Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bà đưa Đường Hoan về đây để dùng bữa cùng gia đình, nhưng cô thì ngược lại, quả nhiên dám hỗn xược với bà, hỏi nhưng nhất định không chịu trả lời, quả nhiên là con gái của gia đình nghèo, không có chút gia giáo nào cả.
Đường Vấn Tình nghe thấy vậy liền lập tức bất mãn nói: “Mẹ, mẹ nói vậy là không đúng rồi, mẹ không thể để một con sâu làm rầu nồi canh như vậy được.

Cô ta tuy là em gái của con, nhưng nhà họ Đoạn trước nay chưa từng nhận cô ta làm người trong gia đình, mẹ nói như vậy con có cảm giác như mẹ đang mắng theo cả con nữa rồi.

Hơn nữa mà nói, cô ta vốn dĩ chính là loại người không biết trên dưới, ngay đến cả mẹ con cũng không hề biết kính trọng” Ý của cô chính là ngay cả Lệ Mỹ Mỹ, Đường Hoan cũng không hề xem trọng thì càng khồng cần nói đến bà.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy Đường Vấn Tình nói như vậy, ngọn lửa lúc ban đầu nay lại càng cháy to hơn, ánh mắt của Đan Chỉ Linh khi nhìn vào Đường Hoan càng trở nên bất mãn hơn trước.


Đường Hoan không biết tại họ lại nói cô như vậy, mí mắt cô cụp xuống, sự sợ hãi trong lòng ngày càng lớn dần lên, lúc đó cô chỉ muốn tìm một nơi an toàn để trốn vào trong đó.
Còn Đoạn Lâm Phong, kể từ sau khi quay trở về, đến một lời cũng không nói mà đi thẳng tới phòng sách tìm Đoạn Trấn Nam.
Bỗng nhiên, Đường Vãn Tình phát hiện Đường Hoan có điều gì đó bất thường hơn so với mọi khi, trước đây môi khi nghe cô nói ra những lời này, Đường Hoan nhất định sẽ đôi coi lại với cô, không hề giống với bây giờ ngồi im lặng trên ghế mà không chút phản kháng.
Trong lòng có chút hoài nghỉ, đôi mắt sắc nhọn chăm chú theo dõi biểu cảm trên gương mặt của Đường Hoan, giọng điệu thăm dò nói: “Đường Hoan, cô thật đúng là không biết trên dưới chút nào cả, tôi đã nói với cô nhiều như vậy rồi mà cô vân nhất định không lên tiếng phản bác lại tôi sao?” Dứt câu, Đường ‘Vãn Tình tiến về phía trước, giọng nói đanh sắc: “Cô lại định làm gì nữa vậy? Cô tưởng rằng không nói gì là được sao?
Đường Hoan, cô thật sự rất đáng cười đó, cái loại người như: cô chẳng khác nào đám rẻ tiền chuyên đi quyến rũ đàn ông!”
Cô đột nhiên tiến lại gần khiến nỗi lo lắng trong lòng Đường Hoan dâng cao tới cực điểm, cô đưa tay ôm lấy người, liều mạng chạy tới một góc ghế rồi nấp mình ở đó.
“Bớt làm bộ làm dạng ở trước mặt tôi đi!” Đường Vãn Tình lạnh lùng cười, chế nhạo nói: “Sao nào? Cô trước đây chẳng phải rất khinh thường tôi hay sao? Không phải rất thích ra vẻ đấy ư? Bây giờ sao lại như một con rùa rúc đầu dưới mai như vậy thế này?”
Không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, Đường Hoan bỗng nhiên hét lên một tiếng, đứng phắt người dậy rồi va Đường Vãn Tình ngã xuống đất, như một chú thỏ hoảng sợ chạy lên tầng.
Đối diện với tình cảnh đột phát như vậy, Đan Chỉ Linh nổi giận đùng đùng, hậm hực nói: “Đây là muốn làm phản đúng không?”
Đường Vẫn Tình va người vào góc bàn trà, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn.
“Mẹ, cô ta nhất định điên rồi, con lập tức sẽ đưa cô ta xuống đây”
Đường Vấn Tình nhịn đau rồi từ từ đứng dậy, đuổi theo Đường Hoan.


Đường Hoan lúc này chẳng khác như một con rưồi mất đầu, mọi thứ xung quanh đều lạ lãm, khiến nỗi hoảng sợ trong lòng cô càng dâng cao hơn.

Lên tới tầng ba, chạy vào trong một căn phòng, muốn đóng cửa nhưng lại bị hai cánh tay của Đường Vãn Tình ngăn cản, đồn lực đẩy khiến Đường Hoan phải lùi về phía sau vài bước.
“Đường Hoan, cô đang giả ngu giả ngốc gì thế?” Đường Vãn Tình nhìn vào gương mặt đầy hoang mang của Đường Hoan, sự nghỉ ngờ trong ánh mắt ngày càng để lộ rõ hơn.
Hai cánh tay Đường Hoan run rẩy ôm lấy người, không ngừng lùi bước về phía sau, đôi mắt cô tràn ngập vẻ hoang mang và lo lắng.

Khi lùi tới góc tường, cô sợ hãi ép sát mình vào đó, dường như như vậy có thể khiến cô cảm thấy an toàn.
Đường Hoan rốt cuộc đang chơi trò gì vậy? Nhưng nhìn bộ dạng cũng không giống với việc đang giả vờ, có khi nào cô đã mắc bệnh tự kỷ rồi hay không?
Đường Vấn Tình có một người bạn làm bác sĩ, trước đây đã từng nghe nói qua về biểu hiện của bệnh tự kỷ, không thích nói chuyện, sợ người lạ, hoảng sợ khi ai đó lại gần, biểu hiện hiện tại của Đường Hoan đều phù hợp với tất cả những điều trên.

Có điều trong lòng vẫn chưa chắc chắn, thử cách mà bạn cô đã nói trước đây, tiến gần về phía Đường Hoan, phát hiện cô thật sự không lên tiếng, càng không có bất cứ phản ứng nào khác.
Nụ cười độc ác trên môi của Đường Vấn Tình nay lại càng nguy hiểm hơn, nhìn vào dáng vẻ run rẩy của Đường Hoan, đáy lòng cô cảm nhận được một niềm vui sướng tới cực đỉnh.
Đây rõ ràng là trời đang giúp cô mà, khoảng thời gian này luôn bị người phụ nữ này áp bức, từ lâu đã muốn dạy dỗ cho cô một bài học, bây giờ vừa hay chính là lúc thích hợp nhất để ra tay.
Đường Vãn Tình tiến về phía trước, hết đánh tới đá, từng trận từng trận vung lên người Đường Hoan, miệng không ngừng chửi bới: “Tiện nhân tiện nhân tiện nhân, tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ! Cô giống như mẹ của cô vậy, một lũ người không cần mặt mũi, chuyên đi quyến rũ đàn ông của người khác!”
Đường Hoan bị Đường Vấn Tình đánh tới mức không nói nên lời, cũng không dám đánh trả, chỉ biết ôm mình, chịu đựng những cú đánh vô tình của Đường Vãn Tình.
Đường Vãn Tình dẫu sao cũng là thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa từ nhỏ, sức lực có hạn, sau khi đánh một hồi liền mệt tới mức thở dốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK