cơm với Giang Chi Thịnh, sợ rằng anh sẽ lại suy diễn lung tung.
Nhưng cô lại không hề biết rằng cô càng giấu giếm thì lại càng khiến lửa giận của người đàn ông kia bùng cháy mạnh hơn.
“Người mà em gọi là bạn chẳng phải là Giang Chi Thịnh hay sao?” Đoạn Kim Thần lạnh lùng lên tiếng, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào cô, “Đường Hoan, ở bên cạnh anh lâu như vậy rồi, lẽ nào em không biết người nói dối anh sẽ có kết cục thế nào ư?”
Dáng người cao lớn từ trên ghế đứng dậy, từng bước từng bước tiến lại gần Đường Hoan.
Nhìn người đàn ông ấy đang dần tiến lại gần, Đường Hoan cảm nhận được nhiệt độ trong không khí đang từ từ hạ thấp, đến hô hấp cũng đều có chút khó khăn.
Theo phản xạ, cô lùi bước về sau.
“Em không hiểu anh đang nói gì, dù cho em có ra ngoài ăn cơm với anh ấy thì đã sao, chuyện này có liên quan gì tới anh?”
Đoạn Kim Thần đột nhiên giơ tay, dùng lực giữ lấy eo cô, Đường Hoan đổ người ngã vào lòng anh, cả hai người như dính chặt vào nhau.
Đầu mũi truyền tới hơi thở đặc biệt của người đàn ông khiến cô mất tự nhiên, kéo người về phía sau, chỉ có điều hành động này của cô lại vô tình khiến ánh mắt của Đoạn Kim Thần càng trở nên u ám hơn.
Danh Sách Chương: